Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 867
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:43
Lượt xem: 59
"Cô đủ lớn để sống một mình rồi. Cô đã mười sáu tuổi, đã có dáng vẻ thiếu nữ, không hề giống như là khi còn bé như vậy. Lâm Lan Lan, những ngày tôi không ở đây, sau này cô phải sống thật tốt."
Dứt lời, Chu Thanh Tùng trực tiếp cầm lấy quần áo treo trên ghế, quay đầu bước đi, cậu ấy vừa đi, bọn Triệu Xuân Lan ở lại chỗ này đã không có ý nghĩa gì nữa.
Triệu Xuân Lan quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Lan Lan: "Tôi có thể đưa cô về nhà ba mẹ ruột."
Lâm Lan Lan nghe nói như thế, chợt cứng đờ, run rẩy nói: "Tôi không trở về, đánh c.h.ế.t tôi cũng không trở về."
Triệu Xuân Lan: "Tôi biết bọn họ không phải người tốt, cho nên tôi cho cô một con đường sống, nếu như cô dám dây dưa với Thanh Tùng nhà chúng tôi, tôi lập tức đưa cô trở về. Lâm Lan Lan, cô có trở về hay không, quyết định bởi chính cô lựa chọn như thế nào."
Triệu Xuân Lan biết cả nhà Lâm Lan Lan không phải người tố, cho nên, không đến vạn bất đắc dĩ, cô ấy không muốn đi một bước này.
Lâm Lan Lan bất lực khóc: "Các người vì cái gì muốn bức tôi, đều muốn bức tôi?"
Ký ức biến mất, người thân mất đi, ngay cả chỗ dựa duy nhất vào Chu Thanh Tùng, cũng bị bọn họ cướp đi.
Tại sao vậy?
Thẩm Mỹ Vân nhìn Lâm Lan Lan đang khóc thở không ra hơi, trầm mặc một chút, sau đó xoay người rời đi.
Ngay lúc cô muốn rời đi, Lâm Lan Lan đột nhiên nhào tới, ngẩng đầu nhìn cô: "Nếu như tôi gọi dì là mẹ, dì có thể đối xử với tôi tốt hay không?"
Thẩm Mỹ Vân khó tin nói: "Lâm Lan Lan, cô biết cô đang nói gì không?"
Miên Miên và Lâm Lan Lan là tử địch, mà cô giúp Miên Miên, cô và Lâm Lan Lan trong lúc đó cũng là tử địch.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Lan Lan muốn gọi cô là mẹ? Muốn cô đối xử tốt với cô ta?
Điều này sao có thể?
Lâm Lan Lan gật đầu: "Tôi biết."
"Tôi nhớ rõ dì, nếu như không phải nhờ dì, Thẩm Miên Miên hiện tại sẽ không sống tốt như vậy, nếu dì nguyện ý giúp Thẩm Miên Miên, cũng giúp tôi được không?"
Cô ta cầu khẩn nói.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy Lâm Lan Lan giống như thay đổi, nhưng lại không nói nên lời là thay đổi ở chỗ nào.
Cô lắc đầu, tách tay Lâm Lan Lan ra, cự tuyệt nói: "Không được."
Quyết đoán lại dứt khoát, dường như không có bất kỳ do dự nào.
Điều này làm cho ánh sáng trong mắt Lâm Lan Lan cũng ảm đạm xuống, cô ta té ngã trên mặt đất, nhìn mọi người rời đi.
"Một mình, tôi lại một mình."
Không tiếng động thì thào.
Cô ta không hiểu tại sao lại biến thành như vậy.
Đối mặt với hàng xóm tìm hiểu xung quanh, Lâm Lan Lan bất vi sở động, giống như một tảng đá cứng ngắc, ngồi tại chỗ.
*
Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ.
Chu Thanh Tùng đi phía trước, cúi đầu không nói một lời.
Triệu Xuân Lan nhìn thấy một màn này của cậu ấy, tức giận cũng không đánh ra được, lại muốn giáo huấn, lại bị Thẩm Mỹ Vân kéo xuống, lắc đầu với cô ấy.
Trưởng thành rồi, đều là người lớn rồi.
Cái này sẽ không giống với lúc trước ở cạnh Lâm Lan Lan.
