Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 781
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:31
Lượt xem: 70
Cô bé thở dài; "Mẹ, hình như con không hợp học tự nhiên ạ." Anh Hướng Phác nhắm mắt cũng có thể thi vật lý được một trăm điểm, nhưng cô bé phải cố gắng rất nhiều mới được tám mươi điểm.
Cô bé nhìn thấy sự khác biệt giữa người với người ở Ôn Hướng Phác, khoảng cách đó là không thể vượt qua.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Con đừng vội tự đánh giá bản thân như vậy, có phù hợp hay không phải thử nhiều mới biết."
"Nếu đến cuối cùng thực sự không hợp, chúng ta sẽ đăng ký thi khối xã hội."
Miên Miên gật đầu lia lịa, dựa vào vai cô, giọng điệu ỷ lại: "Mẹ tốt quá."
Mẹ chưa bao giờ ép cô bé làm những việc mà mình không thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Hướng Phác xách túi đồ đi tới, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của cậu ánh lên chút ghen tị, sau đó nhanh chóng cụp xuống.
"Dì Thẩm, mấy thứ này để đâu vậy ạ?"
Lúc Thẩm Mỹ Vân đến có xách theo hai túi rau, lúc này quản gia Lý đang ở trong nhà vệ sinh nên vẫn chưa ra tiếp khách, gần như đều do Ôn Hướng Phác tự mình làm.
May mà Ôn Hướng Phác và Thẩm Mỹ Vân cũng coi như quen biết.
Nên không quá gượng gạo.
Thẩm Mỹ Vân: "Để vào bếp trước đi, dì đến xem tình hình nhà con thế nào, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa những người khác trong nhà họ Quý và Lỗ Gia Ban sẽ đến."
"Như vậy sao được."
Quản gia Lý đi vệ sinh xong ra, ông ấy vô cùng cảm kích: "Mỹ Vân à, làm phiền cô quá."
Hướng Phác thi đậu thủ khoa đại học, đáng lẽ nhà họ Ôn phải lo liệu mở tiệc ăn mừng, nhưng sau cuộc cãi vã với ông nội Ôn, quản gia Lý cũng cảm thấy bất an.
Đồng thời Ôn Hướng Phác cũng bị ông nội Ôn làm tổn thương, vốn định không tổ chức.
Nhưng không ngờ Thẩm Mỹ Vân và mọi người lại đứng ra, cái này khiến Ôn Hướng Phác cảm thấy, hóa ra cậu không hề bị lãng quên.
Hóa ra ở những nơi cậu không biết, vẫn có người quan tâm, lo lắng cho cậu.
Nghĩ đến đây, Ôn Hướng Phác nhìn Thẩm Mỹ Vân với ánh mắt hơi ươn ướt, trong veo và đen láy, khiến Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên nhớ đến chú chó Phốc sóc mà cô từng nuôi lúc trẻ.
Cũng có đôi mắt như vậy.
Cô bỗng hiểu ra vì sao Miên Miên lại chơi thân với Ôn Hướng Phác, tính cách cậu rất tốt, tâm trạng ổn định, con người đơn thuần, lại lớn hơn Miên Miên nên có phần bao dung.
Thẩm Mỹ Vân như một người lớn, xoa đầu Ôn Hướng Phác: "Hướng Phác, cháu đã rất tốt rồi, đừng nghi ngờ bản thân."
Đứa trẻ này thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến Thẩm Mỹ Vân có chút mong chờ cuộc sống sau này của cậu, nhìn cậu lấy vợ sinh con, dường như cũng là một chuyện tốt đẹp.
Ôn Hướng Phác cười ngượng ngùng, có hơi xấu hổ.
Cậu thầm nghĩ, cậu không tốt như dì Thẩm nói, là do dì Thẩm vốn là người tốt nên mới thấy cậu tốt.
Bên ngoài.
Bà Quý dẫn theo một đoàn người, nhà họ Quý trừ Cố Tuyết Cầm ra thì gần như đều đến đông đủ, thậm chí còn có cả đầu bếp Lỗ của Lỗ Gia Ban, hôm nay ông ta vốn đã hẹn với người khác, sau đó nghe nói nhà họ Quý mời ông ta đến nấu ăn cho vị trạng nguyên nhà họ Ôn.
Ông ta đồng ý không chút do dự, dù sao cũng là nấu ăn cho trạng nguyên, quay ngược lại một trăm năm trước, chỉ có ngự trù trong cung mới có tư cách nấu ăn cho trạng nguyên.
