Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 785

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:38
Lượt xem: 59

Nói vậy đã lập tức thu hút sự chú ý của Miên Miên.

"Tương lai của Miên Miên làm sao ạ?"

"Nói đến chuyện sau này con kết hôn, lấy chồng, ba mẹ không nỡ."

Miên Miên nhíu mày, nói như lẽ đương nhiên: "Vậy thì con không lấy chồng nữa, dù sao con cũng muốn sống với ba mẹ cả đời, không đi đâu hết."

Trong lòng cô bé, không có ai quan trọng hơn ba mẹ.

Lời nói này khiến nỗi u ám giữa hai hàng lông mày của Quý Trường Tranh tan biến, anh lập tức tán thành: "Đúng vậy, trên đời này không có ai đối xử tốt với con hơn ba mẹ."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, lườm Quý Trường Tranh một cái.

Quý Trường Tranh hạ giọng: "Con nói có đúng không Miên Miên, mẹ con còn không phục kìa."

Miên Miên: "Mẹ đừng không phục, ba nói đúng mà, chúng ta làm người phải nhận thức rõ ràng thực tế."

Đứa trẻ này thật là lắm lý lẽ.

Khiến Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười.

"Được rồi, đi thôi, nói nữa thì chị Ngân Hoa và chị Ngân Diệp sẽ phải đợi ở ga tàu rất lâu đấy."

Lúc này Miên Miên mới chịu đi theo, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Con đã bảo đi từ sớm rồi, là ba mẹ cứ chậm chạp, bây giờ mới vội, biết muộn rồi chứ gì?"

Cô bé lải nhải khiến Thẩm Mỹ Vân không khỏi hỏi Quý Trường Tranh: "Anh nói con bé giống ai thế?"

Cô và Quý Trường Tranh đều không phải kiểu người lải nhải như vậy.

Quý Trường Tranh: "Có thể là giống chính nó."

Lời này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Câu trả lời này của anh hay đấy."

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi đến đầu ngõ, gió mùa đông thổi buốt giá, đặc biệt là khi đi đến con đường giữa ngõ, gió như d.a.o cứa vào mặt.

May mà Thẩm Mỹ Vân mặc dày, nên cũng thấy ấm, cô nhìn Miên Miên, cô bé cũng đã đội mũ len trùm kín đầu, ngay cả mắt cũng giấu dưới vành mũ, coi như là trang bị đầy đủ.

Còn Quý Trường Tranh, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, trông rất khỏe khoắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi gió lạnh. Cái này khiến Thẩm Mỹ Vân vô cùng ngưỡng mộ, thể chất không sợ lạnh của anh thật là tốt. Quý Trường Tranh như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh dang tay ôm cô vào lòng, đưa cô ra khỏi đầu ngõ.

Có Quý Trường Tranh che chắn, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình như vừa bước từ mùa đông sang mùa xuân vậy.

Ra khỏi con đường hẹp ở đầu ngõ, gió bên ngoài đã dịu đi rất nhiều, Quý Trường Tranh mới buông cô ra.

"Chúng ta đi xe điện hay xe buýt đây?"

Thẩm Mỹ Vân: "Xe điện đi." Cô thích tiếng leng keng của xe điện chạy trên đường ray, khiến cô có cảm giác hoài cổ, như quay về thời Dân quốc vậy.

"Được."

Quý Trường Tranh một tay nắm tay Thẩm Mỹ Vân, một tay dắt Miên Miên, băng qua đường, đến điểm đợi xe điện đối diện.

Xe điện chạy chậm hơn xe buýt, xe buýt thường hai mươi phút có một chuyến, còn xe điện có thể mất nửa tiếng.

Chờ đợi như vậy.

Thẩm Mỹ Vân lo lắng: "Không biết có kịp không?"

Vốn dĩ bọn họ đã ra ngoài muộn.

"Kịp, giờ này trên đường không đông người, xe cộ cơ bản là thông thoáng." Vẫn còn trong dịp Tết, mọi người chưa chính thức đi làm, vì trời lạnh, tối sớm, nên mới khoảng năm, sáu giờ chiều, trên đường đã vắng người qua lại.

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân yên tâm hơn. Đợi xe điện lắc lư đến ga tàu Bắc Kinh, đã là sáu giờ mười phút.

