Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 813

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:43:48
Lượt xem: 51

Người giao dịch nghe xong mỉm cười, nhưng cũng không vạch trần đối phương. Họ là người biết rõ nhất đối phương gửi vào đây bao nhiêu tiền.

Sau khi Lâm Tây Hà gửi tiền xong, nhân viên giao dịch liếc nhìn số dư trong sổ tiết kiệm, chỉ biết thở dài trong lòng, không ngờ một người tự kinh doanh lại có thể kiếm được số tiền như vậy.

Đối với số tiền trên đó, sợ rằng kiếp này hay kiếp sau cũng sẽ không thể kiếm được số tiền này, nhưng nhân viên giao dịch không khỏi ghen tị.

Thật sự không đáng thể diện khi ăn nói khép nép với người khác, trong khi vất vả trải qua nhiều thứ. Làm sao họ có thể ngồi làm việc trong phòng làm việc và được người khác tôn trọng?

Lâm Tây Hà làm sao biết, anh ấy chỉ muốn gửi tiết kiệm tiền, đối phương còn cho so sánh tốt xấu.

Nhưng, nếu biết thì cũng không sao. Anh ấy có thể dấn thân vào làm ăn kinh doanh và chọn cách tự kinh doanh, cách thường bị mọi người coi thường. Nếu anh ấy quan tâm đến cái nhìn của người khác. anh ấy đã không đi theo con đường này.

Anh ta lấy cuốn sổ tiết kiệm nhét vào túi mặt trong của áo, sau khi chắc chắn nó sẽ không bị thất lạc, anh ấy bước đến chỗ đám người Thẩm Mỹ Vân.

"Đi thôi, tôi đưa mọi người trở về lấy số hàng còn lại."

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một cái, từ ngân hàng bước ra chỉ mới hơn chín giờ, thời gian vẫn sớm, buổi sáng mọi người đều vội vàng, thậm chí còn không có thời gian ăn sáng. Công việc làm ăn gần như đã hoàn thành.

Đơn giản là đi ăn sáng thôi.

Thẩm Mỹ Vân hôm nay không ăn bánh cuốn, mà là ăn phở nội tạng heo mới vừa ra khỏi lò, sợi phở trắng nổi trên nước súp màu trắng sữa, điểm thêm lá kỷ tử xanh, còn có gan heo, dồi trường bún giò heo nấu với những dải thịt nạt quyện lại với nhau.

Nhấp một ngụm nước súp, tươi mới đến mức có thể cắn lên đầu lưỡi.

"Món phở nội tạng heo ở nơi này còn ngon hơn ở nhà khách ở tầng dưới." Diêu Chí Anh không khỏi than thở.

Lâm Tây Hà gật đầu: "Ông chủ quán này vốn là người Triều Châu. Từ đời ông nội của ông ấy đã làm món phở nội tạng heo này rồi. Món súp của họ chỗ này còn tươi ngon hơn những nơi khác."

Vì vậy, anh ấy mới dẫn đám người Thẩm Mỹ Vânđến nơi này để ăn sáng.

"Khó trách được." Thẩm Mỹ Vân ăn một miếng lá kỷ tử, nheo mắt lại. Lá kỷ tử tươi trong miệng có vị hơi đắng, nhưng khi cô nhai kỹ lại có vị ngọt ngọt.

Thật sự không tệ.

Chỉ ở phương Nam mới có thể ăn được lá kỷ tử tươi như vậy.

Mọi người đều vô cùng hài lòng với bữa ăn này, Lâm Tây Hà trả tiền cho bữa ăn này, giá gần ba đồng cho năm người.

Theo lý mà nói thì số tiền này không phải ít, nhưng so với khoản tiền họ trả lô hàng lần này thì chẳng là gì cả. Lâm Tây Hà vô cùng sảng khoái.

Anh ấy thậm chí còn nói: "Nếu các người còn ở lại đây thêm vài ngày nữa, ngày mai tôi sẽ đưa mọi người đi Sa Hà uống trà sáng."