Nghề đầu bếp của bọn họ thực ra cũng có chút mê tín, bọn họ thích việc hỷ hơn việc hiếu, dù sao người ta thường nói 'nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng khoái'.
Bọn họ cũng có thể dính lây chút hỉ khí đúng không?
Thế là đầu bếp Lỗ giao đơn hàng trước đó cho họ trò lớn của mình, còn ông ta thì dẫn theo học trò nhỏ đến nhà họ Ôn.
Đương nhiên trước tiên là gặp nhà họ Quý rồi sau đó mới cùng nhau đến nhà họ Ôn.
Vừa bước vào nhà họ Ôn.
Đầu bếp Lỗ đã chắp tay với Ôn Hướng Phác: "Trạng nguyên Ôn, chúc mừng cậu."
Đây là lời chúc mừng trang trọng nhất mà Ôn Hướng Phác từng nhận được, cậu ngây người một lúc, sau đó chắp tay đáp lễ.
Cái này khiến mọi người đều bật cười, đứa trẻ này thật thà quá.
"Thôi được rồi, tôi không nói nhiều nữa, đi nấu ăn đây, trưa nay mọi người cứ chờ món tủ của tôi đi."
Mọi người đương nhiên đồng ý.
Trên bàn ăn, từng món ăn được dọn lên, ngay cả những người nhà họ Quý quen ăn ngon cũng phải nuốt nước miếng.
"Đầu bếp Lỗ, ông mang cả những món tủ ra rồi à."
Đầu bếp Lỗ đang hầm canh, ông ta cất tiếng, nói: "Đương nhiên rồi, tôi nói là làm, đây là làm tiệc cho trạng nguyên, tôi mà không dốc hết mười phần công lực thì ra ngoài còn gì là danh tiếng nữa."
Phải biết, một trăm năm trước Lỗ Gia Ban bọn họ còn không có tư cách nấu ăn cho trạng nguyên, đều do ngự trù định đoạt từ trước.
Nào đến lượt những người ngoài nghề như bọn họ.
Cũng may là hiện tại Lỗ Gia Ban của bọn họ có quan hệ tốt với nhà họ Quý, nên họ mới tìm đến bọn họ đầu tiên.
Nghe vậy.
Thẩm Mỹ Vân và mọi người đều trêu ghẹo: "Chúng tôi cũng coi như được hưởng ké chút hào quang của Hướng Phác rồi."
Nếu không có Ôn Hướng Phác, chưa chắc đã được thưởng thức tài nghệ nấu nướng đỉnh cao của đầu bếp Lỗ.
Ôn Hướng Phác bị trêu chọc có chút ngượng ngùng, cậu mím môi: "Là con được hưởng ké hào quang của mọi người." Cậu và quản gia Lý chưa từng nghĩ đến việc mời Lỗ Gia Ban đến nấu ăn.
Đứa trẻ này thật thà quá.
Sau khi ăn xong.
Còn lại mấy người thân thiết, Thẩm Mỹ Vân mới hỏi: "Con định đăng ký vào trường nào?" Đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Thẩm Mỹ Vân vừa hỏi xong, mọi người nhà họ Quý đều nhìn sang, đặc biệt là Hướng Hồng Anh và Quý Trường Viễn, hai người đều làm việc ở Cục Giáo dục.
Cũng coi như là người trong ngành.
Ôn Hướng Phác cũng không giấu giếm, cậu ngồi xuống: "Giáo viên phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đã đến tìm con nhiều lần rồi."
Nếu không phải nhà họ Ôn có hơi đặc biệt, có lẽ nhà cậu đã bị giáo viên phòng tuyển sinh 'xâm chiếm' từ lâu.
Chỉ để cậu đăng ký vào trường của họ.
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Con nghĩ thế nào?"
Ôn Hướng Phác: "Bây giờ con vẫn chưa quyết định."
Hướng Hồng Anh bỗng lên tiếng: "Con giỏi xã hội hay tự nhiên hơn?"
Ôn Hướng Phác: "Đều như nhau ạ." Câu trả lời này khiến mọi người ngã ngửa, đây chính là học bá à, không có điểm yếu nào cả.
"Nhưng mà, con có năng khiếu về toán và lý hơn."
Cậu học những môn này dễ như ăn cơm uống nước, thậm chí thỉnh thoảng gặp phải những bài toán hóc búa, cậu lại thấy phấn khích, như thể gặp phải thử thách vậy.
