Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 863
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:36
Lượt xem: 54
"Đi đi, chúng ta cũng đã lâu không gặp, buổi tối chúng ta uống một chén."
Bí thư chi bộ kéo Thẩm Mỹ Vân vào trong nhà, Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dọc theo đường đi bí thư chi bộ nói liên miên cằn nhằn, không ngừng hỏi Thẩm Mỹ Vân, tình huống của Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp.
Bà Hồ nghe được động tĩnh, nhịn không được thò đầu nhìn ra, khi nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân, bà ấy nhất thời kinh hỉ: "Thanh niên trí thức Thẩm, cháu đã trở lại rồi sao?"
Không có thanh niên trí thức Thẩm thì không có đại đội Thắng Lợi hiện tại, có thể nói toàn bộ đại đội Thắng Lợi là đại đội giàu có nhất.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.
Bà Hồ: "Buổi tối đừng đi, lúc nãy thằng cả nhà tôi vừa bắt gà, còn đi hái nấm, buổi tối tôi làm món gà hầm nấm cho cháu, cháu ở lại uống hai chén cùng hai ông bà già chúng tôi."
Thẩm Mỹ Vân không biết uống rượu, cô suy nghĩ một chút: "Lấy trà thay rượu được không?"
"Được, chỉ cần cháu nguyện ý ở lại là được."
Không quan tâm là trà hay là rượu.
Đến nhà chính, Thẩm Mỹ Vân lấy đồ đạc ra, đặt lên bàn, nhìn hộp sữa yến mạch đóng hộp cùng đường trắng kia, bí thư chi bộ nhịn không được cảm thán nói: "Cháu vẫn rất cẩn thận."
Qua nhiều năm như vậy, thanh niên trí thức Thẩm dường như chưa từng một lần đi tay không đến nhà bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân: "Nên làm như vậy."
"Ngân Hoa và Ngân Diệp hiện giờ thế nào rồi?" Bí thư chi bộ khẩn cấp hỏi.
Thẩm Mỹ Vân nói rõ.
Bí thư chi bộ vui vẻ mặt mày hớn hở: "Hai đứa nhỏ này mệnh tốt, gặp được cháu."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Là cháu may mắn, gặp được các cô ấy, là trợ thủ đắc lực của cháu."
Đó là sự thật.
Ở bên ngoài nghe được thanh niên trí thức Thẩm trở về, A Ngưu nhịn không được dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về.
"Dì Thẩm."
Tiểu A Ngưu sớm đã không còn mang bộ dáng của thiếu niên mười năm trước nữa, hiện giờ cậu ta lớn lên cao lớn cường tráng.
Thẩm Mỹ Vân liếc mắt nhìn cậu ta: "A Ngưu cũng cao như vậy rồi sao?"
Cao hơn cô một cái đầu đi ra.
A Ngưu được khen có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Dì Thẩm, cháu đã mười chín rồi."
Bây giờ cũng là người lớn rồi.
Bình thường A Ngưu rất có mắt nhìn, nhưng không xem hiểu ông nội đang thổi râu trừng mắt, thật sự đợi ở nhà chính nói chuyện cùng Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, Miên Miên bây giờ thế nào ạ?"
Miên Miên đối với tất cả trẻ em đi tới đại đội mà nói, giống như là bươm bướm, nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi.
Sau đó cũng không có tin tức.
A Ngưu không hiểu, rõ ràng khi còn bé là bạn cùng nhau lớn lên, nhưng sau khi trưởng thành, hai bên lại ở ngoài ngàn dặm, ngay cả gặp một lần cũng cực kỳ khó khăn.
Nhắc tới Miên Miên, nụ cười của Thẩm Mỹ Vân nhu hòa một lát: "Con bé à, chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông, cuối tháng sáu sang năm sẽ thi, còn có thời gian nửa năm, mỗi ngày bận rộn không chịu được."
Nghe nói như thế, trên mặt A Ngưu có một chút giật mình.
Cậu ta có chút khó chịu, cũng có chút mất mát, có chút cảm thấy nhân sinh chính là không giống nhau.
Miên Miên đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, cậu ta lại bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mỗi ngày kiếm điểm, ghi sổ.
Đó có thể là sự khác biệt giữa họ.
Một người là thần tiên ở trên trời, một người phàm ở dưới đất.
Kế tiếp, Thẩm Mỹ Vân nói cái gì, A Ngưu đã nghe không nổi nữa, bí thư chi bộ nhìn ra cái gì: "Được rồi, đi xem bà nội cháu cơm nước xong chưa, làm xong thỉ hỗ trợ bưng lên."