Điểm tâm sáng của Dương Thành cực kỳ nổi tiếng.

Anh ấy vừa nói lời này, Thẩm Mỹ Vân lập tức nhớ tới ký ức của cô trước khi đến nơi này, món ưa thích của cô và Miên Miên là điểm tâm sáng, dù là há cảo tôm, xíu mại hay xôi gà, đều cực kỳ ngon miệng.

Thẩm Mỹ Vân: "Tôi muốn đi qua đó thử." Cô vừa nói lời này, Kim Lục Tử liền nói: "Vậy ngày mai chúng ta ở lại một ngày."

Thẩm Mỹ Vân rất vui vẻ.

Sau khi đến nhà Lâm Tây Hà để chuyển phần hàng hóa còn lại đến nhà khách, Kim Lục Tử bị giữ lại nhà khách để trông coi hàng hóa. Đám ngườiThẩm Mỹ Vân dành cả ngày để đi mua sắm. Đến khi chạng vạng tối, chợ đêm trên đường Tây Hồ nhỏ lại mở cửa.

Với lượng hàng hóa lớn trong tay, họ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều khi quay lại đi dạo.

Diêu Chí Anh ở phía trước nhìn quanh, Thẩm Mỹ Vân chăm chú quan sát từng gian hàng, mỗi gian hàng đều có đặc điểm khác nhau.

Có những gian hàng bán mắt kính, có nơi bán kèn harmonica, tranh vẽ phương Tây, quần ống loe, quần jean, hoa hồng đỏ cài tóc, giày trắng, kẹp tóc thẳng màu đen, kẹp tóc hình con bướm màu đỏ bằng kim loại, thắt lưng dát mỏng và khăn tay màu trắng.

Về cơ bản, bất cứ thứ gì phổ biến trên thị trường đều có thể tìm thấy ở đây.

Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh hoa cả mắt, sau đó thu hồi tầm mắt, dừng lại trước quầy mắt kính: "Ông chủ, anh bán cái này thế nào?"

Cô biết chiếc kính mát gọng to này đã rất thịnh hành một khoảng thời gian, thậm chí có thể coi là phổ biến khắp cả nước.

"Cái này là hai đồng rưỡi."

Thẩm Mỹ Vân hít một hơi: "Cái này của anh còn đắt hơn đồng hồ điện tử nữa."

"Hai cái không giống nhau." Ông chủ bán hàng giơ chiếc kính mát gọng to lên, chỉ vào một ký hiệu trên kính nói: "Các đồng chí có thấy cái này không? Cái này là hàng đến từ Hương Giang. Trước đây, tôi bán ba đồng rưỡi. Đồng chí, tôi thấy cô là dân trong nghề. Nếu cô có thể lấy được hơn một trăm cái trở lên, tôi sẽ bán cho cô với giá hai đồng."

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Tôi quả thực có ý định này, bất quá trước tiên để tôi nhìn chung quanh xem có thể lấy được món hàng gì, đợi chắc chắn sẽ tới tìm anh."

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi, ông chủ lập tức đuổi theo: "Nếu cô muốn nhiều hơn, tôi bán cho cô một đồng tám thôi, tôi bán cho cô một đồng tám."

Thẩm Mỹ Vân đi gặp Lâm Tây Hà cách đó không xa, Lâm Tây Hà đang dọn dẹp chỗ nằm của mình, hàng của anh ấy không nhiều lắm, đám người Thẩm Mỹ Vân đã lấy gần hết, bây giờ chỉ còn lại có mấy cái, thậm chí không thể bày đầy hết mặt ván gỗ.

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang nhìn sang, anh ấy đặt mấy chiếc đồng hồ màu sắc trên tay xuống và nhờ đồng nghiệp bên cạnh giúp anh ấy trông hàng trong khi anh ấy đi về phía Thẩm Mỹ Vân.

"Anh A Cường, đây là em gái của tôi, nếu anh bán thứ gì cho cô ấy thì phải dựa theo giá thực tế bán đó nhé."