Triệu Xuân Lan thở dài: "Chị thật sự là muốn bị tức chết, trong nhà vốn đã xảy ra chuyện không an ổn, tưởng Đại Nhạc làm cho chị bớt lo, không ngờ còn ở bên ngoài gây chuyện cho chị như vậy, chị sống còn có ý nghĩa gì?"
Cô ấy nói, Chu Thanh Tùng buồn bực cắm đầu đi về phía trước lập tức ngừng lại: "Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Triệu Xuân Lan thấy cậu ấy chịu hỏi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không gạt: "Ba con bị đuổi, cả nhà đại khái phải chuyển đến phía Nam."
Chu Thanh Tùng sửng sốt chừng ba giây: "Ba bị sa thải? Làm sao có thể?"
Ba cậu ấy là tham mưu trưởng, không ai có thể sa thải anh ấy.
Triệu Xuân Lan kỳ quái nhìn cậu ấu một cái: "Thế gian không thiếu người tài, ngay cả lão lãnh đạo cũng có thể đi, ba con vì cái gì không thể đi?"
Nói thật, trong cảm nhận của cậu ấy, ba vẫn giống như núi cao, lại bị sa thải, điều này làm cho Chu Thanh Tùng nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
Thậm chí, khổ sở này còn hơn cả tách ra khỏi Lâm Lan Lan.
"Trong nhà đều như vậy, Thanh Tùng, con để mẹ bớt lo một chút được không? Coi như là mẹ cầu xin con."
Nghe nói như thế, cả người Chu Thanh Tùng chấn động, cậu ấy quay đầu nhìn về phía mẹ Triệu Xuân Lan, Triệu Xuân Lan hơn bốn mươi tuổi không còn trẻ nữa, khóe mắt có từng nếp nhăn nhỏ, tóc mai là tóc bạc, mẹ luôn luôn mạnh mẽ tự lập, đang cầu xin chính mình.
Sau khi ý thức được điều này, mũi Chu Thanh Tùng cay cay: "Mẹ, thật xin lỗi."
Nếu không vì cậu ấy, mẹ cũng sẽ không bỏ lại cục diện rối rắm trong nhà, ngàn dặm xa xôi từ Mạc Hà ngồi xe đến Bắc Kinh.
Cô ấy không biết được mấy chữ, trên xe lửa, cô ấy làm sao qua được đây?
Những chi tiết bị bỏ qua, giờ khắc này, giống như thủy triều dâng lên trong lòng.
Lời xin lỗi của con trai làm cho Triệu Xuân Lan trầm mặc hồi lâu, cô ấy há miệng, có một bụng lời nói lại không biết nói như thế nào, cuối cùng hóa thành khoát khoát tay.
"Quên đi, sau này con chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mẹ lo lắng."
Từ Mạc Hà đến Bắc Kinh gần ba mươi tiếng, mẹ say xe dữ dội, không nhất định có thể đi lần thứ hai.
Lời này, lập tức đánh trúng phòng tuyến tâm lý của Chu Thanh Tùng, hốc mắt cậu ấy đỏ lên: "Xin lỗi mẹ."
Nếu không là vì cậu ấy, mẹ sẽ không đi chuyến này.
Nếu không là vì cậu ấy, mẹ cũng sẽ không tan nát cõi lòng.
"Xin lỗi cái gì?"
Triệu Xuân Lan xoa đầu hắn: "Con là con trai của mẹ, từ khi con sinh ra, con nhỏ giống như con chuột nhắt, chính là mẹ quan tâm một chút, nuôi lớn con. Mẹ, không cầu gì khác, chỉ mong con khỏe mạnh."
Thẩm Mỹ Vân không quấy rầy bọn họ, dẫn Lâm Vệ Sinh đi về phía trước: "Buổi trưa dì mời cháu ăn món Bắc Kinh chính cống nhé?"
Lâm Vệ Sinh do dự.
Thẩm Mỹ Vân: "Đến cũng đến rồi, không ăn một bữa cũng thật đáng tiếc."
Cô nhìn Lâm Vệ Sinh sau khi lớn lên, không còn bướng bỉnh và bá vương như khi còn bé, ngược lại có thêm chút sắc bén.
Người này thật sự là thích hợp để cô mời chào làm việc dưới tay, ở lại Mạc Hà sẽ làm mai một tài năng của đứa nhỏ này.