A Ngưu thất hồn lạc phách rời đi.
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, cô mím môi, không nói gì.
Cô có lẽ biết một ít, A Ngưu giống như có chút thích Miên Miên, từ nhỏ cậu ta cùng A Hổ đều thích quấn lấy Miên Miên cùng nhau chơi đùa, chỉ là, người thiếu niên thầm mến nhất định là không thể buông xuôi nhanh như vậy.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "A Hổ thế nào rồi?"
Cô thay đổi chủ đề hỏi.
Nhắc tới A Hổ, nụ cười trên mặt bí thư rạng rỡ hơn một chút: "Đứa nhỏ kia tính cách trầm ổn, thích nghề thợ mộc, tôi đưa nó đến cửa hàng thợ mộc trong thành học nghề. Nó học không tệ."
Bí thư chi bộ chỉ về phía Thẩm Mỹ Vân, cái bàn mới lắp sát vào tường của nhà chính bọn họ: "Đây chính là cái bàn nó mới làm cho gia đình, còn có cái bàn bát tiên này nữa. Đồ dùng trong nhà, chỉ cần có thể đổi, đều bị A Hổ thay đổi một lần."
Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên: "Đúng là không tệ."
Bí thư chi bộ gật đầu: "Tôi nghĩ con trai phải học một môn tay nghề, tương lai mới có thể nuôi nổi vợ con, nếu không chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời."
Ông ấy so với ai cũng biết trông cậy vào trồng trọt là rất khó có tiền đồ.
Thẩm Mỹ Vân rất kính nể ông ấy: "Ông vẫn luôn là người có tầm nhìn xa trông rộng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bí thư chi bộ khoát tay: "Tôi thì được xem là người có tầm nhìn xa gì chứ." Ông ấy cười cười, thật tâm thật ý đặt câu hỏi: "Thanh niên trí thức Thẩm, hôm nay đội sản xuất không phải bao sản đến hộ sao? Tôi muốn hỏi cháu một chút, cháu nói chúng ta ngoại trừ trồng lương thực ở ngoài, có thể trồng cây nông nghiệp gì khác tốt không?"
Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà là hỏi bí thư chi bộ: "Trồng cái gì, vậy còn phải xem ông xuất phát từ mục đích gì. Là dự định tự lấp đầy bụng, hay là đặt kiếm tiền làm mục đích?"
Cái này...
Bí thư chi bộ trầm tư: "Kiếm tiền."
"Chúng ta nơi này hắc thổ địa, thổ địa phì nhiêu, lương thực trên cơ bản là đủ ăn, cái khó chính là con đường kiếm tiền quá ít, muốn tương lai đám nhóc có tiền đồ, tất nhiên phải được đi học."
Nhà bọn họ cung cấp cho hai đứa nhỏ Ngân Hoa và Ngân Diệp, cũng đủ để thay đổi gia đình, chỉ là quá trình cung cấp cho trẻ con học tập này, thật sự là quá khó khăn.
Dù là nhà bí thư chi bộ là nhà có điều kiện tốt nhất toàn bộ đội sản xuất, vẫn phải thắt lưng buộc bụng nhiều năm, lúc này mới xem như thành công.
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu mục đích là kiếm tiền, thì hãy trồng cây công nghiệp, trồng cây trồng được mua bởi các trang trại. Ví dụ, ngũ cốc yến mạch, khoai lang là những loại cây có năng suất cao."
Quy mô của trại chăn nuôi càng lúc càng lớn, thức ăn gia súc cần nuôi trong tương lai cũng càng nhiều, có gì tốt hơn khoai lang?
Bí thư chi bộ vừa nghe lời này, hai mắt sáng lên: "Đội sản xuất chúng ta nên trồng những cây nông nghiệp này và mua cây giống từ trại chăn nuôi sao?"
"Vâng."
Có lời này, bí thư chi bộ lúc này tự đứng lên, cúi đầu với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, tôi thay năm mươi hai hộ gia đình đội sản xuất, cảm ơn cháu."
"Đừng."
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ tới, bí thư chi bộ lại cúi đầu với cô, lúc này cô đỡ ông ấy: "Đừng, bí thư chi bộ, ông đang làm cháu khó xử."
Đúng lúc này, mẹ A Ngưu đã trở lại, năm đó bà ấy là một thiếu phụ thẹn thùng, hiện giờ trên mặt đã mang theo chút dấu vết năm tháng.