Anh A Cường trong lòng thầm mắng, cái miệng của Lâm Tây Hà đúng là quỷ gạt người, nói là em gái của anh ấy. Hôm qua Lâm Tây Hà mua bán thành công một đơn hàng lớn, huống chi là bắt đầu từ mười ngàn đồng. Người ở chợ đường Tây Hồ nhỏ ai ai mà không biết?

Ngay khi đám người Thẩm Mỹ Vân đến hôm nay, những người bán hàng rong có mặt đã lập tức coi họ là Thần Tài.

Chỉ mong Thần Tài sẽ đến nhà họ và mang về nhiều hàng hóa hơn.

Ai mà biết Lâm Tây Hà lại nói cô là em gái của anh ấy? Anh ấy thật giỏi nói đùa.

Anh A Cường biết rõ rằng Thẩm Mỹ Vân không phải là em gái của Lâm Tây Hà, nhưng anh ta không muốn đắc tội Lâm Tây Hà. Trên thực tế, Lâm Tây Hà biết ông Thần Tài trước, và ông Thần Tài tin tưởng Lâm Tây Hà hơn họ.

Vì vậy, anh ta do dự rồi nói: "một đồng tám của tôi đã là giá thực tế rồi. Tôi chắc chắn không thể nhiều hơn nữa. Nếu cô không tin tôi, các người đi hỏi xem trên con phố này có ai bán với giá thấp hơn tôi?"

Vừa nói xong, Lâm Tây Hà đã cười toe toét và nói: "Anh A Cường, đừng lừa người khác. Giá cơ bản của anh là bao nhiêu? Tôi còn biết không sao?"

"Tất nhiên anh bán cho em gái tôi có lời có thể hiểu được, nhưng nếu anh kiếm lời quá nhiều thì thật sự không tốt chút nào."

"Dù sao thì em gái tôi cũng có ý định làm ăn buôn bán lâu dài."

Những gì anh ấy nói giống như cởi quần lót của Anh A Cường, mắt thấy Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử nhìn sang.

Anh A Cường bất lực nói: "Giá mua vào của tôi chỉ có một đồng rưỡi, nhưng tôi bán giá một đồng tám cho các người thực sự không kiếm bao nhiêu tiền lời."

Thẩm Mỹ Vân: "Bán cho tôi một đồng rưỡi? Tất cả hàng hóa mẫu mã ở đây." Ở đây ít nhất có một trăm hai trăm kiểu dáng."

Anh A Cường nhếch khóe miệng nói: "Vậy thì tôi sẽ không kiếm được tiền, còn phải bỏ thời gian và sức lực vào đó, tiện thể, tôi cũng bị mất phí gian hàng nữa."

"Một đồng năm thật sự không bán được, thấp nhất là một đồng tám." Việc anh ta kiếm được ba hào từ một chiếc kính mát gọng to không phải là quá đáng chứ?

Thẩm Mỹ Vân: "Một đồng năm."

"Một đồng bảy."

"Một đồng năm."

"Một đồng sáu."

Thẩm Mỹ Vân: "Thỏa thuận."

A Cường: ". . ."

Có vẻ như mình đã bị lừa.

Nhưng, nếu có thể gom hết hàng hóa trên quầy hàng cùng một lúc, vẫn có thể kiếm được một ít tiền.

Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của anh ta còn đang không hiểu, cô cười, an ủi đối phương nói: "Anh A Cường, chúng ta có rất nhiều thị trường trong tay, chưa đầy hai tháng nữa sẽ đến đây mua hàng nữa. Lần này tôi mua hai trăm mẫu hàng, lần sau nếu không chừng thì sẽ mua một ngàn mẫu, hay mười ngàn mẫu đúng không?"

"Tất cả chúng ta đều là người làm ăn. Người làm ăn không thể chỉ nhìn vào trước mắt mà phải nhìn về lâu dài."