Lâm Vệ Sinh: "Vậy làm phiền dì Thẩm rồi."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Phiền toái cái gì, nhiều năm như vậy không gặp, ngược lại khách sáo với dì Thẩm của cháu."
Lâm Vệ Sinh: "Cái đó không giống."
Có chỗ nào không giống, đứa nhỏ này cũng không chịu nói.
Cũng may Triệu Xuân Lan và Chu Thanh Tùng cũng đã nói xong, hai người cùng tới.
Thẩm Mỹ Vân nhân tiện nói: "Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Cái này...
Chu Thanh Tùng còn đang do dự, ngược lại Triệu Xuân Lan quả quyết đáp ứng: "Vậy để cho Mỹ Vân em tốn kém một chút đi."
"Đây không phải là chuyện em nên làm sao?"
Thản nhiên như vậy, ngược lại làm cho bọn Triệu Xuân Lan yên tâm, dù sao, Thẩm Mỹ Vân vẫn là Thẩm Mỹ Vân bọn họ quen biết mười năm trước.
Tiếp xúc này, cũng càng làm cho lòng người an tâm.
Nói mời mọi người ăn cơm, Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là dẫn bọn họ đi nhà mình mở khách sạn, quán ăn nhà họ Lỗ.
Lúc này đã hơn sáu giờ, sắc trời cũng đã tối đen, quán ăn nhà họ Lỗ bên trong náo nhiệt phi phàm, còn chưa có tiến vào bên trong cửa lớn, Triệu Xuân Lan lập tức kéo tay áo Thẩm Mỹ Vân: "Nơi này sợ là không tiện nghi lắm?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chỉ cần ăn là được, những thứ khác đều không cần quan tâm."
Triệu Xuân Lan: "Đây không phải là chị sợ em tiêu quá nhiều tiền sao."
"Yên tâm, ăn một bữa cơm bây giờ em vẫn mời nổi."
Cô vừa nói, Chu Thanh Tùng nhìn cô một cái, lại nhịn không được nhìn xuống, dưới đèn neon toả sáng năm chữ "Quán ăn nhà họ Lỗ".
Cậu ấu biết quán ăn nhà họ Lỗ, có thức ăn nhanh, có phòng riêng.
Bạn cùng phòng của cậu ấy tới ăn một lần, nói là ăn ngon cực kỳ, chính là so với căn tin trường học đắt gấp hai ba lần.
Chu Thanh Tùng vốn là có thể tới ăn, sinh hoạt phí của chính cậu ấy cộng thêm học bổng, đủ cho cậu ấy sinh hoạt rất tốt, nhưng nuôi một Lâm Lan Lan, lập tức giật gấu vá vai.
Cậu ấy đi ngang qua nơi này rất nhiều lần, một lần cũng không nỡ đi vào.
Sau khi đi theo Thẩm Mỹ Vân vào nhà họ Lỗ, còn có quản lý bên trong tới nghênh đón, mang theo bọn họ trực tiếp đi lên lầu hai.
Điều này làm cho trong lòng Chu Thanh Tùng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân đang nói chuyện với Tào Chí Phương, không chú ý đến hoạt động tâm lý của đứa nhỏ: "Cô mang mấy món ăn chiêu bài của quán chúng ta lên đi."
Tào Chí Phương đáp một tiếng: "Bây giờ tôi đi nói cho thầy Lỗ. Lúc cô trở về, có muốn đóng gói một phần cho dì hay không?"
Cô ấy lắm miệng hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Lát nữa cô xuống giúp tôi gọi điện thoại hỏi bọn họ ăn chưa, nếu chưa ăn thì đóng gói, ăn rồi thì thôi."
Cô hiện tại chắc chắn là không rảnh đi xuống.
Tào Chí Phương vừa vặn cũng biết số điện thoại nhà bọn họ, hơn nữa coi như là quen thuộc.
"Được, bây giờ tôi đi sắp xếp."
Chờ Tào Chí Phương sau khi rời đi, Thẩm Mỹ Vân vừa quay đầu lại, lập tức thấy mấy người đều nhìn chằm chằm cô, cô sờ sờ mặt: "Đều nhìn em làm gì?"
