Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 854
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:21
Lượt xem: 45
Nhưng một người khó địch nhiều người, nên đã xảy ra tình huống như vậy.
Đến cuối cùng, Hứa Kiến Quốc tuy rằng bảo vệ được ông Hứa, cũng bảo vệ được một bao tải tiền kia, nhưng là trên bụng, trên vai vẫn bị đâm.
Nghe xong, Thẩm Mỹ Vân trầm mặc: "Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào? Chúng ta qua đó thăm anh ấy đi?"
Cho dù là biết làm vệ sĩ sẽ có ngày này, cô nghe vẫn có thể có chút khó chịu.
"Ngay tại bệnh viện số 3 phía trước."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đi xem anh ấy thế nào."
Ngụy Quân: "Tôi cũng đi."
Hai bên bàn bạc, sau khi đi ra ngoài mua một nải chuối tiêu, lại mua một túi táo, một lon sữa mạch, hai túi đường trắng.
Mang theo đồ đạc, lập tức đi bệnh viện số 3 thăm Hứa Kiến Quốc.
Trên đường tới, Thẩm Mỹ Vân đã nghĩ đến vô số biện pháp an ủi Hứa Kiến Quốc, nhưng không nghĩ tới, khi đi phòng bệnh thời điểm cô vẫn bị làm cho kinh ngạc."
Phòng bệnh ô áp đầu người: "Đồng chí Hứa, anh là lính xuất ngũ phải không?"
"Đúng đúng đúng, anh làm thế nào vậy, vừa bảo vệ được ông chủ Hứa, còn cứu được tiền của oing chủ Hứa?"
"Nghe nói, lần này là đội 2 của Cổ Hoặc Tử tới đánh úp, anh đánh bọn họ phát sợ rồi."
"Thật sự là quá hả dạ, nên có người như đồng chí Hứa đây, đánh c.h.ế.t đám người bại hoại xấu xa kia, để cho bọn họ không sinh rảnh rỗi mỗi ngày đến cướp bóc."
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc, bên cạnh Cao Dung nhìn kỹ xuống: "Bọn họ đều là xưởng trưởng lân cạna, cũng có ông chủ bày sạp ở đường Tây Hồ."
Tất cả là vay thành vòng tròn xung quanh Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc bảo vệ chủ thuê không bị thương không nói, hơn nữa còn cứu tiền của chủ thuê, một lúc khiến đội Cổ Hoặc Tử kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thật sự là quá làm người ta hả dạ.
"Vậy xem ra chuyệncuar Hứa Kiến Quốc truyền ra rồi sao?"
Cao Dung gật đầu: "Đoán chừng là vậy." Vòng luẩn quẩn chỉ một chút xíu, một chút tin tức lớn như vậy, đều giấu không đến ngày hôm sau.
Bọn họ đang ở cửa nói lời này, bên ngoài có hai cảnh sát tới, một già một trẻ, mặc đồng phục, đi vào.
"Hứa Kiến Quốc, đồng chí Hứa phải không? Chúng tôi đến lấy lời khai."
Các cảnh sát cũng vui vẻ muốn chết, đây là công lao đưa lên tay.
Hứa Kiến Quốc gật đầu: "Là tôi."
Vừa thấy cảnh sát muốn tới lấy lời khai, ban đầu người tham gia náo nhiệt trong phòng bệnh, nhất thời ào ào đều đi ra ngoài.
Mười phút sau.
Cảnh sát lấy lời khai xong, bắt tay Hứa Kiến Quốc: "Đồng chí, thật sự cảm ơn anh."
Bởi vì Hứa Kiến Quốc, bọn họ lần này thoáng cái bắt được mười một tên tội phạm.
Hứa Kiến Quốc cúi chào cảnh sát: "Đây là việc tôi nên làm."
"Anh là cựu chiến binh phải không?"
Một cảnh sát nhịn không được hỏi một câu.
Hứa Kiến Quốc gật đầu.