Thẩm Mỹ Vân đã nói hết tốt xấu xong, anh A Cường làm sao có thể để tiếp nhận thôi.

Anh ta xua tay nói: "Một đồng sáu thì một đồng sáu. Khi ra khỏi gian hàng, các người đừng nói là lấy giá thấp như vậy từ tôi."

Đồng nghĩa đang phá hủy thị trường. Những người khác đang bán ít nhất là hai đồng, một số đang bán với giá ba đồng.

"Được được được, tôi cam đoan không nói gì, để anh A Cường yên lặng làm giàu."

Những gì Thẩm Mỹ Vân nói khiến mặt mày A Cường hớn hở. Sao người làm ăn không thích nghe những lời khen tốt đẹp chứ?

Đặc biệt là kiếm được nhiều tiền, đây gần như là mộng tưởng cuối cùng của mọi người làm ăn.

Ngay cả khi đếm, động tác của A Cường cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều: "Một, hai, ba, bốn, năm, chín mươi chín, một trăm."

"Được rồi, đây là một trăm mẫu mã."

"Ở đây còn có hai cái thùng nữa, một thùng chứa một trăm mẫu mã, tổng cộng có ba trăm mẫu mã, tổng cộng là bốn trăm tám mươi đồng."

Đây là giá cả giao dịch bình thường.

Giống như đơn hàng mà Lâm Tây Hà nhận được ngày hôm qua, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Ở chợ đêm đường Tây Hồ nhỏ, loại chuyện ngẫu nhiên này hàng năm hiếm khi xuất hiện một lần.

Không ít gian hàng có thể bán năm trăm đồng một ngày, đây đã là làm ăn kinh doanh rất tốt rồi.

Sau khi Anh A Cường báo giá xong, Thẩm Mỹ Vân nhìn Tiểu Hầu, cậu ta đưa cho cô chiếc túi đựng tiền, Thẩm Mỹ Vân đếm xong bốn trăm tám mươi đồng rồi đưa cho Anh A Cường.

A Cường Ca nhanh nhẹn nhận lấy, đưa ba thùng hàng cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân chần chừ một lát: "Ông chủ Lâm, chúng ta trước tiên cất ba thùng hàng này ở gian hàng của anh nhé?"

Họ vẫn muốn tiếp tục đi dạo, nói không chừng sau đó lại tiếp tục mua hàng. Việc cầm theo ba thùng hàng này trong tay lúc này thực sự rất bất tiện.

Lâm Tây Hà là một người làm ăn, và người làm ăn chú ý đến hòa khí sinh tiền. Anh ấy mỉm cười nói: "Tôi vô cùng tình nguyện."

Loại hành động này khiến Thẩm Mỹ Vân có ấn tượng tốt, cô thấy ông chủ này là người không tệ.

Sau khi nhận được sự hỗ trợ gửi lại ở gian hàng cảu Lâm Tây Hà, Thẩm Mỹ Vân tiếp tục đi dạo chợ đêm. Thẩm Mỹ Vân trở nên lớn gan hơn nhiều khi gặp người bán kèn harmonica, chiếc kèn này đắt hơn, có giá ba đồng một cái. Thẩm Mỹ Vân muốn mua ba trăm cái chính là chín trăm đồng.

Diêu Chí Anh không nỡ, co rúm người lại: "Mỹ Vân, cái này chị lấy quá nhiều rồi."

"Chúng ta còn sợ không mua được gì nữa sao." Sau khi mua đồng hồ điện tử, tổng cộng chỉ còn lại bốn ngàn đồng, cái này phải phải tiết kiệm để dùng khi cần, nếu không, sợ là không đủ.

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Đàn melodica đắt tiền, nhưng hàng hóa khác thì không đắt."

Cô nhìn những bông hoa đỏ cài tóc, những chiếc kẹp tóc hình con bướm và những chiếc kẹp tóc thẳng, tất cả đều cực kỳ rẻ tiền.

Nhưng, quần ống loe và quần jean đắt hơn.