"Mỹ Vân, em biết ông chủ ở đây à?"
Cảm giác Mỹ Vân và người ở nơi này hình như rất quen thuộc.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, kéo ghế ngồi xuống, rót cho bọn họ một chén trà lúa mạch đã chuẩn bị sẵn: "Mọi người không phải cũng biết sao?"
"Cái gì?"
Mấy người Triệu Xuân Lan hai mặt nhìn nhau: "Chúng ta làm sao quen biết ông chủ nơi này?"
Ngược lại Lâm Vệ Sinh phản ứng nhanh hơn một chút: "Dì Thẩm, dì nói dì là bà chủ ở đây?"
Thẩm Mỹ Vân đưa nước cho bọn họ: "Sửa lại một chút, coi như là một nửa của bà chủ."
Cô vừa dứt lời, mấy người lại nhìn theo.
Triệu Xuân Lan kinh ngạc hồi lâu: "Mỹ Vân, em thật sự là thâm tàng bất lộ."
Khách sạn phồn hoa như vậy, hơn nữa nhìn còn xa hoa như vậy, nếu cô không nói, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, khách sạn này lại là Thẩm Mỹ Vân mở.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị dâu, chờ sau này hai người đi về phía nam sẽ biết, chỉ cần làm ăn, đều có thể đạt tới trình độ này.
Triệu Xuân Lan sửa lại: "Chị cảm thấy không phải. Là em thì có thể đạt tới trình độ này, nhưng không phải mỗi người đều có thể đạt tới trình độ của em."
Cô ấy cũng từng làm ăn, đến chỗ Kim Lục Tử lấy hàng bán, nhưng bán một năm rưỡi lập tức kiên trì không nổi nữa, thật sự là chuyện vụn vặt trong nhà nhiều lắm, căn bản không để ý tới chuyện này.
Thẩm Mỹ Vân không biết có đúng hay không: "Đó là bởi vì chị trọng gia đình."
Mà cô ấy coi trọng sự nghiệp, cô giao con cho ba mẹ, để Quý Trường Tranh một mình ở Cáp Nhĩ Tân, một mình cô ở bên ngoài dốc sức làm việc.
Cô bỏ qua một số thứ, lúc này mới có được sự nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-867.html.]
Chỉ có thể nói, chuyện thế gian này không có thập toàn thập mỹ.
Triệu Xuân Lan: "Cũng không phải, chị từ bỏ sự nghiệp, nhưng là gia đình -"
Cô ấy nhìn thoáng qua con trai lớn Chu Thanh Tùng, trước kia cảm thấy con trai là đối tượng mà cô ấy tự hào, là niềm tự hào mà cô âyd đã hy sinh nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng chưa chắc như thế.
Nhận thấy được ánh mắt mịt mờ của mẹ, Chu Thanh Tùng cúi đầu, không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn chén trà lúa mạch bên trong.
Cũng may cũng không yên tĩnh bao lâu.
Tào Chí Phương lập tức bưng đồ ăn tới: "Thịt hun khói, thịt băm tương Bắc Kinh, ăn hai cái này trước, đồ ăn còn lại cũng rất nhanh. Thầy Lỗ nghe nói là bạn của cô, cho nên hôm nay cố ý tự mình xuống bếp."
Thẩm Mỹ Vân cũng bất ngờ, thích với đám người Triệu Xuân Lan giải: "Thầy Lỗ là thầy dạy việc ở nơi này, cũng là một ông chủ khác ở đây, ngày thường ông ấy rất ít nấu ăn, hôm nay chúng ta có thể ăn được đồ ăn ông ấy làm, thật sự rất may mắn."
Nói xong, cô lập tức làm mẫu cho Triệu Xuân Lan, cuốn một miếng thịt băm sốt Bắc Kinh: "Chính là như vậy, cuốn đi cuốn đi là có thể ăn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Có cô làm mẫu, Chu Thanh Tùng và Lâm Vệ Sinh tự nhiên làm theo.
Chu Thanh Tùng cho tới bây giờ chưa từng tới nơi như thế này ăn cơm, Lâm Vệ Sinh ngược lại khi còn bé đi qua nhà hàng Lão Mạc ở Cáp Nhĩ Tân, thế nhưng đó đều là chuyện của rất nhiều năm trước.