Lúc này, lượng người trong ga tàu rất đông, vì chuyến tàu sáu giờ năm phút vừa đến ga, hành khách đang xuống tàu, ra khỏi ga, khắp nơi đều là người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên muốn đón người thật sự không dễ tìm.

May mà Quý Trường Tranh cao ráo, sau khi thu xếp cho Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, anh đứng trên bậc thang, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn xung quanh.

Chỉ khoảng ba phút, anh đã nhìn thấy Kiều Lệ Hoa trong đám đông, thực ra anh không quen Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp.

Nhưng anh tiếp xúc với Kiều Lệ Hoa nhiều hơn, đương nhiên cũng là vì Thẩm Mỹ Vân.

Thấy người đến, anh lập tức đi xuống bậc thang gọi Thẩm Mỹ Vân đi vào quảng trường: "Phía trước khoảng một trăm mét, đi thẳng."

Anh không trực tiếp đi tới, bên kia có ba cô gái, anh là đàn ông đi tới, bọn họ sẽ cảm thấy ngại ngùng, lúc này Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên sẽ giúp họ giảm bớt lo lắng về nơi xa lạ.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, lập tức dắt Miên Miên đi ngược dòng người, quả nhiên theo hướng Quý Trường Tranh chỉ, đi không xa đã thấy ba người Kiều Lệ Hoa, Ngân Hoa, Ngân Diệp đang xách theo túi lớn, túi nhỏ, khó khăn di chuyển.

"Lệ Hoa, Ngân Hoa, Ngân Diệp." Thẩm Mỹ Vân gọi một tiếng, ba người Kiều Lệ Hoa lập tức nhìn sang, như nhìn thấy cứu tinh.

"Mỹ Vân!" Ba người đồng thanh gọi, chạy về phía Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, nhưng vì người quá đông, như hộp cá mòi, muốn chen lên phía trước nhưng không thể, chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

May mà sau vài phút vật lộn, hai bên đã thuận lợi gặp nhau.

"Mỹ Vân, tôi nhớ cô quá." Kiều Lệ Hoa vứt hành lý xuống, chạy đến ôm chầm lấy Thẩm Mỹ Vân, từ khi Thẩm Mỹ Vân đến Cáp Nhĩ Tân, bọn họ đã lâu không gặp nhau.

Thẩm Mỹ Vân: "Tôi cũng nhớ cô."

Cô cũng ôm lấy Kiều Lệ Hoa, bọn họ đều không còn trẻ, Thẩm Mỹ Vân năm nay đã ba mươi tuổi, ba mươi mốt tuổi, Kiều Lệ Hoa cũng ba mươi hai tuổi, nhưng vì chưa kết hôn, sinh con, nên cả hai trông đều trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Ngay cả Kiều Lệ Hoa cũng vậy, vì khi làm việc ở công xã, cô ấy ngồi văn phòng, lại không phải lao động thường xuyên, nên da dẻ trắng trẻo hơn, cô ấy là kiểu người có ngũ quan sắc sảo, mắt to, mũi cao, miệng rộng, trông rạng rỡ và phóng khoáng.

Rất thu hút ánh nhìn.

"Đẹp quá." Thẩm Mỹ Vân không khỏi khen ngợi: "Sao tôi thấy cô bây giờ như lột xác vậy."

Đây là sự thật.

Kiều Lệ Hoa cười lớn: "Đây gọi là lột da, thịt và xương mọc lại." Dù là người yêu cũ hay người thân, cô ấy đều đã tái tạo lại, rồi hồi sinh từ đống tro tàn.

Tuy cười nhưng trong mắt cô ấy ánh lên vài phần chua xót.

Thẩm Mỹ Vân vỗ vai cô: "Bây giờ coi như là tốt rồi, lại trở về Bắc Kinh." Hơn nữa còn là thi đỗ, sẽ không có ai đuổi bọn họ đi nữa.

"Ừ." Kiều Lệ Hoa cảm khái: "Tôi cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay."

Lúc bọn họ đang hàn huyên, Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp bên cạnh cũng đang nói chuyện với Miên Miên, so với Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa.