Nhất là quanh năm làm việc bên ngoài, làm cho mặt của bà ấy thoạt nhìn ngăm đen lại vất vả.
"Thanh niên trí thức Thẩm."
Mẹ A Ngưu không nghĩ tới, vừa tiến vào lập tức nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tới, lúc này bà ấy đặt gùi xuống dưới mái hiên, lập tức sải bước đi tới chỗ Thẩm Mỹ Vân.
"Tôi muốn xin cô một ân huệ."
Bà ấy còn chưa dứt lời, bí thư chi bộ lập tức cất tiếng: "Con dâu, con định làm gì?"
Đây là muốn ngăn cản đối phương nói chuyện.
Mẹ A Ngưu: "Ba, con biết ba không muốn cho con nói, nhưng nếu con không nói, có ai nguyện ý quan tâm A Ngưu nhà chúng ta?"
Mấy đứa nhỏ trong nhà này, ai cũng có công việc tốt, ngoại trừ A Ngưu.
"Ba, ba không sốt ruột vì A Ngưu, người làm mẹ như con sốt ruột vì con trai mình."
Nghe nói như thế, bí thư chi bộ chợt trầm mặc, ông ấy không cản mẹ A Ngưu nữa, mà lựa chọn hướng về phía Thẩm Mỹ Vân nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, cháu giúp nhà chúng tôi đủ nhiều rồi, cháu coi như mẹ A Ngưu đang nói mê sảng đi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Cứ để mẹ A Ngưu nói đi ạ."
Cô có thể đoán được một chút.
Quả nhiên, nghe được lời này của cô, lúc này áp lực của mẹ Ngưu nhỏ đi một chút: "Là thế này."
Giọng bà ấ hèn mọn: "Tôi muốn nhờ cô tìm cho A Ngưu nhà chúng tôi một công việc."
Thẩm Mỹ Vân: "Công việc gì?"
Mẹ A Ngưu dừng một chút: "Ngân Hoa cùng Ngân Diệp làm việc gì, thì để cho A Ngưu nhà chúng tôi làm việc đó có được không?"
Trong mắt bà ấy, đứa nhỏ A Ngưu nhà mình không kém con nhóc Ngân Hoa và Ngân Diệp kia.
Thẩm Mỹ Vân không biết bà ấy có hiểu hay không: "Công việc của Ngân Hoa Ngân Diệp cần tài ăn nói lưu loát, năng lực tính toán mạnh mẽ, hơn nữa còn phải biết đọc biết viết. A Ngưu có thể làm được sao?"
Cái này...
Mẹ Ngưu: "Nhất định phải thế sao?"
Từ nhỏ thành tích của A Ngưu đã không tốt, đi học không học vào được, miễn cưỡng tốt nghiệp tiểu học, học thêm hai tháng ở trung học cơ sở thì lập tức không học nữa.
Cậu ta không thể ngồi yên trong lớp.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tìm việc làm ở thành phố lớn, hơn nữa còn muốn việc có lương cao, lại công to việc lớn, trên cơ bản đều là nhất định phải có bằng cấp, biết chữ biết đọc, nếu không thể tính toán tốt thì tài ăn nói lưu loát, người ứng tuyển ít nhất phải chiếm hai đến ba điều."
Vừa nghe cô nói vậy, mẹ A Ngưu lập tức luống cuống, gấp đến mức chảy nước mắt: "Vậy A Ngưu nhà chúng ta không thể sao? Đứa nhỏ này, trước kia tôi đánh chửi nó để nó đi học, nó không muốn, lần này thì tốt rồi, ngay cả một công việc có thể diện cũng không tìm được. Không có công việc nào không cần biết chữ, biết tính toán sao?"
Mẹ Ngưu chờ đợi nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần những thứ này cũng có."
Ánh mắt mẹ A Ngưu nhất thời sáng lên.
Thẩm Mỹ Vân tiếp tục nói: "Dưới tay tôi có một công ty an ninh, nhân viên sẽ đi bảo vệ người khác, đơn giản mà nói chính là c.h.ế.t thay chủ thuê, lấy mạng kiếm tiền, cô nguyện ý không?"
Mẹ A Ngưu theo bản năng lắc đầu: "Cái này không được, nếu A Ngưu có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ không sống nổi."
Bà ấy còn muốn nói gì nữa, bí thư chi bộ cản lại: "Con dâu, đủ rồi, trên đời này nếu thật sự có công việc nhẹ nhàng lập tức có thể kiếm tiền thì còn có thể có người nghèo sao?"