"Thật không tồi." Viên cảnh sát cảm thán: "Đồng chí như các anh, thật sự nên đến Dương Thành nhiều hơn một chút."
Có những người như bọn họ, tỷ lệ phạm tội ở Dương Thành có lẽ sẽ giảm xuống một ít.
Hứa Kiến Quốc cười cười, ngược lại không nói tiếp.
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Mỹ Vân và Ngụy Quân lúc này mới đi vào, vừa đi vào, Thẩm Mỹ Vân lập tức đánh giá Hứa Kiến Quốc: "Thế nào?"
Nhìn trên bụng Hứa Kiến Quốc quấn băng gạc trắng, trên băng gạc thấm đẫm vết m.á.u màu đỏ.
Hứa Kiến Quốc không ngờ Thẩm Mỹ Vân và Ngụy Quân cũng tới, anh ta lắc đầu: "Vẫn được, bị thương không tính là nghiêm trọng."
Thẩm Mỹ Vân đặt đồ đạc lên bàn ở đầu giường bệnh.
"Chị dâu, tôi không làm cô mất mặt chứ."
Thẩm Mỹ Vân trầm mặt xuống: "Anh nói cái gì vậy? Đây không phải là chuyện mất mặt hay không mất mặt, mà là anh phải bảo vệ chính mình, bảo vệ tốt chính mình
Hứa Kiến Quốc dùng cánh tay không bị thương gãi gãi đầu: "Tôi biết, nhưng đây không phải là tình huống khẩn cấp sao."
Anh ta thân là vệ sĩ, được chủ thuê cung cấp đồ ăn ngon, lúc này chính là lúc cần anh ta bán mạng, tất nhiên anh ta không thể bỏ chạy.
Nếu không thì thành cái gì?
"Được rồi." Ngụy Quân ngắt lời Hứa Kiến Quốc: "Chị dâu cũng lo lắng cho cậu thôi, dọc đường đi không biết nhắc tới cậu bao nhiêu lần."
"Chuyện này phải trách tôi."
Ông Hứa đi xuống lầu một nộp phí xong đi vào, trong tay ông ấy còn cầm một cái vại tráng men, bên trong là canh xương hầm: "Nếu sáng nay tôi không nhất thiết đòi đi gửi tiết kiệm, cũng không đến mức xảy ra chuyện này."
Ông ấy hoàn toàn không bị thương, chỉ là lúc chạy trốn mặt bị đụng vào tường, trên mặt bị trầy một chút, không nghiêm trọng giống như là Hứa Kiến Quốc.
Dù đau lòng Hứa Kiến Quốc như thế nào, Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân cũng nói không nên trách lão Hứa, dù sao, người ta ngay từ đầu mời vệ sĩ, chính là để bảo vệ mình, nếu không cũng sẽ không trả tiền lương.
Cho nên, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Không đến mức đó, chức trách của anh ấy chính là bảo vệ ông."
Hứa Kiến Quốc cũng tùy tiện nói: "Đúng vậy, ngài Hứa, nói lời này là quá khách sáo rồi."
Ông Hứa cảm động lau nước mắt, cầm canh xương, đút từng ngụm cho anh ta ăn: "Người anh em Kiến Quốc, sau này cậu chính là anh em ruột của tôi."
Bộ dáng anh dũng của đối phương khi cứu ông ấy, có thể sẽ được ông Hứa nhớ cả đời.
Có thể lấy mạng cứu ông ấy, người như thế cũng không nhiều lắm.
Hứa Kiến Quốc không muốn để người khác hầu hạ mình, muốn tự mình nhận lấy ăn, lại bị ông Hứa từ chối: "Cậu cứu tôi một mạng, còn bảo vệ hơn mười vạn đồng kia, tôi đút cậu ăn một bữa cơm thì có sao?"
Thẩm Mỹ Vân bên cạnh nhìn, cười cười, nháy mắt với Ngụy Quân, Ngụy Quân hiểu ngay, nhận lấy vại tráng men từ trong tay ông Hứa: "Để tôi đi."