Rõ ràng là Miên Miên đã lâu không gặp họ hơn. Những người bạn nhỏ đáng thương ngày nào, bây giờ đã trưởng thành, đặc biệt là Trần Ngân Diệp, như cây trúc vươn cao, giờ đây trông cô bé phải cao hơn một mét bảy mươi, dáng người mảnh khảnh, thuần khiết, tràn đầy sức sống.

"Chị Ngân Diệp, sao bây giờ chị cao thế?"

Miên Miên so sánh chiều cao của mình với Ngân Diệp, cô bé chợt nhận ra mình chỉ cao đến vai Trần Ngân Diệp, thấp hơn cô ấy ít nhất hai mươi cm.

Trước đây, khoảng cách giữa cô bé và Ngân Diệp không lớn như vậy, mới bao lâu hà, chưa gì đã cao hơn cả một cái đầu rồi.

Trần Ngân Hoa ở bên cạnh cười: "Miên Miên, em đừng so sánh nữa, bây giờ Ngân Diệp là cô gái cao nhất đại đội chúng ta."

"Hơn nữa, con bé vẫn đang tiếp tục cao lên."

Miên Miên: "Trời ơi, chị Ngân Diệp, chị giỏi quá, với chiều cao này, sau này chị có thể làm người mẫu đấy."

Trần Ngân Diệp luôn tự ti về chiều cao của mình, rất nhiều lúc, cô ấy thậm chí không dám ngẩng đầu lên, sợ mình nổi bật giữa đám đông.

Nhưng lúc này nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt Miên Miên, cô ấy bỗng ngạc nhiên, khó khăn nói: "Em không thấy xấu sao?"

Miên Miên kinh ngạc: "Chiều cao chuẩn như vậy, sao lại xấu chứ?" Cô bé đi vòng quanh Ngân Diệp: "Lùn tịt, lùn tịt, chị có từng nghe thấy cao tịt bao giờ chưa? Chị Ngân Diệp, chiều cao này của chị là mơ ước của mọi người đấy."

Lời này vừa nói ra, đôi mắt ảm đạm của Ngân Diệp bỗng sáng lên: "Thật sao?"

"Đương nhiên rồi." Miên Miên nói như lẽ đương nhiên, giọng điệu ngưỡng mộ: "Sau này nếu em có chiều cao như chị, em nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh đấy."

Vừa gầy vừa cao, đây chính là ước mơ của mọi cô gái.

Chân dài miên man, ngay cả con gái cũng thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-785.html.]

Ngân Diệp nhìn Miên Miên chằm chằm ba giây, cô ấy lẩm bẩm: "Nếu vậy, chị sẽ không tự ti nữa."

Ở đội sản xuất, ở trường học, cô ấy luôn là người kỳ lạ, chiều cao của cô ấy thậm chí còn cao hơn cả con trai, dù là ở trong lớp học, trên sân trường, hay đi trên đường, đều có không ít người chú ý đến cô bé.

Điều này khiến Trần Ngân Diệp rất tự ti.

Tự ti đến cùng cực.

Cô ấy từng không ngừng hối hận, tại sao mình lại ăn nhiều như vậy? Toàn bộ dinh dưỡng đều dồn vào chiều cao, giờ thì hay rồi, xấu xí c.h.ế.t đi được.

Nhưng lời nói của Miên Miên đã phá vỡ nhận thức trước đây của Trần Ngân Diệp.

Hóa ra cao ráo không phải là xấu xí.

Miên Miên thắc mắc: "Tại sao phải tự ti?"

"Chị có chiều cao tiêu chuẩn, dáng người hoàn hảo, người khác muốn cũng không được."

Trần Ngân Diệp nghe vậy, không nhịn được mỉm cười, từ Đại đội Tiền Tiến đến Công xã Thắng Lợi, từ Công xã Thắng Lợi đến thành phố Mạc Hà, ai gặp cô ấy cũng đều ồ lên, cô gái này cao thế, sau này lấy chồng kiểu gì?

Mỗi lần họ ồ lên như vậy, đều khiến Trần Ngân Diệp cảm thấy mình thấp kém hơn người khác.

Mà từ thành phố Mạc Hà đến Bắc Kinh, việc đầu tiên sau khi xuống tàu, gặp được Miên Miên, cô bé đã nói với cô, chị cao, nhưng rất đẹp, chị có dáng người hoàn hảo.