Mẹ A Ngưu nhất thời khóc lên: "Con chỉ là muốn cho con mình nửa đời sau thuận lợi một chút, không được sao?"
"Được."
Bí thư chi bộ trầm mặc nói: "Vậy sao con không sắp xếp công việc cho con trai? Còn đi làm khó thanh niên trí thức Thẩm người ta?"
Câu hỏi này mẹ A Ngưu á khẩu không trả lời được.
Nếu bà ấy có bản lĩnh, còn cần đi cầu xin người khác sao?
Thấy bà ấy không lên tiếng, bí thư chi bộ lúc này mới nặng nề nói: "Chuyện con không làm được, đi làm khó người khác, con dâu, trước kia con không phải người như vậy."
Mẹ A Ngưu một mực rơi lệ, trước kia bà ấy như vậy, đó là bởi vì trước kia bà ấy cảm thấy ở nhà đã rất tốt, nhưng nhìn thấy hai con gái nhà chị dâu sau khi có thể kiếm tiền như vậy, rốt cuộc cảm thấy trong lòng không cam tâm
Lúc này mới có một màn này.
Thẩm Mỹ Vân nhìn mẹ A Ngưu khóc, cô nghĩ nghĩ: "Công việc ở trại chăn nuôi thì sao? Nếu như có thể làm được, cô có thể đi tìm Lý Đại Hà, anh ấy sẽ cho A Ngưu một tháng thử việc trước, có thể được nhân hay không, phải dựa vào năng lực của A Ngưu."
Mẹ A Ngưu vừa nghe, nhất thời vui vẻ, kéo A Ngưu lại đây lập tức nói cảm ơn với Thẩm Mỹ Vân.
Nào biết đâu, đứa nhỏ A Ngưu này hiện tại đang trong thời kỳ phản nghịch, cậu ta mặc kệ mẹ hèn mọn cầu xin công việc cho cậu ta cỡ nào.
Cậu ta nói thẳng: "Con không đi. Dì Thẩm, dì đừng nghe mẹ cháu nói bậy, cháu sẽ không đi, nếu cháu muốn đi làm, cháu tự ra ngoài tìm"
Cậu ta không muốn đi theo kiểu dựa dẫm gia đình này.
Cậu ta vừa dứt lời, mẹ A Ngưu tức giận đánh bả vai A Ngưu: "Con đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?"
A Ngưu quật cường nói: "Con không cần mẹ vì con mà đi cầu xin người ta."
Trong phòng tràn ngập bầu không khí giằng co.
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Hai người thương lượng trước đi, chờ hai người thương lượng xong sẽ quyết định."
Cô ngỏ lời tạm biệt: "Bí thư chi bộ, cháu sẽ không quấy rầy mọi người nữa, buổi tối cháu còn phải đến trại chăn nuôi, công việc có chút bận rộn."
Bí thư chi bộ biết cô đang hoà hoãn bầu không khí lại, bởi vì rõ ràng trước đó cô đã đồng ý ở lại ăn cơm.
Anh thở dài trong lòng: "Bà Hồ của cháu đã làm xong cơm rồi, hay là ở lại ăn một bữa đi?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không thể."
Cô đứng dậy: "Lần sau rảnh rỗi, cháu đến thăm ông."
Bí thư chi bộ không có cách nào, chỉ có thể đứng dậy đưa tiễn, chờ đưa Thẩm Mỹ Vân rời khỏi, sau khi về đến nhà chuyện đầu tiên ông ấy làm chính là phát hỏa với mẹ A Ngưu cùng A Ngưu: "Không phải tôi đã nói qua với hai người, tình cảm lợi dụng một lần lập tức sẽ phai nhạt một lần, hôm nay lại đắc tội thanh niên trí thức Thẩm, hai người hài lòng chưa?"
Mẹ A Ngưu còn chưa kịp phản ứng: "Sao lại đắc tội?"
Bà ấy ngây ngốc hỏi.
Ngược lại A Ngưu như nhận ra cái gì, cậu ta mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
"Ông nội, cháu không muốn đi theo sắp xếp của gia đình. Người ta sẽ chê cười cháu."
Vốn dĩ cậu ta chính là người kém cỏi nhất trong nhà, nếu là dựa theo quan hệ với dì Thẩm, đến lúc đó người trong đại đội còn không biết chê cười cậu ta như thế nào.