Hướng Hồng Anh và Thẩm Mỹ Vân nhìn nhau: "Vậy con càng nên đăng ký vào Đại học Thanh Hoa."
Ngành vật lý của Đại học Thanh Hoa là ngành mũi nhọn, nếu cậu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Ôn Hướng Phác suy tư: "Con sẽ suy nghĩ thêm."
Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là giáo viên phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, vừa mở cửa, hai người đã nở nụ cười: "Bạn học Ôn, em suy nghĩ thế nào rồi?"
"Có muốn đến Đại học Bắc Kinh không, căn tin trường thầy là nhất đấy, giáo viên cũng rất tốt."
Nghe vậy, giáo viên Đại học Thanh Hoa lập tức cười nhạo: "Anh đừng tưởng bạn học Ôn đến trường các anh là để ăn cơm đấy chứ?"
"Cậu muốn ăn thì chỗ nào mà chẳng có cơm ăn?"
Câu này khiến đối phương cứng họng.
Giáo viên Đại học Thanh Hoa cười đắc ý: "Bạn học Ôn, bên ngoài lạnh quá, cho thầy vào trong nói chuyện được không?"
Ông ấy còn xoa xoa hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh, nếu không phải thấy hôm nay nhà họ Ôn có nhiều người ra vào, bọn họ sẽ không đến nữa.
Dù sao trước đó bọn họ đã bị cảnh cáo, yêu cầu tôn trọng sự lựa chọn của Ôn Hướng Phác, đừng can thiệp quá nhiều.
Hôm nay tâm trạng của Ôn Hướng Phác khá tốt, nên cậu mở cửa: "Mời vào, uống chút nước nóng."
Ôi trời ơi.
Thầy Chu của Đại học Thanh Hoa và thầy Vương của Đại học Bắc Kinh nghe Ôn Hướng Phác nói vậy thì suýt chút nữa đã bật khóc vì xúc động.
Có trời mới biết nhà họ Ôn khó tiếp xúc đến mức nào. Là giáo viên phòng tuyển sinh, dù đi đến đâu bọn họ cũng được tiếp đãi tử tế, trừ nhà họ Ôn.
Gần như là bị ghét bỏ, hôm nay được vào nhà đã là một bước tiến lớn.
Sau khi vào nhà, hai giáo viên phòng tuyển sinh mới nhận ra trong nhà có khá nhiều người đương nhiên bọn họ đã có chuẩn bị từ trước nên cũng không bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân không quen biết người của phòng tuyển sinh, nhưng Hướng Hồng Anh đã từng tiếp xúc với bọn họ.
Thầy Chu của Đại học Thanh Hoa ngạc nhiên: "Chủ nhiệm Hướng, cô cũng ở đây à?"
"Còn có chủ nhiệm Quý nữa."
Chủ nhiệm Hướng và chủ nhiệm Qúy đương nhiên là chỉ Hướng Hồng Anh và Quý Trường Viễn.
"Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-781.html.]
"Ôn Hướng Phác coi như là cháu trai của nhà tôi, hôm nay đến chúc mừng thằng bé thi đậu thủ khoa."
Hướng Hồng Anh đi thẳng vào vấn đề: "Đứa trẻ này giỏi toán học và vật lý."
Nghe vậy, ánh mắt của thầy Chu sáng lên: "Vậy thì quá hợp với Đại học Thanh Hoa chúng tôi rồi, chủ nhiệm Hướng, bạn học Ôn, hai người còn chưa biết, chúng tôi nhận được tin, viện sĩ Mạnh đã chuyển từ khoa Điện học sang tổ nghiên cứu vật lý, nếu bạn học Ôn đăng ký vào Đại học Thanh Hoa, khả năng cao là em ấy có thể theo học viện sĩ Mạnh."
Thầy Vương của Đại học Bắc Kinh nghe vậy, theo bản năng phản bác: "Nếu bạn học Ôn đến Đại học Bắc Kinh, tôi cũng có thể sắp xếp cho em ấy ngành học tốt nhất, giáo viên tốt nhất."
Thầy Chu khịt mũi: "Trường các anh có ai giỏi hơn viện sĩ Mạnh của Tổ nghiên cứu vật lý ở Đại học Thanh Hoa chúng tôi không?"
Nghe vậy, thầy Vương lập tức im bặt.
Ôn Hướng Phác vẫn luôn im lặng, bỗng lên tiếng: "Em sẽ đăng ký vào khoa Vật lý Đại học Thanh Hoa."