Thẩm Mỹ Vân dự định mua tất cả những thứ sẽ hợp mốt trong tương lai, thăm dò một chút tình hình thị trường.

Nghe được trong lòng cô đã có dự định, Diêu Chí Anh cũng không còn lo lắng nữa.

Tiếp theo, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu một trận mua mua mua, kẹp tóc màu đỏ giá ba xu một cái, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp muốn một ngàn cái. Kẹp tóc màu đen giá một xu mười cái, mua một trăm cái lấy giá một hào. Cô liền mua một ngàn cái. Kẹp tóc hình con bướm giá một hào một cái. Cô lấy tám trăm chiếc, trực tiếp bao trọn một thùng hàng hóa của người ta.

Đã nhập xong hàng hóa nhỏ vụn này.

Thắt lưng nhiều lớp có giá tám hào một chiếc, nên cô ấy lấy năm trăm cái. Thẩm Mỹ Vân không chắc đây có phải là hàng dễ bán hay không nên cô không đòi hỏi nhiều.

Về phần quần ống loe và quần jean, Thẩm Mỹ Vân thực sự do dự, bởi vì quần áo không giống những món đồ khác, quần áo có size lớn nhỏ, khó có thể chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-813.html.]

Kích cỡ của mỗi người là khác nhau.

Thấy Thẩm Mỹ Vân do dự, người bán hàng rong nói thẳng: "Ở đây chúng tôi bán size hai mươi bảy và hai mươi tám là bán tốt nhất. Nói chung, mọi người đều sẵn sàng mua quần jean và quần ống loe. Phần lớn là những cô gái chưa kết hôn, dáng người hơi gầy."

Quan trọng hơn, sau khi kết hôn, hầu hết họ đều sẽ sinh con, dáng người cũng sẽ có thể hơi mập hơn trước kia. Đặc biệt là đều không muốn chi tiền cho việc ăn mặc sau khi kết hôn.

Trên thực tế, cuộc sống có chồng con trói buộc một người phụ nữ đến mức có thể tiêu hết số tiền mình có cho chồng con.

Làm sao có thể sẵn sàng chi tiền để mua cho mình những bộ quần áo thời trang?

Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này, mới thấy hết sức hợp lý. Sau khi kết hôn, rất ít phụ nữ sẵn sàng tiêu tiền cho bản thân, trừ khi gia đình chồng rất tốt và không có áp lực tài chính, lúc này mới cam lòng tiêu tiền cho bản thân.

Cô suy nghĩ một lúc: "Cái quần ống loe này bán như thế nào?"

"Năm đồng, tất cả đều là năm đồng."

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Quần ống loe của chị đắt hơn cả đồng hồ điện tử và kính mát gọng to."

Giá nhập hàng của một chiếc kính mát gọng to chỉ có một đồng sáu nhưng giá của chiếc quần ống loe này cao gấp bốn lần.

"Hai cái khác nhau chứ, người đẹp."

Bà chủ bán quần ống loe nghiêm túc nói: "Bọn họ không cần phiếu, mà tôi thì cần phiếu mua vải."

Nếu cần phiếu mua vải, đối phương sao có thể chất nhiều quần ống loe như vậy ở đây? Lấy đâu ra nhiều phiếu mua vải như vậy?

Hơn nữa, chợ đêm trên đường Tây Hồ nhỏ nổi tiếng vì không cần mua phiếu.

Chị ta vẫn cần phiếu sao?

Đây không phải nói đùa đúng không.

Thẩm Mỹ Vân không trả lời, chỉ nói: "Quần ống loe của chị đắt quá."

Bà chủ bán quần ống loe nói: "Bốn đồng tám. Nếu cô muốn nhiều hơn, tôi sẽ cho cô giá bốn đồng tám một chiếc."

Thẩm Mỹ Vân: "Hai đồng."

Cô không học được gì khác khi đến đây, cô học cách mặc cả!

Bà chủ bán quần ống loe: "?"

Đây không phải là trò đùa đúng không?