"Cháu không muốn đi thì không đi."
Bí thư chi bộ cũng không còn sức lực: "Chờ buổi tối ba cháu trở về, để ông thương lượng chuyện chia nhà."
"Ông nội?"
"Ba!"
Hai người nhất thời chấn kinh: "Ông/Ba nói vậy là sao?"
"Cây chia cành, nhiều người thì chia nhà, đây là chuyện rất bình thường." Bí thư chi bộ trầm giọng nói: "Đã sớm nên làm như vậy, trách ba muốn giữ các con ở cùng một chỗ, hôm nay nghĩ lại, ngược lại ba đã làm sai."
Chênh lệch giữa nhà thằng cả và nhà thằng ba trong tương lai sẽ càng lúc càng lớn, mà vợ thằng ba cũng sẽ càng ngày càng không cân bằng.
Đó là sự thật.
Con cái không chịu thua kém, ý nghĩa ở khó có cơ hội phất lên.
Bà Hồ nấu cơm xong đi ra, không nghĩ tới sẽ nghe ông ấy nói như thế, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không có ở đây, bà ấy khoát tay: "Nghe ba con, buổi tối chờ tất cả mọi người trở về sẽ bàn chuyện chia nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-863.html.]
Thẩm Mỹ Vân còn không biết cô mới đi thăm một lần, nhà bí thư chi bộ lại muốn chia nhà.
Thế nhưng, dù biết cô cũng không cảm thấy kỳ quái, khi đương gia xuất hiện không cân bằng, chia nhà là cách làm tốt nhất.
Sau khi cô trở lại trại chăn nuôi, sắc trời dần tối, sau khi đút cơm tối cho Tiểu Trường Bạch, buổi tối cô lập tức ở lại trại chăn nuôi nghỉ ngơi.
Cũng may ký túc xá trại chăn nuôi có giường ngủ thừa.
Liên tiếp ở trại chăn nuôi một tuần, cô không đợi được A Ngưu tới đề cập chuyện vào trại chăn nuôi làm việc.
Thẩm Mỹ Vân lập tức nói với Lý Đại Hà: "Chuyện này bỏ thôi."
Lý Đại Hà gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân lại đi chăm Tiểu Trường Bạch một lúc, sờ sờ đầu nó: "Mẹ phải đi rôic, chờ lần sau mẹ trở về sẽ thăm con."
Trong ánh mắt như đậu đen của Tiểu Trường Bạch lộ ra chút không nỡ, nó dán vào chân Thẩm Mỹ Vân hừ hừ.
"Vậy tôi chờ cô trở về nha."
Thẩm Mỹ Vân ôm cái đầu to của nó, xoa xoa.
Chờ ngày cô rời đi, cô không đến xem Tiểu Trường Bạch nữa, sợ mình sẽ luyến tiếc.
Sau khi rời khỏi đại đội, cô không trực tiếp quay về Bắc Kinh, mà lựa chọn đi trú đội Mạc Hà một chuyến.
Đây là nơi cô sống lâu nhất.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đến trú đội Mạc Hà, ngay cả trạm gác cũng thay đổi người, là tồn tại mà cô hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí, tôi tìm Tống Ngọc Thư và Trần Viễn."
Đồng chí ở trạm gác: "Đồng chí, cô là?"
Thẩm Mỹ Vân: "Anh nói cho bọn họ biết Thẩm Mỹ Vân đến là được."
Đối phương lúc này mới gật đầu, cùng một vị canh gác khác thay ca đi tìm người.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thẩm Mỹ Vân rõ ràng hiểu được, cô giống như hoàn toàn rời khỏi bộ đội.
Chân cô giẫm lên mảnh đất quen thuộc, ngay cả vết xước trên cửa kính của trạm gác vẫn còn, nhưng con người lại không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân im lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau, Tống Ngọc Thư lập tức bước như bay chạy ra, phía sau đi theo Trần Viễn, vẻ mặt cẩn thận: "Chậm một chút, chậm một chút, Ngọc Thư, em đi chậm một chút." Liên tiếp hô ba lần, Tống Ngọc Thư lại như là không nghe thấy: "Mỹ Vân tới rồi anh còn bảo em đi chậm."
"Em mang thai rồi đó!"
Trần Viễn vừa nói lời này, Tống Ngọc Thư lúc này mới giật mình phát hiện mình đang mang thai, nhất thời giống như là thắng gấp ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí ôm bụng của mình.
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, còn có cái gì không rõ đây.