Lúc này, thầy Chu vui mừng khôn xiết: "Được đấy, bạn học Ôn, với số điểm của em, đến trường chúng tôi, em muốn chọn ngành nào cũng được, ngay cả ngành mũi nhọn là vật lý và kiến trúc cũng tùy em, chỉ cần em đến, tôi đảm bảo sẽ để những viện sĩ, giáo sư ưu tú nhất của trường chúng tôi nhận em làm học trò."
Đây là ông ta nói quá, thầy Chu không có bản lĩnh này, nhưng Ôn Hướng Phác tự học giỏi.
Ngay năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, cậu đã thi đỗ Đại học Thanh Hoa với số điểm gần như tuyệt đối, chẳng khác nào thịt ba chỉ rơi vào ổ sói.
Bất cứ giáo viên nào muốn phát triển khoa của mình đều muốn cắn một miếng.
Nói nhảm, mới năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, khắp nơi đều đang trong giai đoạn khôi phục và phát triển, có nhân tài gia nhập chẳng khác nào có thêm nguồn m.á.u mới, cái này đồng nghĩa với việc ngành học sẽ tiếp tục tồn tại.
Một mình viện sĩ Mạnh đã gánh vác cả tổ nghiên cứu vật lý, từ lúc mới thành lập đến lúc suy tàn, rồi lại đến lúc phục hồi.
Không ai dám đảm bảo.
Ôn Hướng Phác có phải là viện sĩ Mạnh thứ hai hay không, cậu thực sự quá ưu tú.
Nhìn thấy thầy Chu vui mừng, thầy Vương có chút không cam lòng: "Bạn học Ôn, tôi thấy ngoại ngữ của em cũng đạt điểm tuyệt đối, em thực sự không đến khoa Ngoại ngữ Đại học Bắc Kinh chúng tôi sao? Đây cũng là ngành mũi nhọn của trường chúng tôi, thậm chí sau này còn có thể phát triển theo hướng ngoại giao."
Ôn Hướng Phác: "Em không có hứng thú."
Thẳng thắn đến đáng sợ, khiến thầy Vương cứng họng.
"Học ngoại ngữ làm gì? Phải học vật lý, học toán học, học giỏi rồi đi chế tạo b.o.m đạn, ai dám bắt nạt chúng ta thì cho cậu một quả bom, b.ắ.n bay người!"
Phải nói, thầy Chu thực sự là một người cuồng vũ khí, nghe những lời phóng khoáng này, thật khó tưởng tượng đây là lời nói từ miệng một giáo viên.
Mặc dù lời nói thô kệch, nhưng lý lẽ lại không sai.
Thẩm Mỹ Vân và Hướng Hồng Anh là người ngoài, cũng gật đầu tán thành.
Thẩm Mỹ Vân còn nói thêm: "Nước yếu thì không có ngoại giao."
"Bom đạn vũ khí cơ bản đảm bảo nhất."
Có những thứ này, cho dù người khác muốn bắt nạt đất nước họ, cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Thầy Chu và thầy Vương đứng ở bên cạnh, nghe thấy câu 'nước yếu thì không có ngoại giao' thì không khỏi nhìn sang.
"Vị đồng chí này, cô nói hay lắm."
"Đúng là nước yếu thì không có ngoại giao."
"Sự cường thịnh của đất nước Trung Hoa không thể dựa vào những lão già như chúng tôi, mà phải dựa vào những người trẻ tuổi này."
Khi những người trẻ tuổi ưu tú này phát triển trở lại, sẽ tạo thành vô số con người ưu tú, họ một lòng vì nước, chỉ cần đợi thời gian.
Sớm muộn gì đất nước của họ cũng sẽ phồn vinh cường thịnh, mà tất cả những điều này đều được xây dựng trên nền tảng nhân tài.
"Bạn học Ôn, tôi ủng hộ cậu học vật lý!"
Ngay cả thầy Vương vốn đang chán nản cũng phải thốt lên,"Nếu vậy thì cậu cứ đến Đại học Thanh Hoa đi."
Ai bảo vật lý của Đại học Thanh Hoa giỏi hơn trường bọn họ chứ.
Không thể làm lỡ dở một học sinh giỏi như vậy được.
Thấy thầy Vương cũng nói như vậy, mọi người đều ngạc nhiên, thầy Chu giơ ngón tay cái về phía ông ta: "Lão Vương, không ngờ ông cũng có tầm nhìn xa trông rộng đấy."
