Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 769

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:11
Lượt xem: 76

Nói xong, bà ấy kéo Trần Hà Đường ra: "Đây là anh cả của con."

Trần Hà Đường không biết mối quan hệ giữa hai người, nhưng nhìn thấy lời giới thiệu trịnh trọng của em gái, ông ta gật, gật đầu: "Chị cả."

Gọi một tiếng như vậy.

Trần Thu Hà và bà Ngô đều không tránh khỏi nhìn sang.

"Câu gọi tôi là chị cả?"

Bà Ngô sửng sốt nói, bà cụ đã là một bà già bảy mươi mấy, sắp bước qua tuổi tám mươi rồi, người đàn ông trước mặt gọi bà cụ là chị cả?

Trần Hà Đường: "Đúng vậy, tôi cũng là người gần đất xa trời rồi, gọi một tiếng chị cả, cũng không ngoa đâu".

Năm nay ông ta đã ngoài năm mươi rồi.

Đều già cả hết rồi.

Lý do này khiến bà Ngô không thể bác bỏ được, bà cụ không nhịn được cười, tia thương cảm và xúc động trong lòng đó cũng biến mất, không nhịn được nói với Trần Thu Hà rằng: "Anh cả của con ấy à, là người thú vị."

Đây có thể là lời đánh giá cao nhất mà Trần Hà Đường từng nhận được từ người ngoài, dù sao thì vẻ ngoài của ông ta cực kỳ hung dữ nhưng bà Ngô lại không hề sợ hãi, lại còn khen ông ta thú vị.

Điều này thực sự khiến Trần Hà Đường bất ngờ, cũng mang lại cho ông ta cảm giác yên ổn khi đến Bắc Kinh sinh sống.

Trần Thu Hà ở bên cạnh nghe bà Ngô nhận xét về anh cả như thế, bà ấy cười nói: "Anh cả của con là người rất thú vị, chờ sau này bà thân thiết thì sẽ biết ạ."

"Đi thôi, đi thôi. Đừng đứng chặn trong sân mà nói nói chuyện nữa, chúng ta đi vào thôi."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức nhường đường. Cây hòe dưới chân tường tiện bị gió thổi bay, lá vang lên xào xạc, khiến ve sầu kêu inh ỏi.

Điều này khiến Trần Thu Hà không nhịn được bước nhanh hơn một chút, đi phía trước dẫn đường mở cửa.

Thẩm Mỹ Vân tụt lại phía sau, không nhịn được thì thầm với Quý Trường Tranh: "Anh có phát hiện ra không, sau khi mẹ của em vào đến viện, cả người đã thả lỏng được đôi chút."

Trước đó ở đại đội Tiến Lên cũng tốt, nhưng đó là một nơi xa lạ, đối với Trần Thu Hà, tiểu viện nhỏ này là mới là nhà của bà ấy.

Bà ấy đã sống ở đây được gần hai mươi năm.

Người ta nói ổ vàng, ổ bạc không bằng chuồng chó nhà mình.

Đó chính là đạo lý này.

Nhưng mà, lúc chờ mở cửa, Trần Thu Hà đã nhét chìa khóa vào nhiều lần nhưng không nhét vào được.

"Sao vậy hả?"

Thấy Trần Thu Hà đứng ngây ở đó, Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn cùng lúc hỏi một câu, Trần Thu Hà nắm chặt chìa khóa hỏi: "Mở không ra?"

Bà Ngô nói theo bản năng: "Chìa khóa vẫn là chiếc khóa đó mà, lúc anh đi, lúc hai người đi giao cho tôi." Bao nhiêu năm nay, bà cụ vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, cũng không lấy nhầm.

Trần Thu Hà: "Là chiếc chìa này, nhưng mở không được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Hoài Sơn nhìn qua, vừa nhìn thoáng qua đã hiểu: "Có người đã thay ổ khóa nhà chúng ta rồi?"

Chuyện này...

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Bà Ngô thực sự không biết: "Ai thay?"

Ngược lại là có người hàng xóm trong đại tạp viện hình như đã nhớ ra điều gì đó, chìm vào hồi ức: "Bà Ngô, bà còn nhớ lúc đó, sau khi bác sĩ Thẩm bọn họ đi rồi, sau đó ban khu phố có cấp nhà, để cho người ngoài vào ở nhà của bác sĩ Thẩm không?"