Lần này, ông Hứa không từ chối nữa, ông ấy đứng lên, xoa xoa tay: "Lần này Kiến Quốc cứu mạng tôi, tôi định phát cho cậu ấy tiền thưởng một ngàn đồng."
Ông ấy trả lương cho Hứa Kiến Quốc một tháng một trăm đồng, một ngàn đồng tiền thưởng xem như là một năm tiền lương của anh ta.
Đi ra ngoài làm công bán mạng, cũng không phải là vì tiền.
Hứa Kiến Quốc ánh mắt sáng lên, nhà anh ta điều kiện không dư dả, nếu không cũng sẽ không lựa chọn đến phía Nam dốc sức làm việc.
Ông Hứa cũng đã nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân cũng nói theo: "Công ty chúng tôi cũng tiến hành ca ngợi đối với hành vi của anh, thưởng cho anh năm trăm đồng tiền thưởng."
Tiền thưởng này còn cần tính toán, không thể cao hơn ông Hứa cho, nếu không như vậy sẽ như đánh vào mặt đối phương.
Năm trăm đồng không nhiều không ít, thuộc loại vừa vặn.
Lần này Hứa Kiến Quốc lập tức kiếm lời một ngàn rưỡi trở về, dù là Ngụy Quân ở bên cạnh đút cơm cho anh ta đều có chút hâm mộ, lần bị thương này thật đáng giá.
Nằm ở đây, có ăn có uống, còn có thể có tiền đến tay.
Đúng rồi, lúc trước cảnh sát còn phát thưởng cho anh ta.
Đây thật sự là người có tất cả.
Ngụy Quân thầm nghĩ, loại cơ hội này sao lại không để cho anh ta gặp được chứ.
Hứa Kiến Quốc cũng nghĩ như vậy, loại cơ hội này dồn lại để anh ta được hưởng trọn vẹn trong hôm nay, anh ta cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời này.
Tiền xuất ngũ của anh ta cũng mới một ngàn tám, hôm nay một ngày anh ta kiếm được một ngàn rưỡi, còn chưa tính tiền lương.
Kiếm được quá nhiều tiền rồi.
Đám người Thẩm Mỹ Vân cũng không biết, hai người này đã suy nghĩ thái quá đến nước này, cô lại nào biết, người nghèo cảm thấy mạng của mình cũng không đáng tiền như vậy.
Lấy mạng đổi tiền, ngược lại là chuyện bọn họ dễ dàng làm được nhất.
Mắt thấy Hứa Kiến Quốc bên này không có vấn đề gì lớn, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới cùng Cao Dung tạm biệt: "Mấy ngày nay anh bên này có người chăm sóc không? Nếu không có, để Ngụy Quân tới chăm sóc anh."
Cô vừa dứt lời, ông Hứa bên cạnh lập tức nói: "Tôi tới tôi tới, mấy ngày nay tôi bảo vợ tôi tới chăm sóc cho Kiến Quốc."
Hứa Kiến Quốc là ân nhân cứu mạng của ông ấy, về tình về lý, ông ấy cũng sẽ không giao chuyện chăm sóc đối phương cho đám người Thẩm Mỹ Vân.
Làm vậy ông ấy còn là người sao?
Thấy ông Hứa nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân mới gật đầu: "Vậy Kiến Quốc làm phiền ông rồi. Mấy ngày nay nếu rảnh rỗi, tôi và Ngụy Quân sẽ tới thăm anh ấy."
Hứa Kiến Quốc lắc đầu: "Không cần không cần, tôi bị thương không nghiêm trọng."
Thẩm Mỹ Vân thở dài, thầm nghĩ, người xuất ngũ đều quá mức thành thật, lời này cô nói cho ông Hứa nghe, Hứa Kiến Quốc bị thương ở bệnh viện, muốn người của lão Hứa đến chăm sóc, trong lúc này có thể chăm sóc thành thật hay không lại là chuyện khác.