Đối với Trần Ngân Diệp, điều này như có người thổi bay lớp bụi bám trên người cô ấy, thổi bay sự tự ti trong lòng cô ấy.

Khiến Trần Ngân Diệp không khỏi nở nụ cười chân thành: "Miên Miên, em thật tốt."

Bắc Kinh thật tốt.

Cô ấy xuống tàu đã lâu, không ai nhìn cô ấy, không ai chú ý đến cô ấy, ai ai cũng đang vội vã đi đường.

Nhìn thấy Trần Ngân Diệp như vậy, Trần Ngân Hoa cũng không khỏi vui mừng thay em gái, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay em gái mình, không nói gì.

Là chị gái, là người cùng nhau lớn lên, như hình với bóng, cô ấy hiểu rõ nỗi lòng của em gái hơn ai hết.

Chuyện lớn lên cao ráo, bọn họ không thể kiểm soát được, giống như cô ấy không thể kiểm soát bộ n.g.ự.c của mình, nó cứ lớn dần lên, cô ấy chỉ có thể dùng vải quấn chặt lớp này đến lớp khác.

Nhưng n.g.ự.c còn có thể giấu đi, còn chiều cao thì không thể.

Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy cô em gái hoạt bát ngày nào, ngày càng trở nên trầm lặng, không còn ưỡn n.g.ự.c nữa, mà chọn cách cúi đầu, khom lưng, như thể làm vậy có thể khiến mình thấp đi vài phần, khiến mình cao bằng người khác.

"Ngân Diệp, em nghe thấy lời Miên Miên nói không? Chiều cao của em là lợi thế của em, hãy ưỡn n.g.ự.c lên."

Trần Ngân Diệp sững sờ: "Được sao?"

"Tất nhiên rồi."

Trần Ngân Hoa chạy đến trước mặt cô bé, cùng Miên Miên kéo thẳng vai cô bé lại: "Như vậy mới được."

Miên Miên gật đầu: "Chị Ngân Diệp, dáng người của chị thật hoàn hảo." Cho dù đang mặc áo bông, cũng không khó để nhận ra thân hình mảnh mai của cô ấy.

Nếu là mùa hè, mặc một chiếc váy liền thân thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

Miên Miên thật sự biết cách khen người khác, khiến Trần Ngân Diệp không còn tự ti như trước.

Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa từ đầu đến cuối đều thu hết cảnh này vào mắt, Kiều Lệ Hoa không khỏi nói với Thẩm Mỹ Vân: "Cô nuôi dạy Miên Miên thật tốt."

Đứa trẻ này thông minh, lanh lợi, lại tốt bụng, còn biết cách an ủi người khác.

Trong mắt Kiều Lệ Hoa, mọi ưu điểm của trẻ con đều hội tụ ở Miên Miên.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Đây không phải do tôi dạy đâu." Cô rất tự hào: "Con bé biết suy luận, tự học đấy."

Có những thứ, EQ và IQ đều là bẩm sinh, trẻ con lại biết quan sát, nhanh chóng hiểu rõ những điều này.

"Thôi được rồi, đây không phải là nơi để hàn huyên, chúng ta về thôi, ba mẹ tôi còn đang đợi mọi người ở nhà."

"Được."

Kiều Lệ Hoa cũng là người nhanh nhẹn, lập tức đồng ý, cả nhóm chen chúc giữa đám đông, trước tiên là hội hợp với Quý Trường Tranh.

Có Quý Trường Tranh ở đây, Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp rõ ràng trở nên câu nệ hơn: "Chú Quý."

Những đứa trẻ ở Đại đội Tiền Tiến, hễ chơi thân với Miên Miên thì không ai là không sợ Quý Trường Tranh.

Trong ấn tượng của những đứa trẻ này, Quý Trường Tranh cao lớn, gương mặt lạnh lùng, khí chất nghiêm nghị, là kiểu người chỉ cần đứng trước mặt anh cũng khiến người ta căng thẳng.

Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp rõ ràng là như vậy.

Cho dù bây giờ đã trưởng thành, nhưng nỗi sợ hãi từ thời thơ ấu gần như đã khắc sâu vào xương tủy.

Quý Trường Tranh cũng biết điều đó, anh chỉ gật đầu với hai cô bé: "Lúc về đi xe buýt hay xe điện?"