Chuyện này, sao bà Ngô không nhớ được chứ?

Bà cụ đã thanh nhã được nửa đời người, lúc đó có người ngoài muốn đến ở nhà của Thẩm Hoài Sơn, bà Ngô đã hứa với ông ấy là sẽ trông coi ngôi nhà cẩn thận.

Khi đó, bà Ngô đã dùng một cách la khóc om sòm, giúp cả nhà Thẩm Mỹ Vân giữ được ngôi nhà của mình.

Không có bà cụ.

Nhất định đứng canh ở cửa, ai dám vào sống trong ngôi nhà này, bà cụ sẽ đập đầu vào cửa nhà người ta mà chết.

Đây là những lời tàn nhẫn, nhưng là sự thật.

BàNgô không phải nói đùa, bà cụ thật sự dám làm như vậy, sau mấy lần liên tiếp, người ở ban khu phố không còn quay lại nữa, không dám phân bổ hộ gia đình đến ở nữa.

Vì ở nhà lại có quan hệ với nhà họ Quý, nên sau này nhà của nhà họ Thẩm cứ để trống, để trống như vậy suốt bảy năm.

"Nhưng mà, hình như lúc đó người của ban khu phố có đến thay ổ khóa?"

"Hay là đến vào ban đêm."

Chuyện này mọi người thật sự không biết, bà Ngô lại thường đi ngủ sớm nên đương nhiên bà cụ cũng không biết.

"Là thay ổ khóa rồi."

Thẩm Hoài Sơn cầm ổ khóa lên nhìn: "Tôi đi tìm người ở của ban khu phố."

Chuyện này...

Cách làm của Quý Trường Tranh đơn giản hơn nhiều: "Bẻ khóa, chúng ta vào trước, rồi đi trao đổi với ban khu phố."

Trần Thu Hà vẫn còn có chút do dự, vừa về đến đã đối đầu với ban khu phố thì không phải là cách sáng suốt.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ làm như Quý Trường Tranh nói."

Họ vào trước rồi nói, không thể có chuyện đã đến cửa nhà mình rồi, mà lại còn bị nhốt ở ngoài được.

Thẩm Hoài Sơn: "Nghe theo Mỹ vân đi."

"Mọi người nhà ai có búa, cho chúng tôi mượn đùng một lát."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau nói: "Nhà tôi có."

Bác gái Lý nói: "Tôi đi lấy cho ông."

Quay người về nhà lấy búa, lấy được thì giao cho Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn còn chưa kịp phản xạ, thì Quý Trường Tranh đã nhận lấy.

"Ba, để con."

Loại công việc nặng nhọc này thực sự không phù hợp với Thẩm Hoài Sơn.

Quý Trường Tranh cầm búa, hạ búa xuống, đánh chính xác vào ổ khóa đồng, một tiếng kêu rặc rặc vang lên, chiếc ổ khóa bằng đồng rơi xuống đất.

Cánh cửa bị khóa, trong chớp mắt đã được đẩy mở vào.

Căn nhà bảy năm không có ai vào, lúc này đã giăng đầy mạng nhện, khắp nơi đều là bụi bặm, nhưng Trần Thu Hà không hề chê bai.

"Tôi sẽ dọn dẹp."

Tuy nhiên, điều quan trọng hơn việc dọn dẹp là phải giải quyết với những người ở ban khu phố trước, cả nhà Thẩm Mỹ Vân còn chưa kịp đến đó tìm người.

Người ở ban đường phố nghe tin đã kéo đến.

"Ai cho mấy người phá khóa? Đây là căn nhà được ban khu phố chúng tôi đặc biệt niêm phong."

Rõ ràng là đến để hỏi tội đây mà.

Thẩm Hoài Sơn lấy lệnh điều động ra: "Đây là lệnh điều động chúng tôi quay về từ Mạc Hà, trên đó đã viết rõ ràng là chúng tôi có thể quay về nhà của mình."

Cán sự đó cũng nhìn thấy điều này, anh ta nói: "Lệnh điều động là lệnh điều động, niêm phong là niêm phong, chúng tôi hai bên không can thiệp lẫn nhau."

Đây là không thừa nhận đây mà.

"Tôi hỏi lại lần nữa, ai là người phá khóa."