Nghe vậy, thầy Vương hếch mũi lên, hệt như quả pháo b.ắ.n lên trời, cười lạnh một tiếng: "Ông đang coi thường ai đấy?"
Đại học Bắc Kinh của bọn họ cũng không đến nỗi hẹp hòi như vậy.
Câu này vừa nói xong, mọi người đều bật cười, thầy Chu cũng nói: "Được rồi được rồi, biết ông tâm phục khẩu phục là được."
Ông ấy đứng dậy, đi đến trước mặt Ôn Hướng Phác bắt tay cậu: "Bạn học Ôn, hoan nghênh em đến Đại học Thanh Hoa."
Ôn Hướng Phác: "Cảm ơn thầy."
Sau khi thầy Chu và thầy Vương rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại người nhà.
Hướng Hồng Anh, Quý Trường Viễn và mọi người đều chúc mừng Ôn Hướng Phác: "Hướng Phác, chúc mừng cháu."
"Để chúng ta được chứng kiến cảnh tượng hai trường đại học hàng đầu tranh giành nhau kịch liệt."
Mặc dù Hướng Hồng Anh và Quý Trường Viễn xuất thân từ Cục Giáo dục, nhưng cảnh tượng như vậy bọn họ cũng đã lâu không gặp.
Ôn Hướng Phác có chút ngượng ngùng: "Dì Hướng, chú Quý, hai người đừng trêu con nữa." Cậu thực sự không quen với những tình huống như thế này.
"Được rồi được rồi, chúng ta không nói nữa, để cục vàng của nhà họ Ôn cất giấu trong nhà." Hướng Hồng Anh cũng chào tạm biệt.
"Vậy dì và chú về trước đây, Hướng Phác, con có vấn đề gì thì cứ đến tìm bọn dì nhé."
Ôn Hướng Phác gật đầu, tiễn bọn họ ra về.
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên lại ở lại sau cùng, cô không chúc mừng cậu, mà chỉ nói những chuyện thường ngày: "Phòng khách và nhà bếp gần như đã dọn dẹp xong, để quản gia Lý lau lại một lần là được rồi."
"Sau khi cháu đăng ký vào Đại học Thanh Hoa thì hỏi xem khi nào nhập học, nếu dì, chú Quý và Miên Miên vẫn còn ở Bắc Kinh, chúng ta sẽ cùng quản gia Lý đưa con đến trường."
Qua một thời gian dài tiếp xúc, cô thực sự yêu quý đứa trẻ Ôn Hướng Phác này, đương nhiên cũng thực sự đau lòng cho cậu.
Lời nói của cô khiến trong lòng Ôn Hướng Phác dâng lên một dòng nước ấm: "Khi nào cháu hỏi được thời gian cụ thể, con sẽ nói với dì."
Đương nhiên cậu hy vọng Miên Miên có thể cùng cậu đến trường nhập học, đối với Ôn Hướng Phác, từ nhỏ đến lớn cậu nhận được quá ít sự ấm áp, nên dù chỉ là một chút, cậu cũng muốn nắm thật chặt.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, hỏi Miên Miên: "Con về nhà với mẹ, hay ở lại đây học tiếp với anh Hướng Phác?"
Nói đến, Miên Miên vẫn luôn được Ôn Hướng Phác kèm cặp, đây chính là được thủ khoa đại học kèm cặp riêng, không còn là vấn đề tiền bạc nữa, mà là cơ hội hiếm có.
Miên Miên: "Con về nhà trước, ngủ một giấc rồi quay lại." Trưa nay ăn hơi nhiều, trong nhà lại đốt lò sưởi, khiến cô bé buồn ngủ.
Cô bé cũng biết sắp xếp, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên là đồng ý.
Sau khi cô dẫn Miên Miên ra ngoài, quản gia Lý đã đợi sẵn ở cổng từ sớm, ông ấy tìm cơ hội chạy đến.
Ông ấy nắm lấy tay của Thẩm Mỹ Vân, mắt đỏ hoe, giọng điệu đầy cảm kích: "Mỹ Vân, lần này thực sự cảm ơn cô nhiều lắm."
Vốn dĩ vì chuyện này mà nhà họ Ôn và ông nội Ôn đã cãi nhau một trận không vui, hơn nữa Hướng Phác cũng bị tổn thương.