Cô nói lời kia mang theo vài phần ý tứ người nhà, đang nói cho ông Hứa, sau lưng Hứa Kiến Quốc cũng có chỗ dựa, bọn họ sẽ tới thăm anh ta, tuyệt đối không thể chăm sóc anh ta không đàng hoàng.
Kết quả, Hứa Kiến Quốc phản ứng như vậy.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, rốt cuộc là không nói cái gì nữa, cô thầm nghĩ, hôm nào vẫn là nên tận lực dẫn người theo bên người, dạy dỗ một phen cho tốt.
Dạy ở đây đương nhiên là dạy đối nhân xử thế.
"Bà chủ Thẩm, cháu yên tâm."
Ông Hứa suy cho cùng là người làm ăn, lập tức nghe hiểu: "Kiến Quốc vì cứu tôi thành như vậy, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lập tức tạm biệt.
Ông Hứa đứng dậy tiễn cô, chờ ra ngoài, lúc này ông ấy mới chà xát tay: "Bà chủ Thẩm là thế này..."
Còn không đợi ông ấy nói xong, người trước kia chen chúc trong phòng bệnh đã xông tới, anh nói một câu, tôi nói một câu: "Ông Hứa, ông giúp chúng tôi nói chuyện với bà chủ Thẩm chưa?"
"Nếu không nói, chúng ta lập tức tự nói."
Mắt thấy mình bị vây quanh trong ngoài, Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Đây là làm sao vậy?"
"Bà chủ Thẩm, không biết bên cô còn có vệ sĩ không? Tôi muốn thuê hai người."
"Còn có tôi nữa, tôi cũng vậy."
"Đúng đúng đúng, tính cả tôi."
Lũ lượt người tới đi theo tranh người.
Không đúng, là tranh vệ sĩ.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới hiểu được mọi người là có ý gì, hoá ra là trải qua một chuyện của ông Hứa này, tất cả mọi người thấy được chỗ tốt của vệ sĩ.
Tiền quý một chút đều là việc nhỏ, quan trọng là an toàn cá nhân và an toàn tài sản có thể được bảo đảm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân lúc này lập tức cao giọng nói: "Có, đều có. Nếu muốn vệ sĩ, mọi người theo tôi về văn phòng an ninh Hy Vọng Mới, tôi dẫn các anh đi đăng ký."
Cô vừa nói, mọi người nhất thời vui vẻ: "Đi đi, bà chủ Thẩm, cô cần phải chọn cho chúng tôi vài người có kỹ thuật tốt một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-854.html.]
Người trong này có rất nhiều, gia tài cũng không kém hơn ông Hứa, những người như bọn họ có thể buôn bán, doanh thu tối thiểu mỗi ngày cũng là bốn con số.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ chính là một kho tiền tài đi lại ở phố xá sầm uất, những người xấu, phạm nhân cướp bóc kia không cướp bọn họ cướp ai?
Nhất là có vết xe đổ như ông Hứa, bọn họ tất nhiên cũng phải chuẩn bị.
Thẩm Mỹ Vân dẫn bọn họ đến văn phòng Hy Vọng Mới, dọc theo đường đi cười nói: "Vệ sĩ ở Hy Vọng Mới của chúng ta, đều là lính xuất ngũ, tam quan đoan chính, năng lực mạnh mẽ, kỹ thuật tốt, có bọn họ ở bên cạnh, các anh có thể tuyệt đối yên tâm."
Cô đột nhiên phát hiện Hứa Kiến Quốc bảo vệ ông Hứa lúc này đây, ngược lại thành quảng cáo hút khách của bọn họ.
Các chủ doanh nghiệp xung quanh dường như đều biết.
"Thì ra là đi ra từ trú đội, khó trách đồng chí Hứa Kiến Quốc có thể một đánh mười, còn không thua, rất giỏi."