Quả nhiên là người đến không có thiện ý, chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Quý Trường Tranh vốn dĩ đang quét mái nhà, nhảy mấy bước xuống từ trên cầu thang, đi tới bên cạnh cán sự đó, đưa mắt nhìn anh ta, cất tiếng lạnh lùng: "Tôi phá."

Tác phong của anh quá mạnh mẽ, thế cho nên cán sự đó bị làm cho giật mình, còn tưởng rằng gặp phải lãnh đạo của lãnh đạo mình nữa.

Anh ta ngay lập tức bị sốc, nhưng vẫn kiên trì đến cùng nói: "Anh đã phá khóa, vậy anh đi theo chúng tôi một chuyến, thế này là anh phá hoại nhà ở công cộng."

Lần này mấy người Trần Thu Hà sắp nổ tung.

"Đây là nhà của gia đình tôi, lệnh điều động của tổ chức đã cho phép chúng tôi về nhà. Con rể tôi phá nhà của chúng tôi, sao hả? Còn chuyện gì gây trở ngại cho mấy anh à?"

Cán sự đó nói: "Đồng chí, bà nói với tôi cũng không có ích gì, hiện tại căn nhà này là do ban đường phố trông coi, vẫn là nhà công cộng, ông bà đây là tự xông vào nhà dân."

Đủ rồi!

Quả nhiên là phải làm đến cùng rồi.

Quý Trường Tranh: "Ai là lãnh đạo của các anh?"

Những lời cắt ngang này quá đột ngột, khiến cho đối phương lập tức bối rối.

"Lãnh đạo của tôi tên là Cung Gia Hải, chúng tôi đều gọi anh ta là chủ nhiệm Cung."

Cán sự đó cũng không biết thế nào, chỉ trả lời theo bản năng.

Quý Trường Tranh: "Tôi đi tìm anh ta." Anh quay sang nói với mấy người Thẩm Mỹ Vân: "Mọi người ở nhà thu dọn đồ đạc là được."

Nhà quá bẩn, nếu không dọn dẹp thì sẽ không có chỗ để qua đêm.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vây anh cẩn thận nhé, đừng đánh nhau nha." Quý Trường Tranh lúc hai mươi tuổi đầu ra mặt sẽ đánh nhau, còn Quý Trường Tranh ba mươi tuổi đã quen thuyết phục người khác bằng lý lẽ.

Anh mỉm cười: "Anh biết rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-769.html.]

Sau khi anh đi rồi, Trần Thu Hà nhìn theo bóng lưng anh, lo lắng không nói nên lời: "Mỹ Vân, để Quý Trường Tranh đi liệu có phải không hay lắm không?"

"Sẽ không."

Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Quý Trường Tranh ra mặt thích hợp hơn ai hết."

Trần Thu Hà còn đang lo lắng, Thẩm Hoài Sơn khuyên bà ấy: "Thu Hà, bà quên rồi sao, lúc đó chuyện chúng ta về quê, chỉ một câu của Trường Tranh là đã phân chúng ta và Mỹ Vân ở cùng nhau rồi."

Cũng chỉ sau này họ mới biết.

Đây chính là nói có người ở trong triều dễ làm việc.

Nghe những lời này, Trần Thu Hà nghe xong mới yên tâm vào nhà dọn dẹp đồ đạc. Còn tưởng rằng Quý Trường Tranh sẽ đi rất lâu.

Không ngờ rằng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã quay trở lại.

Trên tay anh còn cầm theo tờ giấy thông báo trả nhà. Anh vừa quay lại, mấy người Thẩm Mỹ Vân lập tức vây lấy anh.

"Thế nào rồi? Giải quyết xong chưa?"

"Phía ban đường phố có làm khó gì anh không?"

Quý Trường Tranh lắc đầu đưa giấy thông báo trả nhà cho Thẩm Hoài Sơn: "Đây là giấy trả nhà mà họ đã đóng dấu, ba mẹ cất kỹ nhé."

"Những tình huống như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Chuyện mà Quý Trường Tranh đã đi giải quyết, đương nhiên là làm một lần đến nơi đến chốn, là một người đến từ Bắc Kinh, anh biết rõ hơn ai hết cách vận hành các quy tắc và thủ tục ở đây.

Có được thông báo trả lại ngôi nhà mỏng manh này, đã giải quyết triệt để vấn đề rồi.