Từ sau khi nhà họ Lâm xuống dốc, anh ta cũng không tùy ý ăn cơm ở bên ngoài.
Đây coi như là lần đầu tiên trong nhiều năm qua.
Lúc ăn thịt băm tương Bắc Kinh, một lớp sốt mềm sánh, thịt băm thơm ngon, dưa chuột giòn tan, còn mang theo vị tương, ăn ngon vô cùng.
Sau bữa cơm này, mấy người đều ăn thoải mái.
Chờ sau khi kết thúc, ra khỏi quán ăn nhà họ Lỗ, Thẩm Mỹ Vân mời Triệu Xuân Lan và Lâm Vệ: "Buổi tối hai người đến nhà em nghỉ ngơi đi."
Cái này...
Triệu Xuân Lan muốn nói không cần.
"Giờ này hai người đến khách sạn cũng không tiện, nhà em có phòng trống, cùng đi đi, vừa vặn mẹ em cũng nhớ chị."
Đều coi như là người quen cũ.
Cô mời thật lòng, Triệu Xuân Lan ngược lại không tiện từ chối, Lâm Vệ Sinh còn đang do dự.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vừa vặn gặp em gái Miên Miên của cháu, hai người cũng đã rất nhiều năm không gặp đúng không?"
Cô nhớ rõ khi còn bé Lâm Vệ Sinh đối xử với Miên Miên tốt thế nào.
Không thể không nói, Thẩm Mỹ Vân biết đọc lòng người, Lâm Vệ Sinh vốn còn đang do dự, nháy mắt quyết định, cậu ta gật đầu: "Đều nghe dì Thẩm."
Là một người miệng ngọt.
Tiếp theo, chính là Chu Thanh Tùng.
Thẩm Mỹ Vân không có ý định dẫn Chu Thanh Tùng về nhà, một là Chu Thanh Tùng có chỗ đặt chân ở Bắc Kinh, thứ hai là nguyên nhân cậu ấy và Lâm Lan Lan tèng dính vào nhau, cho dù là hôm nay tách ra, cô vẫn cảm thấy chán ghét.
Cho nên ngay từ đầu, cô cũng không có ý định mời Chu Thanh Tùng tới cửa nghỉ ngơi.
Chu Thanh Tùng cũng nhìn ra, cậu ấy nói cảm ơn Thẩm Mỹ Vân: "Vậy phiền dì Thẩm chăm sóc mẹ cháu, cháu về ký túc xá trước."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.
Triệu Xuân Lan dặn dò cậu ấy: "Trên đường chú ý an toàn."
Chu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, chờ bóng lưng cậu ấy biến mất, Triệu Xuân Lan thở dài.
Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, bất kể lúc nào cũng vậy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy, lại không khuyên bảo, lúc bọn họ về đến nhà, Trần Thu Hà và Trần Hà Đường đều ở đây, nhưng Thẩm Hoài Sơn lại không có ở đây.
Ông bây giờ hận không thể mỗi ngày đều ở lại bệnh viện, trong nhà ngược lại thành ký túc xá của oi g.
"Mẹ, mẹ nhìn xem ai tới này?"
Thẩm Mỹ Vân gọi, Trần Thu Hà nhìn qua: "Cháu chính là người mà Mỹ Vân nói..."
Nhiều năm trôi qua, bà ngược lại gọi không ra tên.
"Triệu Xuân Lan."
"Đúng đúng đúng, Xuân Lan."
Trần Thu Hà kéo tay cô ấy: "Đúng là khách lạ, mau mau vào đi, chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi. Đứa nhỏ này là?"
Bà lại nhìn về phía Lâm Vệ Sinh.
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ quên Vệ Sinh rồi sao? Lúc trước còn đi qua đại đội phía trước."
Khi đó Lâm Vệ Sinh còn đi về quê đại đội tiền phương ở một thời gian. Chỉ là lúc đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Mười ba mười bốn tuổi mà thôi, bây giờ đều hơn hai mươi, tất nhiên trưởng thành cũng thay đổi bộ dáng.
Trần Thu Hà nhìn Lâm Vệ Sinh, từ đầu đến chân, bà khiếp sợ không thôi: "Đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi, thành người lớn rồi, lớn lên cũng rắn chắc cao lớn, thật tốt."