Rõ ràng là anh đang hỏi Kiều Lệ Hoa và hai người kia.

Kiều Lệ Hoa: "Tôi thế nào cũng được." Cô ấy là người Bắc Kinh, tuy đã rời xa Bắc Kinh nhiều năm, nhưng dù là xe điện hay xe buýt, cô ấy đều quen thuộc.

Cô ấy nhìn Trần Ngân Diệp và Trần Ngân Hoa.

Hai chị em nhìn nhau, ấp úng nói: "Chúng em muốn đi xe điện." Lúc thi đại học, bọn họ đến thành phố Mạc Hà, lúc đó đã đi xe buýt, còn chưa từng đi xe điện.

Trẻ con ở quê lên thành phố lớn, dù sao cũng tò mò.

Tò mò về mọi thứ ở đây.

"Vậy thì đi xe điện, rẽ qua kia là đến." Thẩm Mỹ Vân chốt hạ: "Xe điện chạy chậm, lắc lư, vừa hay có thể ngắm cảnh bên ngoài."

Quý Trường Tranh bổ sung: "Trời tối rồi."

Thẩm Mỹ Vân véo eo anh: "Ngắm sao không được sao?"

"Được được được, Mỹ Vân nhà anh muốn gì cũng được." Giọng điệu của Quý Trường Tranh rất cưng chiều, thậm chí còn có chút nhường nhịn.

Điều này khiến mọi người không khỏi bật cười.

Miên Miên xua tay: "Hành động thường ngày, hành động thường ngày thôi, mọi người quen là được." Dù sao cô bé cũng đã quen với cảnh ba mẹ ân ái này rồi.

Kiều Lệ Hoa không khỏi ghen tị: "Kết hôn nhiều năm mà vẫn ân ái như vậy, tôi chỉ thấy có mỗi hai người."

Những người khác kết hôn, không phải là sống như nước với lửa, thì cũng là nhạt nhẽo như nước ốc, kính trọng như khách, hoặc như người xa lạ.

Chỉ có Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, từ đầu đã tình cảm mặn nồng, cho dù bây giờ đã kết hôn nhiều năm thì vẫn như thuở ban đầu.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Đừng nói vậy, tình cảm của Chí Anh và anh Lục cũng rất tốt." Hai người bọn họ sinh được Tiểu Kim Bảo, ngọt ngào như mật.

"Cô không nhắc thì tôi cũng suýt quên mất bọn họ." Kiều Lệ Hoa vừa đi vừa cảm thán: "Chí Anh cũng coi như là người hiếm hoi trong số những thanh niên trí thức chúng ta lấy được chồng tốt."

"Năm ngoái cô ấy thi trượt đúng không?"

"Lần trước tôi đến thăm cô ấy, nghe chồng cô ấy nói, anh ấy muốn cô ấy và em trai cô ấy tiếp tục thi vào năm nay, hơn nữa còn tìm được một trường cấp ba cho Chí Quân, tốn rất nhiều tiền để đưa cậu ấy vào học."

Nói thật, làm chồng mà có thể làm đến mức này, coi như là rất tốt rồi.

Thẩm Mỹ Vân thích nghe những tin tức như vậy, cô cũng vui vẻ nói: "Thấy cô ấy sống tốt là được rồi."

"Hồ Thanh Mai và Tào Chí Phương thì sao?"

Nhắc đến hai người này.

Kiều Lệ Hoa thở dài: "Hai người họ đều không phải là dạng thích học hành, vẫn đang sống qua ngày, định xem sau này có thể quay về Bắc Kinh hay không, nếu không về được thì cứ sống đến già ở điểm thanh niên trí thức."

Hai người này rõ ràng tính cách khác biệt một trời một vực, nhưng bản chất lại giống nhau, có thể không động thì sẽ không động, cũng không có chí tiến thủ, tóm lại là kiểu người sống qua ngày.

Cho nên người ở điểm thanh niên trí thức gần như đã đi hết, chỉ còn hai người họ vẫn ở đó, ngay cả chỗ ở bây giờ cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Từ trước bảy, tám người chen chúc trên một chiếc giường, bây giờ giường đã trống trải, chỉ còn hai người bọn họ, cộng thêm ba mẹ con Hồng Đào, nằm ngang, nằm dọc đều được.

Loading...