Sau khi Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nhìn thấy giấy trả nhà, cả hai đều sững sờ cầm lấy và đọc kỹ một lượt, lần này trong lòng mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

"Trường Tranh, cảm ơn con nhé."

Có Quý Trường Tranh, tất cả những vấn đề này đều được giải quyết dễ dàng.

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Ba mẹ, đừng coi con như người ngoài."

"Đây là việc con nên làm."

"Ngoài ra, không phải ba mẹ đã về đến Bắc Kinh rồi sao? Phía ba mẹ con hỏi, xem lúc nào ba mẹ thuận tiện, họ đến thăm một chuyến."

Đây được xem như là là chuyến thăm chính thức đầu tiên giữa hai nhà tại Bắc Kinh.

Đương nhiên, trước đây khi ở Đại đội Tiến Lên, lần gặp mặt đó, mọi người đều vội vàng, hai bên thật sự cũng không chuẩn bị được gì.

Bỗng nhiên nghe Quý Trường Tranh nói ba mẹ anh muốn đến thăm nhà, điều này khiến Trần Thu Hà lập tức lo lắng: "Nhà còn bừa bộn lắm, đợi vài ngày nữa, chúng ta dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi tính sau."

Hơn nữa, rất nhiều đồ đạc trong nhà phải được thay thế, năm đó lúc họ rời khỏi nhà, nhà của họ đã từng bị đập phá, đến cả cửa sổ kính của nhà bếp cũng bị vỡ.

Cũng không còn được mấy cái bát lành lặn.

Những thứ này đều cần có thời gian để dọn dẹp, mua và sắp đặt.

Quý Trường Tranh cũng không vội, anh gật đầu nói: "Không sao ạ, ăn một bữa cơm trước khi con và Mỹ Vân đi là được, về thời gian ba mẹ có thể bàn bạc xem."

"Hơn nữa đều là người nhà cả mà, mẹ không cần quá lo lắng."

Anh và Mỹ Vân đã kết hôn nhiều năm, sớm đã coi họ hàng của nhau như người của mình rồi.

Nói thì nói vậy, nhưng nói không lo lắng thì là nói dối.

Trần Thu Hà không muốn làm hỏng hứng thú của con, cũng biết đây là phép tắc lễ nghĩa, bà ấy gật đầu: "Được, để mẹ bàn bạc với ba còn xong rồi báo cho con thời gian."

Phải mất ba ngày để dọn dẹp nhà cửa.

Không chỉ là dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa mà còn mua những vật dụng gia đình như bát đũa nhà bếp, bàn ghế phòng khách, bình nấu nước nóng, lu tráng men, dĩa tráng men, tách trà, ghế dài, tủ quần áo.

Vân vân.

Nếu muốn lập ra một cái nhà, đây đều là những thứ cần thiết, hơn nữa trong nhà chỉ có hai phòng, đây đã là căn nhà to nhất của đại tạp viện bọn họ rồi.

Để cho Trần Hà Đường có thể ở được, Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường cũng đã cải tạo lại căn nhà của mình, phòng khách ban đầu có diện tích khoảng 20 mét vuông và ngày thường cũng không được sử dụng nhiều, Thẩm Hoài Sơn cảm thấy có thể dành ra một nửa diện tích, làm một cái vách ngăn, như vậy có thể thêm được một phòng ngủ, phòng ngủ này để cho Trần Hà Đường ở.

Còn căn phòng trước khi Mỹ Vân đi lấy chồng đó, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đắn đo suy nghĩ trước sau, vẫn không đành lòng động vào căn phòng đó. Căn phòng đó chứa đựng tất cả những kỷ niệm thời niên thiếu của Mỹ Vân, động vào nó thì sau này Mỹ Vân về nhà sẽ phải ở trong một căn phòng xa lạ.

Trần Thu Hà không vui, Thẩm Hoài Sơn cũng không hài lòng, hai người bàn bạc một hồi, quyết định dịch chuyển một nửa phòng khách.

Ít nhất cũng được mười mét vuông, đủ để xây một phòng ngủ mới toanh, vẫn đủ dùng, vì nó, Trần Thu Hà còn cố ý đi tìm thợ mộc đặt làm một chiếc giường lớn rộng một mét năm, dài hai mét đặt vào trong.