"Đúng vậy, bà chủ Thẩm, nếu tôi cần vệ sĩ thì phải như Hứa Kiến Quốc."
Thẩm Mỹ Vân: "Đều có."
Sau khi đến Hy Vọng Mới, Thẩm Mỹ Vân mời bọn họ đi vào, bác cả Minh bên cạnh thò đầu ra, lập tức thấy một đống người ào ào đi vào.
Ông ta lầm bầm một câu: "Lại muốn bán người?"
Lần trước Thẩm Mỹ Vân nói bán người, hù c.h.ế.t ông ta!
Thẩm Mỹ Vân lúc này cũng không rảnh để ý đến bác cả Minh, cô chỉ nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi ánh mắt: "Chúng ta đi vào trao đổi chi tiết."
Bác cả Minh lập tức giật mình, nghĩ mà sợ ôm ngực: "Thật sợ cô gái này để ý đến mình."
Đừng bán ông ta là được.
Trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân tiếp đãi mọi người ngồi xuống, lúc này mới giật mình phát hiện, văn phòng bọn họ mới mở, có sáu bảy cái ghế dựa hoàn toàn không đủ.
Lần này có hơn mười người đến.
Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với Ngụy Quân, Ngụy Quân lập tức đến phòng bếp, phòng ngủ, thu dọn ghế, lúc này mặc kệ ghế tốt, ghế xấu, ít nhất để cho chủ thuê có thể ngồi xuống là được.
Ngụy Quân thật sự không tồi, rất nhanh lập tức mang theo mấy cái ghế lại đây, mọi người miễn cưỡng đủ ngồi.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới nói: "Mọi người cũng thấy được, hiện tại nhóm vệ sĩ ở Hy Vọng Mới trên cơ bản một nửa trong đó đều đã bị chủ thuê tuyển đi, mọi người nếu như muốn, trước tiên đăng ký ở chỗ này, nhiều nhất năm ngày sau mọi người đến, là có thể tới nơi này nhận người."
Nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau: "Không có ai. Vậy mấy ngày nay chúng ta sẽ không an toàn -"
Thật sự là chuyện lần này của ông Hứa đã làm cho mọi người sợ, ban ngày ban mặt đi ra ngoài gửi tiền tiết kiệm, vậy mà gặp tội phạm cướp bóc.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Còn có bốn người, nhưng trước mắt chắc chắn sẽ không đủ. Sau đây chúng tôi sẽ tiếp tục đón người từ trú đội, chỉ là thời gian có thứ tự trước sau."
Những người này đều không muốn chờ, ai cũng muốn giành lấy bốn người này.
Thậm chí, ngay cả Ngụy Quân cũng bị tính vào.
"Như vậy đi, mọi người đều có quan hệ tốt với tôi, cho ai trước đều là thiên vị." Thẩm Mỹ Vân: "Bốn người này tôi tạm thời trước giữ lại Hy Vọng Mới, chờ người phía sau đến đông đủ thì mọi người cùng nhau chọn nhé?"
Cái này, mọi người ngược lại không phản đối.
"Vậy chúng ta đăng ký trước đi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, gọi Ngụy Quân đến đăng ký, một hơi đăng ký cho mười bốn người, đây mới xem như đã trấn an xong, ra tiễn bọn họ.
Có người giở trò, lại len lén chạy về: "Bà chủ Thẩm, chỗ này còn bốn người, không thể cho tôi mượn hai người trước sao?"
Anh ta vừa nói, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Còn có một nhóm người sắp tới, tôi cần bọn họ hỗ trợ quản lý văn phòng cùng ký túc xá, đúng là không được. Chờ một chút đi, tối đa ba ngày nữa là tới."
Thấy bên này Thẩm Mỹ Vân miệng lưỡi căng thẳng, lúc này đối phương mới thất vọng rời đi.