Mặc cả một nửa, giá mua vào còn chưa mua được giá hai đồng.

Chị ta trực tiếp lắc đầu: "Không thể, không thể, người đẹp, nếu như cô có thể lấy hàng được với giá hai đồng, thì cô muốn lấy bao nhiêu tôi cũng bán."

Thẩm Mỹ Vân nghe xong cũng không vội đoán được giá quy định của đối phương, mỉm cười nói: "Hai đồng rưỡi."

"Không được."

"Tôi lỗ mất. Tôi không thể bán giá hai đồng rưỡi."

"Ba đồng."

Đối phương do dự một lát.

Thẩm Mỹ Vân nhìn là biết có triển vọng, Thẩm Mỹ Vân nói tới: "Thành thật mà nói, bà chủ, chị cũng biết lần này tôi đã mua rất nhiều hàng ở đây, vốn dĩ quần áo không nằm trong phạm vi nhập hàng của tôi. Ngay từ đầu tôi không có ý định kinh doanh quần áo, quá nhiều phiền toái."

"Nếu ba đồng không được vậy thì tôi đi. Khả năng cao là sau này tôi sẽ không tiếp xúc với ngành này nữa."

Việc này tương tự tiêm một liều thuốc cực mạnh cho Bà chủ bán quần ống loe, cắt đứt công việc kinh doanh trong tương lai của anh ta.

Toàn bộ đường Tây Hồ, không ai không biết Thẩm Mỹ Vân chính là Thần Tài.

Quả nhiên, cô vừa nói lời này, đối phương lập tức khẽ cắn răng nói: "Ba đồng thì đồng, tôi sẽ trả cho cô một hào cho một cái. Cô sẽ đóng gói hết lô hàng này chứ?"

"Tôi sẽ cho chị ba đồng."

Thẩm Mỹ Vân: "Chỗ này của chị có bao nhiêu cái?"

"Có ba trăm cái size hai mươi tám và hai trăm cái size hai mươi chín." Hầu hết các cô gái đều mặc size hai mươi tám, hai mươi chín, một số ít mặc size hai mươi bảy, đặc biệt gầy ốm mới vừa được.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chị đóng gói cho tôi đi, nếu buôn bán tốt, lần sau tôi sẽ tới chỗ của chị mua hàng."

Nhưng, cô vừa nói xong thì Diêu Chỉ Anh từ phía sau nắm lấy tay cô.

Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Sao thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Diêu Chi Anh lúng túng nói: "Chúng ta không có tiền."

"Chỉ còn lại bảy tám trăm đồng thôi." Thẩm Mỹ Vân trước đó đã bỏ ra rất nhiều tiền phung phí nhập hàng.

Ba đồng một cái, năm trăm cái là một ngàn rưỡi đồng, tiền của bọn họ chỉ được phân nửa thôi.

Thẩm Mỹ Vân cũng trợn to mắt. Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời cô phải lo lắng về tiền bạc.

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa tay nói: "Bà chủ, vậy tôi muốn một nửa thôi, chị xem xem, tôi tiêu hết tiền cho lần nhập hàng này."

Đối phương có chút không cam lòng: "Nếu cô muốn một nửa, tôi bán lỗ ba đồng một cái rồi."

Lâm Tây Hà lúc này công việc không bận rộn đến tham gia náo nhiệt: "Chị Ngưu, chị bán ba đồng một cái mà chị lỗ. Chiếc đồng hồ điện tử đắt nhất của tôi chỉ bán được hai đồng một chiếc."

"bên này chị còn đắt đó."

"Mỹ Vân, nếu cô thực sự muốn mua quần ống loe, tôi biết một người có xưởng sản xuất quần ống loe. Tôi dẫn cô đến xưởng xem thử. Họ có một lô hàng đuôi, tôi nghĩ với bảy tám trăm của cô có thể mua được hơn ngàn cái quần đó."

Đây rõ ràng là giựt mối làm ăn.