Đúng là Trần Hà Đường to lớn, giường nhỏ ngủ sẽ không thoải mái, nếu đặt chiếc giường này vào thì phòng ngủ sẽ trông rất nhỏ.

Trần Thu Hà lại cảm thấy có lỗi với anh cả, nên sau đó bàn với Thẩm Hoài Sơn, dứt khoát đã làm thì phải làm cho xong, quyết định phá phòng ngủ của hai người, dành ra ba mét vuông thêm vào căn phòng đó của Trần Hà Đường.

Như vậy, vẫn có thể lắp một chiếc tủ quần áo trong phòng của Trần Hà Đường. Tuy nhiên, chỉ có điều là hễ bắt tay vào là công trình lớn, không thể giải quyết hết trong một lúc được.

May mà có Quý Trường Tranh giỏi mọi chuyện ở đây, anh tìm một thợ mộc đến, quy hoạch trong nhà, phá bỏ bức tường ngăn ngay ngày hôm đó.

Chỉ mất chưa đầy một ngày rưỡi đã nối liền một căn phòng riêng biệt. Lúc ngăn vách lần hai, không dùng tường gạch, mà là chọn làm một cái tủ dài, nối từ đầu tường này đến đầu tường kia, ở vị trí bên trái nhất, lắp một cánh cửa cuống, như vậy vừa đẹp để ngăn cách hai căn phòng.

Và căn phòng đó của Trần Hà Đường cũng sẽ không quá chật chội.

Cũng coi như là vẹn cả đôi đường.

Sau khi dọn xong căn phòng, thì chuyển đồ dùng gia đình vào trong. Tủ quần áo có gương soi toàn thân, bàn làm việc, tủ chén, bàn dài và đồ dẫn nước lần lượt chuyển vào, căn nhà vốn không lớn mấy chẳng mấy chốc mà chật cứng.

Nhưng mà, nhìn vào cũng có cảm giác hơi ấm của con người hơn. Dù sao, trước đây hoang tàn, sau khi có người vào ở, bên trong cũng náo nhiệt hơn lên.

Nhân lúc mọi thứ đã thu dọn gần đâu vào đấy rồi.

Thẩm Mỹ Vân đưa Quý Trường Tranh về căn phòng nơi trước đây cô ở, căn phòng cô ở là căn phòng có hướng tốt nhất trong nhà.

Ngồi hướng bắc quay mặt về hướng nam, nam bắc thông nhau, cho dù là một giờ chiều vẫn có thể đón ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Điều dễ thấy nhất trong phòng là chiếc máy hát được đặt trên tủ cạnh đầu giường. Chiếc loa lớn màu vàng đồng được đặt trên bàn, nhìn vào rất dễ khiến người khác chú ý đặc biệt.

Quý Trường Tranh không tránh khỏi việc bước lên trước sờ vào xem, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ phía trên đế của máy hát, anh không tránh khỏi ngạc nhiên: "Trong nhà còn có cái này nữa ư?"

Đây là một chiếc máy hát nhãn hiệu lâu đời từ thời Trung Hoa Dân Quốc.

Đắt chưa nói, mà là không dễ gì mua được.

Chiếc máy hát này thật ra là Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy ra từ trong Bào Bào, cái này đã được sắp xếp ở đây lâu rồi, và bụi trên đó cũng đều đã được lau sạch sẽ.

Thẩm Mỹ Vân lục lọi một lúc, cô mỉm cười nói: "Cái này là em năn nỉ ba mua vào dịp sinh nhật thứ mười lăm của em đó."

"Tiêu tốn hết gần một tháng lương của ba em."

Chỉ để mua một cục sắt như vậy mang về cho con gái cưng nghe nhạc.

Điều này khiến Quý Trường Tranh không khỏi trố mắt nhìn: "Ba mẹ thật sự rất chiều chuông em." Anh cũng được nhà họ Quý cưng chiều, nhưng muốn ông nội Quý và bà nội Quý làm đến mức này thì cũng khó lắm.

Dù sao, một hai mươi năm trước bỏ ra một tháng lương mua một thứ đồ chơi không ăn không uống được, e rằng mẹ anh sẽ mắng anh một trận nên thân.

Thật sự không lo liệu việc nhà, không biết củi gạo dầu muối đắt đến thé nào.