Thấy không có người ngoài, Ngụy Quân lúc này mới lên tiếng: "Chị dâu, Hy Vọng Mới của chúng ta có hi vọng rồi."
Lúc trước ký túc xá bọn họ còn lại bốn người, mỗi ngày ăn cơm trắng, áp lực trong lòng mọi người đều lớn, tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay một lần này đã cần hai mươi sáu người.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Tôi nói rồi, Dương Thành có rất nhiều cơ hội, mọi người không nên gấp gáp. Được rồi, mấy ngày nay đi mua giường trước, sau đó đi mua chút lương thực."
"Xem nhà này còn ở được không." Thẩm Mỹ Vân sắp xếp đâu vào đấy: "Bây giờ tôi đi tìm Quý Trường Tranh, bảo anh ấy đưa một nhóm người tới."
Nơi này bọn họ có thể tiếp nhận nhiều người, điều này cũng có nghĩa là công việc có thể cung cấp cũng nhiều.
Mỗi lần cung cấp thêm một công việc, những lính xuất ngũ kia, cũng không đến mức không có công tác.
Ngụy Quân gật đầu, đi làm việc.
Thẩm Mỹ Vân thì gọi điện thoại cho Quý Trường Tranh, đáng tiếc trong nhà không có ai, Quý Trường Tranh không nhận được, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, lại gọi tới phòng tiếp tân.
Có nhân viên trực điện thoại hỗ trợ truyền đạt, chỉ chốc lát, Quý Trường Tranh lập tức gọi lại: "Mỹ Vân, em tìm anh sao?"
Anh còn tưởng rằng nhóm người anh đưa qua kia đã xảy ra chuyện, anh sải bước chạy tới, trên trán đều là mồ hôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng."
"Là thế này, bên này em dùng hết người rồi, lại hứa hẹn với người ta hai mươi sáu vệ sĩ nữa, bên đó anh còn có thể đưa tới một nhóm người nữa cho em không?"
Cô nghĩ nghĩ: "Tăng lên bốn mươi đến năm mươi người cũng được. Sau khi đưa tới, sau đó chắc chắn còn có thể dùng được."
Dù sao, đưa những người này ra ngoài, chính là quảng cáo sống tự nhiên, trong tương lai Hy Vọng Mới sẽ tuyệt đối không thiếu khách hàng.
Quý Trường Tranh không nghĩ tới lần này cô lại muốn nhiều người như vậy!
Anh cực kỳ kinh ngạc: "Bên kia người nguyện ý thuê vệ sĩ còn rất nhiều sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đơn giản giải thích một lần: "Hứa Kiến Quốc cứu chủ thuê của anh ấy một mạng, còn bảo vệ tiền tài của đối phương, cho nên lập tức biến thành quảng cáo, rất nhiều người đều vì biết mộ danh mà đến, anh cũng biết Dương Thành bên này nhiều tiểu thương và chủ doanh nghiệp nhỏ đó."
Ngay cả cô cũng là một trong số đó, cô đến nơi nào, Tiểu Hầu cũng đến nơi đó, mấy ngày nay nếu không phải cửa hàng Y Gia bên kia bận rộn nên cậu ta không tới được, đối phương cũng sẽ đi theo cô.
Quý Trường Tranh lúc này mới hiểu, anh lập tức nói: "Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh đưa cho em năm mươi người nhé?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, năm mươi người rồi đi ra ngoài làm thuê hơn phân nửa, chính mình còn giữ lại hơn một nửa, ngược lại cũng có thể đủ dùng.
Phòng trước khỏi họa, miễn cho người phía sau tới tìm vệ sĩ, bọn họ lại không có.
Cô ấy nói: "Vậy thì năm mươi người đi."
Sau khi quyết định chi tiết, lúc này cô mới cúp điện thoại. Tốc độ của Quý Trường Tranh rất nhanh, trực tiếp tìm được người lúc trước bị cắt giảm biên chế, đội trú Cáp Nhĩ Tân và đội trú Mạc Hà, mỗi bên đưa ra một nửa số người.