Cô vui mừng nói: "Chị dâu, chị mang thai rồi sao?"
Tống Ngọc Thư đắc ý gật đầu: "Ba tháng rồi!"
Thẩm Mỹ Vân thật lòng thật dạ chúc mừng: "Chuyện tốt, chuyện tốt, chúc mừng chị dâu."
Cô biết rõ hơn ai hết, Tống Ngọc Thư qua nhiều năm như vậy, vì muốn có một đứa bé mà lăn qua lăn lại bao nhiêu lần.
Tống Ngọc Thư ôm bụng: "Cảm ơn. Chị cũng không nghĩ tới lại đột ngột như vậy."
Cô ấy nhỏ giọng nói thầm với Thẩm Mỹ Vân: "Em cũng biết kỳ kinh nguyệt của chị không chuẩn, chị và Trần Viễn cũng chưa từng tránh thai, nào ngờ đột nhiên lại mang thai."
Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh, chính cô ấy cũng muốn buông tay, trăm triệu lần không nghĩ tới, đứa nhỏ lại tới.
Trần Viễn có chút ngượng ngùng, anh ấy ho nhẹ một tiếng.
Tống Ngọc Thư liếc anh ấy một cái: "Mỹ Vân cũng không phải người ngoài, em nguyện ý chia sẻ cho em ấy nghe, anh quản được sao?"
Nghe cô ấy nói vậy, hết lần này tới lần khác, Trần Viễn vẫn không có biện pháp với cô ấy, ai bảo cô ấy bây giờ là hoàng đế trong nhà chứ.
Chuyện gì cũng phải nghe lời cô ấy.
Dù sao, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất.
"Được rồi được rồi, không nói nhảm với anh nữa."
Tống Ngọc Thư lôi kéo tay Thẩm Mỹ Vân, thân thiết nói: "Khi nào em trở về Mạc Hà?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, chị đã lộ bụng rất lớn như vậy, còn đi đón em làm gì?"
"Chị không đi được, anh trai em có thể đi sao?"
Tống Ngọc Thư quay đầu nhìn Trần Viễn: "Anh nói có đúng không?"
Trần Viễn: "Vâng vâng vâng." Hiện tại anh ấy chính là một bảo mẫu, đương nhiên, từ trước đến giờ vốn là như vậy.
Chờ bọn họ vào gia thuộc viện, dọc theo đường đi nhìn thấy người quen ngược lại không nhiều lắm, có chút quạnh quẽ.
"Hiện tại gia thuộc viện còn có người quen nào không?"
Cô vừa hỏi, Tống Ngọc Thư thở dài: "Chỉ còn lại một nhà chúng ta, cùng nhà chị Xuân Lan, cùng nhà Ngọc Lan, nhà sở trưởng, còn có mấy nhà ngươi trước kia cũng không quen mắt lắm."
Về phần tiếp theo là ai, bọn họ ai cũng không biết.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chị và anh em tính toán thế nào?"
Thái độ của Tống Ngọc Thư rất thản nhiên: "Chị nghĩ nếu Trần Viễn bị sa thải, chị sẽ bảo anh ấy cùng chị quay về Bắc Kinh, em cũng biết bây giờ chị có con rồi, ở lại Bắc Kinh sinh con hệ số an toàn cũng cao hơn một chút, hơn nữa tương lai giáo dục con cái cũng sẽ tốt hơn một chút. Thế nhưng, cũng không biết trú đội sắp xếp như thế nào."
Hiện tại mọi người trên cơ bản đều nơm nớp hoảng sợ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Trở lại Bắc Kinh cũng được, có điều, không biết tổ chức có sắp xếp công việc chuyển nghề đến Bắc Kinh hay không?"
Trần Viễn trả lời: "Rất khó, công việc ở Bắc Kinh là khó tranh nhất, những người như bọn anh nếu chuyển nghề, có lẽ sẽ đến những nơi xa xôi hơn."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Vậy cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước."
"Mỹ Vân?"
Triệu Ngọc Lan dắt Ôn Mãn Bảo sáu tuổi, từ bên ngoài đi vào, cô ấy còn tưởng rằng mình nhìn lầm, liên tiếp dụi mắt nhiều lần, lúc này mới xác nhận.
"Mỹ Vân, em về rồi à?"
Từ sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi, cô ấy đã rất lâu rồi không gặp lại cô.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Đúng, lát nữa em tới tìm chị."