Lâm Vệ vẫn còn nhớ Trần Thu Hà, bà đã nhiều năm không thay đổi, cậu ta lễ phép gọi: "Bà ngoại Trần."
Cậu ta gọi theo Miên Miên, đều là gọi bà ngoại.
"Ôi, thật sự là rất nhiều năm không nghe được. Mau mau mau, ngồi hết đi."
Trần Thu Hà cực kỳ nhiệt tình: "Ăn chưa? Nếu chưa ăn, mẹ sẽ vào bếp nấu cho mọi người?"
"Ăn rồi ăn rồi, buổi tối Mỹ Vân mời chúng cháu đi ăn."
Trần Thu Hà vỗ đầu: "Đúng đúng, lúc trước Chí Phương còn gọi điện thoại cho dì, nhìn đầu óc dì này, thật sự lớn tuổi quên chuyện."
Đang nói lời này, Miên Miên cũng tan học về, cô bé đeo cặp sách, ngáp: "Mẹ, bà ngoại, cậu ông nội, con về rồi."
Cô bé vừa tiến vào, lập tức thấy nhà chính ngồi đầy người, Miên Miên còn có chút kinh ngạc.
Thẩm Mỹ Vân thuận thế nhận lấy cặp sách của cô bé: "Lại đây xem, bọn họ là ai?"
Miên Miên sửng sốt, đi tới, lúc nhìn thấy Triệu Xuân Lan, cô bé cười híp mắt gọi một tiếng: "Dì Xuân Lan."
Chỉ là, lúc đi tới trước mặt Lâm Vệ Sinh, cô bé đánh giá rồi lại đánh giá, thử gọi một tiếng: "Anh Vệ Sinh?"
Ngũ quan của đối phương vẫn mơ hồ như khi còn bé, nhưng người lại cao lớn hơn không ít. Lâm Vệ thấy cô bé nhận ra mình, tâm trạng tốt hơn một chút : "Em Miên Miên."
Một tiếng em Miên Miên này, đánh thức ký ức quá khứ của Miên Miên, cô bé ngẫu hứng phấn khởi nói: "Anh Vệ Sinh, thật đúng là anh sao?"
Khi cô bé còn bé, người đối xử tốt nhất với cô bé chính là anh Vệ Sinh! Khi đó, có anh Vệ Sinh ở đây, cô bé ở trường học chính là bá chủ, cho tới bây giờ không ai dám bắt nạt cô bé.
Thấy cô bé vui vẻ, Lâm Vệ Sinh lập tức cười xấu xa theo: "Anh còn tưởng em không nhớ anh."
Miên Miên chỉ vào khóe mắt cậu ta: "Sao có thể? Vết sẹo nơi khóe mắt anh vẫn còn là vì giúp em ra mặt, đánh nhau cùng người ta mà có."
Thấy cô bé còn nhớ rõ chuyện khi còn bé, Lâm Vệ rất vui vẻ, cậu ta sờ sờ vết sẹo trên khóe mắt: "Đều đã qua rồi."
Cậu ta cũng sắp quên, không nghĩ tới Miên Miên còn nhớ rõ.
"Anh Vệ Sinh." Miên Miên đuổi theo cậu ta hỏi trước hỏi sau, còn giống như lúc nhỏ: "Lần này anh đến Bắc Kinh có trở về không? Em nói với anh, Bắc Kinh ổn rồi, anh có muốn ở lại Bắc Kinh hay không?" Mạc Hà rất lạnh, đến mùa đông, ngay cả cửa cũng không muốn ra.
Lâm Vệ Sinh vừa chuẩn bị lắc đầu, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Đơn vị của cháu hiện tại hiệu quả thế nào?"
Lúc trước, khi nhà bọn họ rời khỏi Mạc Hà, cô dựa theo quan hệ của trưởng khoa Lý, giới thiệu một công việc cho Lâm Vệ Sinh, nhưng bắt đầu từ thập niên 80, việc làm ăn của các nhà máy quốc doanh cũng bắt đầu kém đi.
Đến thập niên 90, đó là phong trào sa thải của cả nước.
Mà lúc đó, lại càng không biết đóng cửa bao nhiêu nhà máy.