Thẩm Mỹ Vân nhìn chiếc máy hát đó, trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc: "Đúng vậy, họ quả thực rất cưng chiều em."

Thực ra thì còn có một chiếc xe đạp nhưng mà xe đẹp không dễ gì lấy ra được, nó được xem như là vật dụng nhất thời cũng không dùng đến xe đạp, cho nên nó cứ được giấu ở trong Bào Bào.

Cô dạo khắp mọi ngóc ngách trong phòng, trên đầu giường treo những bức tranh Tết, hoa mai in trên gương trang điểm, thậm chí cả rèm cửa cũng đều là màu vàng nhạt, thêu những chùm hoa dại nhỏ.

Trên bàn trải một lớp vải xô màu trắng, trên ga trải giường có in hình con chim uyên ương.

Mỗi một nơi trong căn phòng này, đều thể hiện rõ địa vị chủ nhân của gia đình. Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhìn hết một lượt, cô nói với Quý Trường Tranh: "Em lấy chồng rồi, quanh năm ở thành phố Cáp, cho nên để căn phòng này cho ba mẹ em ở nhé."

Căn phòng đó của ba mẹ vốn dĩ đã không lớn lắm, bây giờ lại cắt bớt ba mét vuông. Hiện tại bên trong đặt một chiếc giường và một tủ quần áo. Tủ quần áo đó nhất định không dễ mở ra được rồi, chỗ quá nhỏ, chỉ có thể mở một nửa ra thôi.

Quý Trường Tranh chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện này, anh gật đầu: "Việc này tùy em thôi."

"Thực sự chúng ta không có nhiều cơ hội để về, hơn nữa nói thuận tiện để ở, thì về bên kia ngược lại sẽ rộng rãi hơn."

Hai căn phòng này cộng thêm phòng khách của nhà họ Thẩm, cũng mới lớn bằng mái hiên của nhà họ Quý.

Căn nhà Thẩm Mỹ Vân ở đó, cũng rộng cũng gần bằng cả căn nhà của nhà họ Quý rồi.

Đối với Quý Trường Tranh, chắc chắn phải ở trong một căn nhà rộng rãi thoải mái chút.

Nhưng mà, rõ ràng Thẩm Mỹ Vân không nghĩ như vậy, cô lắc đầu nói: "Căn phòng này để cho ba mẹ em ở, để dành căn phòng bây giờ họ đang ở lại để sau này chúng ta về ở."

Dù sao họ cũng không về thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng mới về một lần, chỉ cần có chỗ để ở là được rồi.

Khi Thẩm Mỹ Vân nói với Trần Thu Hà suy nghĩ của mình, bà ấy bác bỏ ngay lập tức: "Không được, căn phòng đó quá nhỏ, không thể chứa được con và Trường Tranh, còn Miên Miên."

Thẩm Mỹ Vân còn muốn nói gì đó.

Nhưng Trần Thu Hà lại ngắt lời cô, bà ấy nắm tay con gái, giọng áy náy: "Mỹ Vân, mẹ biết điều kiện ở nhà không tốt bằng nhà họ Quý, phòng lại càng nhỏ, nhưng việc mẹ có thể làm chính là giữ gìn những dấu vết quá khứ của con."

"Như thế cho dù bất cứ lúc nào con về nhà, nơi đây vẫn giống như trước đây."

Nơi đây là kỷ niệm, cũng chính là phòng của cô.

Trần Thu Hà muốn thông qua chuyện này nói với Thẩm Mỹ Vân, con ơi, con đừng sợ, dù con có lấy chồng hay không lấy chồng, thì ngôi nhà này vẫn mãi là nhà của con.

Căn phòng trước khi lấy chồng của cô, cũng mãi mãi luôn là phòng của cô!

Không ai có thể lấy nó đi, cũng không ai có thể chiếm lấy nó.

Mặc dù Trần Thu Hà còn chưa nói hết, nhưng Thẩm Mỹ Vân đã hiểu rõ. Trái tim cô bỗng chốc mềm nhũn, tan chảy trong sự ấm áp của tình thân. Cô biết, không phải cô gái nào sau khi lấy chồng cũng còn có một căn phòng của riêng mình, một mái ấm thuộc về riêng mình. Ấy vậy mà Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đã làm được điều đó. Họ đã đáp ứng trọn vẹn mọi ảo tưởng của cô về ba mẹ.

Loading...