Chị Ngưu lập tức lo lắng khi nghe điều này: "Lâm Tây Hà, cậu xuống địa ngục đi, cậu đang cố gắng phá hoại công việc làm ăn doanh của tôi à?"

Vừa nói xong, vẻ mặt của Lâm Tây Hà trở nên khó coi. Những gì anh ấy nói trước đó chỉ là nói đùa, giúp đám người Thẩm Mỹ Vân tiêm một liều thuốc mạnh, kết quả là Chị Ngưu đã trực tiếp chửi bới họ.

Chửi xuống địa ngục thật sự không hay ho chút nào.

Anh ấy lập tức lạnh lùng nói: "Mỹ Vân, anh Lục, mọi người đi theo tôi, bây giờ tôi dẫn mọi người đến xưởng nhập hàng."

"Thật sự cho rằng nếu không có chị ta ở đây thì sẽ không mua được quần ống loe sao?"

Thẩm Mỹ Vân cũng cảm thấy ba đồng một chiếc quần ống loe quá đắt, trong lòng cô có chút không muốn.

Bởi vì đồng hồ điện tử chỉ có giá một đồng sáu thôi, còn kèn harmonica chỉ có giá bốn đồng. Kèn harmonica có thể coi là một món đồ hàng lớn, có thể dùng rất nhiều tiền.

Mà chiếc quần ống loe này có giá ba đồng, từ tận đáy lòng cô không muốn giá như vậy.

Nghe Lâm Tây Hà nói xong, cô lập tức rời đi: "Đi thôi, bây giờ anh dẫn chúng tôi tới đó ngay, ngày mai tôi sẽ đãi anh điểm tâm sáng."

Vốn dĩ Lâm Tây Hà tới đây để giúp thuyết phục, nhưng không hiểu sao lại phát triển thành ra thế này.

Bây giờ anh ấy đang cưỡi hổ và không thể xuống được. Anh ấy thong dong nói: "Đi thôi, tôi sẽ đưa cô đến đó."

Đúng vậy!

Anh ấy vừa dẫn Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử rời đi.

Miệng ăn dâng đến miệng mà còn rớt, chị Ngưu tức giận mắng: "Lâm Tây Hà, tôi sẽ đập nát phổi cậu, bà đây đắc tội cậu chỗ nào? Đến nỗi cậu phá hoại việc kinh doanh của tôi như thế này, cậu còn muốn tiếp tục lăn lộn trên đường này không?"

Những người cùng nghề đều là người nhà mình.

Lâm Tây Hà rõ ràng đang gài bẫy đồng nghiệp của mình, đi giúp đỡ khách hàng, đó là một điều cấm kỵ.

Lâm Tây Hà đứng yên, trên mặt có chút lạnh lùng: "Chị Ngưu, tôi đã nói với chị rằng Mỹ Vân và anh Lục là người của Lâm Tây Hà tôi, họ đến để nhập hàng, mọi người đừng có đánh chủ ý lên họ."

"Chị làm sao vậy? Tôi để cho chị mặt mũi, nhưng chị thực sự không muốn ăn nữa à?"

Lúc này Thẩm Mỹ Vân cũng nghe ra có chuyện gì đó không ổn, hình như ba đồng trước đó của cô cũng là bị lừa.

Đó là lý do tại sao Lâm Tây Hà xuất hiện ở đây để ngắt lời.

Không nhìn ra, cô đã mua nhiều hàng như vậy, nhém chút suýt bị một vố đau ở chỗ chị Ngưu.

Chị Ngưu biết mình đuối lí nên nói chuyện gay gắt: "Tôi bán dựa theo giá thị trường, đối phương cũng đồng ý, tôi có vấn đề gì sao?"

Lâm Tây Hà: "Tôi không đồng ý, tôi đã nói, đây là em gái nhà tôi, các người đừng có lừa người, các người đáp ứng không sai, là các người phá vỡ nguyên tắc trước."