Triệu Ngọc Lan trực tiếp để Ôn Mãn Bảo vào nhà: "Tự về nhà tìm ba con đi, mẹ muốn nói chuyện cùng dì Mỹ Vân của con."
Ôn Mãn Bảo tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Dì, có phải cháu đã gặp dì rồi không?
Giọng nói nho nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Tại sao cháu lại nói như vậy?"
Ôn Mãn Bảo nghiêng đầu: "Cháu cảm thấy dì có chút quen thuộc."
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc Lan, Triệu Ngọc Lan chụp xuống Ôn Mãn Bảo đầu: "Đừng nghe nó lừa dối em, nhà bọn chị có ảnh chụp của em cùng Trường Tranh, nó đã thấy, cho nên..."
Lời còn lại, Triệu Ngọc Lan không nói, Thẩm Mỹ Vân hiểu, cô thật ra không nghĩ tới, đứa nhỏ Ôn Mãn Bảo này lại lanh lợi như vậy.
Cô giơ tay nhéo mặt Ôn Mãn Bảo: "Lần sau lừa dì, dì đánh m.ô.n.g cháu."
"Vốn đã gặp rồi, trong mộng cháu đã gặp rồi."
Ôn Mãn Bảo le lưỡi, đứng dậy chạy xa.
Điều này làm cho tất cả mọi người dở khóc dở cười theo.
Tin tức Thẩm Mỹ Vân đi tới gia thuộc viện, giống như là mọc cánh bay ra ngoài, thế cho nên chỉ chốc lát sau, ở nhà họ Trần lập tức tụ tập người quen ngày xưa.
Có Triệu Xuân Lan, Thẩm Thu Mai, còn có một số người Thẩm Mỹ Vân không quá quen thuộc, nhưng mặt lại quen thuộc.
"Mỹ Vân à, cô về rồi, cũng không nói với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi đi đón cô."
Đó là câu nói đầu tiên của hầu hết mọi người khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Lúc trước cô rời khỏi Mạc Hà trú đội, rất nhiều người đều luyến tiếc.
Thẩm Mỹ Vân: "Mọi người đều bận rộn, tôi là người rảnh rỗi, làm sao cho mọi người đi đón tôi?"
Cô vừa nói, mọi người không thuận theo: "Cô nói ngược rồi, cô mới là người bận rộn, chúng tôi mới là người rảnh rỗi."
Đó là sự thật.
Thẩm Mỹ Vân cười cười không nói lời nào.
Chờ sau khi tiễn đi một đợt người, người ở lại đều là người một nhà.
Triệu Xuân Lan đi lên ôm Thẩm Mỹ Vân một cái: "Chị nhớ em muốn chết."
Có thể nói, lúc trước Thẩm Mỹ Vân mới đến trú đội Mạc Hà, Triệu Xuân Lan chính là người tốt nhất với cô.
Quan hệ của hai người lúc đó cũng quả thật rất gần gũi.
Đừng nói Triệu Xuân Lan nhớ Thẩm Mỹ Vân, chính Thẩm Mỹ Vân cũng nhớ cô ấy: "Đã lâu không gặp, chị Xuân Lan."
Triệu Xuân Lan nặng nề gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười.
Giống như là bạn cũ đã lâu không gặp, hết thảy đều thân thiết như vậy.
"Bây giờ em thế nào?"
Triệu Xuân Lan hỏi Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng được, chỉ là hơi bận, trừ cái này ra không có vấn đề gì."
Triệu Xuân Lan hâm mộ nói: "Bận rộn thì tốt, bận rộn chứng minh có thể kiếm tiền."
"Chị thì sao?"
Triệu Xuân Lan thở dài: "Bắt đầu nhập hàng ở chỗ Kim Lục Tử, sau đó anh ấy rời khỏi Mạc Hà thì không nhập hàng được nữa, bây giờ ở nhà nhàn rỗi."
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt cô ấy trịnh trọng: "Mỹ Vân, em vào Nam ra Bắc nhiều kiến thức, em cho chị biết một chút. Anh Chu nhà chị lúc này sợ là tránh không khỏi, đoán chừng sẽ bị sa thải, hiện tại tổ chức cho bọn chị hai lựa chọn, một là cầm tiền xuất ngũ, một lần được trả bảy ngàn đồng, thứ hai là đi kiến thiết Bằng Thành, cho một chức vị, cụ thể là chức vị gì, hiện tại bọn chiu không thể xác định, nếu như là em, em sẽ lựa chọn như thế nào?"