Sau khi tập kết xong năm mươi người, Quý Trường Tranh lại đến nhà ga, sau khi thương lượng với nhà ga, trực tiếp bao trọn một toa xe, nhìn những người này lên xe, lúc này anh mới rời đi.
Anh gọi một cú điện thoại cho Thẩm Mỹ Vân bên kia, đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân không nhận được, người nhận điện thoại chính là Trần Ngân Diệp, cô ấy tỏ vẻ sau khi gặp sẽ nói lại với Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân bên này còn có chút bận rộn, thoáng cái có năm mươi người tới, những người này coi như là được thuê đi hơn phân nửa, vẫn còn lại chừng hai mươi người phải ở tại ký túc xá.
Vậy trước mắt nơi này chắc chắn là ở không đủ, cô đi ra ngoài mua giá giường, trước kia hai người một phòng, giờ biến thành tám người, cũng may nhà dân mỗi căn phòng đều đủ lớn, cho dù là đặt bốn cái giường giá giường vào, đều còn có thể có vị trí trống đặt bàn ăn cơm.
Nhưng mặc dù như thế, đều vẫn hơi không đủ dùng.
Thẩm Mỹ Vân thậm chí còn chiếm khoảng sân phía sau nhà chính, trực tiếp đặt ba cái giường tại nhà chính, xem như có một nơi đặt chân.
Chờ những cái giường này dọn vào, Thẩm Mỹ Vân đếm lại, trong nhà tổng cộng cô đã xếp năm mươi mốt cái giường, cái này trên cơ bản đã là cực hạn.
Tận dụng mọi chỗ trống trong căn nhà, nếu có người vào, có thể sẽ phải tăng thêm trên cơ sở ban đầu.
Không phải mở rộng, chính là tăng thẻm.
Chỉ là, chuyện này nói sau.
Sắp xếp giường chiếu các loại xong xuôi, Thẩm Mỹ Vân lại dẫn Ngụy Quân đi trên chợ mua một ít lương thực cùng đồ ăn trở về, hiện tại không thể hạn chế mua đồ nữa.
Nếu không sợ là tất cả mọi người sẽ đói bụng.
Chờ một loạt công tác chuẩn bị làm xong, bên kia năm mươi người cũng đến nhà ga Dương Thành.
Thẩm Mỹ Vân lại không đi đón, cô sắp xếp Ngụy Quân cùng Tiểu Hầu đi đón người.
Buổi sáng đi, giữa trưa đã đến, lúc này đây mọi người ngược lại là không ăn cơm ở bên ngoài, thật sự là năm mươi người, nếu muốn ăn no, vậy cũng không tiện.
Thẩm Mỹ Vân để bọn họ ăn cơm ở nhà, cũng may bọn họ bên này còn có người, ba người đều đi theo Thẩm Mỹ Vân cùng nhau bận rộn, cơm phải nấu năm nồi, lại xào rau cải trắng, củ cải xào thịt ba chỉ, cùng với rau trộn và một chậu dưa chuột.
Chỉ ăn cơm không có canh cũng không được, nhập gia tùy tục, Thẩm Mỹ Vân làm canh hầm thịt ba chỉ, cô mua ba lạng thịt ba chỉ heo, lại mua một cân ruột heo trắng, cộng thêm hai cân thịt nạc, cộng thêm một bó lớn lá húng chó trở về.
Đầu tiên là dùng xương lớn hầm canh, nghe được bên ngoài có động tĩnh, cô lập tức đổ thịt heo đã ướp gia vị, ruột heo, thịt nạc vào trong nồi nấu, nấu canh thành màu trắng ngà, ở dưới là hai nắm lá húng chó xanh biếc non nớt.
Chờ lá húng chó trôi nổi ở phía trên, canh hầm thịt heo này lập tức nấu xong.