Để chào đón vị khách hàng lớn Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử, Lâm Tây Hà đã dặn dò bọn họ trên đường Tây Hồ nhỏ ngay từ đầu và dặn họ không được lừa người.

Nhưng khi đối phương chân trước đồng ý thì chân sau lại xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Tây Hà không phải là người bán hàng lớn nhất ở chợ này, nhưng ít nhất anh ấy có thể được xếp vào top ba, nếu không, gian hàng của anh ấy sẽ không lớn như thế.

Chưa kể, anh ấy có thể bán hàng chục ngàn hàng hóa một lúc, có thể nhìn thấy được thực lực của anh ấy.

Rốt cuộc chị Ngưu cũng lo ngại đến chuyện này, sắc mặt chị ta khó coi, nhưng khi chị ta nhìn thấy Lâm Tây Hà dẫn đám người Thẩm Mỹ Vân đi, chị chỉ dám chửi ầm vài câu rồi cũng không dám đi theo.

Đằng trước.

Sau khi rời khỏi đường Tây Hồ, Lâm Tây Hà xin lỗi đám người Thẩm Mỹ Vân: "Là tôi xử lý không tốt. Tôi xin lỗi."

Thẩm Mỹ Vân ngượng ngùng nói: "Sao có thể như vậy? Là chúng tôi gây phiền phức cho anh."

Lâm Tây Hà lắc đầu: "Cô là khách hàng lớn của tôi, mọi người đều biết, thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa."

"Tôi sẽ đưa mọi người đến xưởng sản xuất theo yêu cầu. Nếu tôi nhớ không lầm thì trong kho hàng của họ vẫn còn một lô quần ống loe."

Đây mới chính là nơi mà mấy người Thẩm Mỹ Vân muốn, chỉ là trong tay bọn họ không có tiền.

Mang hai chục ngàn đồng tới thì gần như đã tiêu sạch sẽ rồi.

Lúc Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử vẫn còn đang do dự thì Thẩm Mỹ Vân đã cười một tiếng: "Cứ đi đi, đi qua đó nhìn thử xem sao thôi mà."

"Không có tiền thì làm gì có cách nào."

Nhưng dù sao thì những kẻ gan dạ sẽ bị c.h.ế.t vì mạo hiểm, còn những kẻ hèn nhát sẽ c.h.ế.t vì đói.

Đúng.

Lời này cô vừa nói ra thì Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh cũng thả lỏng đi mấy phần, cùng đi theo Lâm Tây Hà đi tới nhà máy may dệt.

Tuy nói là nhà máy may dệt nhưng thực chất chỉ nên gọi là xưởng nhỏ, cái xưởng này còn chưa được tính là nằm gần phố Tây Hồ, mà con phố này cũng chẳng được coi là một con phố mới.

Không phải đường mới ở những thế hệ sau này, mà là vào những năm cuối thập niên bảy mươi hoặc tám mươi, vậy nên nơi đây mới không có sự sầm uất như những con đường được xây trong tương lai như vậy.

Trước mắt là một mảnh đất bị bỏ hoang rất lớn, thỉnh thoảng mới nhìn thấy lẻ tẻ mấy cái tiểu viện, ở trước mỗi một sân viện thì lại có một cái cây đa lớn lá xanh biếc, cây đa trông cũng có chút lâu năm, những nhánh cây đen sậm của nó rủ xuống như những cái râu, mang lại một cảm giác thời không rối loạn.

Trong viện nhỏ truyền tới tiếng máy nổ, chắc hẳn ở bên trong có người đang bận rộn làm việc.

Nói nơi này là một cái nhà máy may dệt thì chi bằng gọi là một cái phân xưởng nhỏ thì hợp lý hơn, từ trong ra ngoài tiểu viện này tổng cộng chỉ có khoảng hai trăm mét vuông, nhưng bên trong đó lại chứa không ít máy khâu, nhìn qua thì có vẻ ít nhất cũng tầm khoảng hơn chục chiếc máy, mỗi chiếc đều một vị nữ đồng chí đang ngồi.

Loading...