Nhưng nhờ có Thẩm Mỹ Vân và mọi người đến, trên mặt Hướng Phác mới nở nụ cười, những điều mà quản gia Lý lo lắng trước đây cũng được giải quyết.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Hướng Phác và Miên Miên thân thiết như vậy, tôi làm những việc này cũng là chuyện nên làm, huống hồ Miên Miên ngày nào cũng đến nhà họ Ôn học, ăn uống, nghỉ ngơi, chẳng phải đều do ông và Hướng Phác chăm sóc nhiều sao?"
Mối quan hệ của con người với nhau chẳng phải là như vậy sao, anh quan tâm tôi, tôi quan tâm anh, có qua có lại thì quan hệ mới có thể lâu dài.
Quản gia Lý nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Mỹ Vân, ông ấy há miệng, nhưng lại không nói nên lời, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Hướng Phác quen biết Miên Miên, quen biết mọi người, là may mắn của thằng bé."
Đứa trẻ này từ nhỏ đã cô đơn, bây giờ nhìn thấy cậu có bạn bè, có người lớn quan tâm chăm sóc, Quản gia Lý mới là người thực sự cảm thấy vui mừng cho Ôn Hướng Phác.
Thẩm Mỹ Vân: "Ông nói quá rồi."
Sau Tết, đáng lẽ Thẩm Mỹ Vân phải quay về Cáp Nhĩ Tân, nhưng vì đã hứa với Ôn Hướng Phác sẽ đưa cậu đến trường nhập học.
Nên việc về Cáp Nhĩ Tân đương nhiên bị hoãn lại, may mà Ôn Hướng Phác cũng hiểu chuyện, sợ làm lỡ dở việc chính của Thẩm Mỹ Vân và mọi người.
Cậu đã đăng ký nhập học sớm, trực tiếp theo học viện sĩ Mạnh, mới mùng Năm tháng Giêng đã chuẩn bị đến trường.
Thẩm Mỹ Vân nhận được tin thì lập tức hỏi cậu: "Chăn màn, ga trải giường, gối, màn chống muỗi, chậu rửa mặt... đã chuẩn bị hết chưa?"
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Quản gia Lý đã chuẩn bị rồi ạ." Từ khi biết cậu sẽ ở ký túc xá, quản gia Lý đã bắt đầu thu dọn đồ đạc từ sớm.
Mùa đông Bắc Kinh lạnh, trường học lại dùng giường tầng bằng gỗ, nếu chăn đệm không dày thì chắc chắn sẽ rất lạnh.
Thẩm Mỹ Vân cũng hiểu tính cách của quản gia Lý, cô không yên tâm nên đi kiểm tra: "Để dì xem có bao nhiêu, Trường Tranh còn nói sẽ lái xe đi, xem một xe có chở hết không."
Phải nói, Thẩm Mỹ Vân rất khéo léo, một câu nói vừa giữ thể diện cho quản gia Lý, vừa khiến Ôn Hướng Phác không phải suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên sau khi xem xong, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy chăn, ga trải giường, và cả chăn bông, cô mở ra xem kích thước, đều là kích thước của giường lớn trong nhà, một mét tám nhân hai mét.
Loại này đặt trên giường nhỏ trong ký túc xá đương nhiên là có thể dùng được, nhưng có lẽ sẽ không thoải mái lắm, khi chăn ga gối đệm quá to, giường quá nhỏ, nằm lên sẽ có cảm giác không thoải mái.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Giường ở trường nhỏ, có lẽ phải đổi thành loại một mét hai."
Kích thước phù hợp thì trải ra mới phẳng phiu, nằm mới thoải mái.
Quản gia Lý ngớ người: "Nhỏ vậy sao?"
Chiếc giường nhỏ nhất trong nhà họ cũng một mét rưỡi.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ký túc xá ở nhiều người, giường to không để vừa." Cô sờ tấm đệm, nghĩ ngợi: "Nếu ông tin tưởng tôi, tôi sẽ mua những thứ này cho Hướng Phác."
"Không chỉ chăn, mà cả màn chống muỗi cũng phải loại một mét hai, cái này nhà mình chuẩn bị cũng không phù hợp lắm, xô, chậu, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt... đây đều là những thứ cơ bản nhất."
Cô đã từng ở ký túc xá, nên đương nhiên hiểu rõ những điều này. Quản gia Lý phục vụ ở nhà họ Ôn cả đời, thực sự không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài.
Ông ấy có chút áy náy: "Xem tôi già rồi, làm việc cũng không còn được tốt nữa, Mỹ Vân, thực sự cảm ơn cô."