Mà Ngụy Quân cùng Tiểu Hầu cũng dẫn một đội ngũ người ào ào đi vào, bác cả Minh bên cạnh học được một chút thông minh, đào một cái lỗ ở trên cửa, nghe được động tĩnh ghé vào trên cửa nhìn qua.
Khi nhìn thấy thanh niên ô áp bên ngoài, bác cả Minh che miệng: "Mình phải an phận thôi, buôn bán nhân khẩu này càng làm càng lớn."
Ông ta rốt cuộc vừa làm hàng xóm cùng người nào vậy!?
Nhà bên cạnh.
Sau khi Ngụy Quân đến, lập tức hô một tiếng: "Chị dâu."
Tiểu Hầu cũng hô theo: "Mọi người đều đến rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Bưng đồ ăn ra ngoài đi, ăn cơm trước." Cô biết nhóm người này chắc chắc giống như đám người Ngụy Quân, ở trên xe lửa hận không thể cứng rắn chịu đói ba ngày, lập tức đợi đến sau này ăn bữa cơm no.
Cô vừa nói, Tiểu Hầu nhất thời tiến vào, Ngụy Quân cũng nói: "Tiến vào bưng cơm, tất cả mọi người cầm hộp cơm đi phải không?"
Lúc bọn họ tới, đều là mang hộp cơm ở nhà tới, một cái hộp cơm nhôm, một cái vại tráng men cỡ chậu rửa mặt, ở trú đội chỉ dùng cái này.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mang theo rồi." Dẫn đầu là một thanh niên da ngăm vì phơi nắng, cười nói: "Người muốn ăn cơm sao có thể làm mất."
"Vậy là tốt rồi."
Năm nồi cơm lớn được bưng ra ngoài, cộng thêm đồ ăn chất đầy ba chậu tráng men, cùng với một nồi thép lớn canh hầm thịt heo.
Thẩm Mỹ Vân thò đầu ra nhìn thoáng qua, nói với Tiểu Vương: "Tiểu Vương, tiếp tục nhóm lửa, tôi sợ là không đủ, vẫn cần nấu cơm."
Đồ ăn không đủ thì dễ nói, có canh hầm thịt heo cũng có thể ăn, nhưng không thể để cơm không đủ.
Tiểu Vương đals một tiếng, đến tủ gạo bên trong đổ nửa túi gạo ra, anh ta có chút đau lòng nói: "Chị dâu, nấu thêm năm cân có đủ hay không?"
Nếu vậy lại nấu một nồi lớn.
Thẩm Mỹ Vân: "Nấu trước đi, không đủ rồi nói tiếp."
Tiểu Vương lầm bầm một câu: "Người từ trú đội đi ra đều ăn cả thùng cơm." Bao gồm cả anh ta.
Từng túi từng túi gạo này, anh ta đồ xuống, thiệt thòi chị dâu có thể kiếm tiền, ở nhà người bình thường, sợ là có thể ăn sụp nhà người ta!
Thẩm Mỹ Vân đoán đúng, năm thùng cơm lớn quả thật không đủ, mỗi người một vại tráng men, rất nhanh đã không còn, cũng may bên trong mới nấu một nồi lớn, thừa dịp còn nóng múc toàn bộ ra ngoài.
Đến khi cô đi ra xem, đã không còn thức ăn, ngay cả rau trộn và dưa chuột kia cũng bị lấy ra trộn cơm.
Những người còn lại thì dùng canh thịt heo chan lên cơm ăn, canh thịt cực kỳ ngon, chan với cơm, bọn họ đều có thể ăn một bát lớn.
Đến cuối cùng, nồi cơm này ngay cả đáy nồi cũng bị ăn sạch sẽ, thậm chí ngay cả nước gạo cũng không buông tha.
Lúc này mọi người mới thỏa mãn ợ một cái: "Ăn no rồi."
Ngụy Quân bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của những người này, anh ta nhịn không được thở dài, có lẽ lúc bọn họ tới, cũng là như vậy đi.