Đây là kết quả suy nghĩ cặn kẽ của Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân vào nam ra bắc, buôn bán, có kiến thức, trong mắt Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân là người thông minh nhất mà cô ấy biết, cho nên, lúc này mới muốn tham khảo ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân có chút kinh ngạc: "Tình thế đã cấp bách đến nước này sao?"
Trăm vạn đại tài.
Bốn chữ này đủ để nói lên tất cả.
"Vị chính trị viên Ôn nhà chị chắc phải đi rồi, nhưng Trần Viễn và sở trưởng phỏng chừng có thể ở lại."
Một là Trần Viễn trẻ tuổi, tiềm năng cao.
Hai là, công việc này của sở trưởng là độc nhất vô nhị, nếu anh ấy rời đi, còn không có mấy người có thể tiếp nhận công việc của anh ấy.
Sau khi có giác ngộ này, Triệu Xuân Lan tất nhiên muốn tìm ra lối thoát.
Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà hỏi Triệu Xuân Lan: "Các chị nghĩ sao?"
Triệu Xuân Lan: "Chị có khuynh hướng muốn lấy tiền rồi đi, em cũng biết bảy ngàn đồng, cả đời này chúng ta đều khó kiếm được."
Có bảy ngàn đồng này, không chỉ điều kiện gia đình có thể cải thiện, mà ngay cả tương lai của hai đứa con trai, cũng có thể ổn định hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tham mưu Chu thì sao?"
"Anh ấy á?"
Nhắc tới người yêu nhà mình, Triệu Xuân Lan mới sốt ruột: "Anh ấy muốn đi xây dựng Bằng Thành!"
Một nơi hẻo lánh như vậy, toàn đồi núi và làng chài nhỏ, về sau không phải sẽ huỷ hoại tương lai hai đứa nhỏ sao?
Thẩm Mỹ Vân ngay cả đám ngươic Tiếu Ái Mai rơi vào trường hợp nayc cũng sẽ nhắc nhở, chớ nói chi là Triệu Xuân Lan, luận về quan hệ, hiển nhiên là Triệu Xuân Lan gần gũi với cô hơn một chút.
"Chị Xuân Lan, chị muốn nghe em nói thật không?"
"Tất nhiên."
Triệu Xuân Lan không chút nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên muốn nghe em nói thật."
"Vậy thì đi Bằng Thành."
Thẩm Mỹ Vân chắc chắn nói.
"Mỹ Vân, chị có thể biết tại sao không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Em làm ăn ở Dương Thành chị cũng biết."
Triệu Xuân Lan gật đầu.
"Tốc độ phát triển của khu vực ven biển vượt quá sức tưởng tượng của tất cả chúng ta, chứ đừng nói đến, Bằng Thành vẫn là thành phố cửa ngõ của các đặc khu kinh tế, và tương lai của nó hoàn toàn không thể tưởng tượng được chỉ từ chính sách."
Đây là sự thật không thể chối cãi, chỉ là bây giờ còn có rất nhiều người không ý thức được, Thẩm Mỹ Vân sở dĩ biết, đó là bởi vì cô chiếm tiện lợi của tin tức nổ tung mấy chục năm sau.
Cô là nhà tiên tri.
"Mỹ Vân nói trũng suy nghĩ của tôi rồi."
Tham mưu Chu tan tầm, sải bước đi tới: "Tôi sở dĩ có ý tưởng đi kiến thiết Bằng Thành, chỉ muốn quốc gia ra sức phát triển thành thị, tương lai tóm lại sẽ không quá mờ mịt."
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới tham mưu Chu có tầm nhìn nhạy bén như vậy, nghĩ lại cũng bình thường, dù sao, tham mưu Chu từ hai bàn tay trắng đi lên chức vị như ngày hôm nay.
Anh ấy như vậy, vốn cũng không phải là người bình thường.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Tham mưu Chu, anh có trực giác của mình, mới là chuẩn nhất."
Cô chỉ đóng vai trò tham khảo.
"Thấy chưa, ngay cả Mỹ Vân là người thông minh như vậy, cũng đồng ý để anh đi Bằng Thành, em còn phản đối cái gì?"
Tham mưu Chu vỗ Triệu Xuân Lan, nhận được cái liếc mắt xem thường của Triệu Xuân Lan: "Nếu không hỏi Mỹ Vân, em có thể đồng ý giao tương lai cả nhà vào trong tay anh sao?"
Cái này...
Tham mưu Chu nhất thời không lên tiếng.