Thấy Thẩm Mỹ Vân hỏi như vậy, Lâm Vệ Sinh cũng không gạt: "Năm nay quả thật không bằng trước kia."
Rất nhiều thứ đều có dấu hiệu, chỉ là, người khác không chú ý tới, Lâm Vệ Sinh lại chú ý tới.
"Vậy tới Bắc Kinh đi, giúp dì một tay."
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng trúng nỗi lòng của Lâm Vệ Sinh.
Tim Lâm Vệ đập thình thịch, tuy rằng rất muốn đến, nhưng vẫn nói thật, nói khuyết điểm của mình ra một đống lớn: "Dì Thẩm, bằng cấp của cháu rất thấp."
Cậu ta miễn cưỡng học đến cấp hai, bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cũng không lấy được.
Thẩm Mỹ Vân: "Chỗ dì tạm thời không xem bằng cấp, chỉ cần cháu chịu khó, có năng lực là được."
"Cái này..." Lâm Vệ Sinh tuyệt đối có thể làm được.
Cậu ta thậm chí thiếu chút nữa muốn thề độc: "Dì Thẩm, cháu tới đó nhất định sẽ làm tốt."
"Được rồi, còn lại cứ giữ lại, để dì khảo sát cháu."
Thấy vài ba câu lập tức giải quyết, công việc của Lâm Vệ Sinh, Triệu Xuân Lan hâm mộ không thôi, Thẩm Mỹ Vân lập tức coi trọng tâm tư của cô ấy: "Cũng đừng để tâm, chỗ này của em chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, tương lai của Chu Thanh Tùng nhà chị rất rộng lớn, tới chỗ em là làm chậm trễ nó."
Đây là sự thật, Chu Thanh Tùng học kiến trúc ở Bắc Đại, đây chính là vương bài chuyên nghiệp, trong tương lai cậu ấy tuyệt đối có thể có một chỗ đứng ở ngành kiến trúc.
Đây chính là bánh trái thơm ngon! Là bát cơm vàng.
"Vậy còn có Nhị Nhạc nhà chị nữa."
Triệu Xuân Lan nói thầm một câu.
"Nhị Nhạc nhà chị so với Miên Miên nhà em còn nhỏ hơn hai tuổi, chị đừng đưa nó tới, chỗ em cũng không cần lao động trẻ em." Thẩm Mỹ Vân liếc mắt: "Hơn nữa anh Chu nhà chị đi Bằng Thành, cơ hội bên kia so với Bắc Kinh còn nhiều hơn, có anh Chu ở phía trước lót đường, Nhị Nhạc nhà chị tương lai sẽ không thua kém. Em nói mà chị Xuân Lan, tương lai chị cứ chờ hưởng phúc là được rồi."
Lời này thỏa đáng, dỗ Triệu Xuân Lan mặt mày hớn hở: "Vậy chị nghe em hết."
Triệu Xuân Lan ở Bắc Kinh hai ngày, lập tức đề nghị phải trở về.
Cùng cô ấy trở về còn có Lâm Vệ Sinh, nhưng cậu ta là trở về từ chức.
Chờ cho đến khi họ đi. Miên Miên cũng không làm bài tập nữa, chạy đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, cô bé rất tò mò nói: "Mẹ, trước kia không phải mẹ không thích dùng quan hệ gia đình sắp xếp công việc sao? Vậy tại sao còn muốn mời anh Vệ Sinh vào?"
Thẩm Mỹ Vân nói với cô bé: "Thứ nhất là bởi vì mẹ quan sát anh Vệ Sinh của con có năng lực hiện giờ không tệ, thứ hai là năm đó bởi vì chúng ta mà thằng bé trở mặt với người nhà, về tình về lý chúng ta đều nên giúp nó một lần, đây là nhà chúng ta nợ thằng bé!"
Lời này làm cho trong phòng yên tĩnh lại.
Miên Miên: "Con biết rồi. Nếu anh Vệ sinh ở Bắc Kinh, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé: "Tạm thời không cần con chăm sóc, chờ sang năm tốt nghiệp đại học rồi nói.
Miên Miên hiện tại cần quan tâm chuẩn bị thi đại học.
Một tuần sau, Lâm Vệ Sinh lại xuất phát từ Mạc Hà đến Bắc Kinh, chỉ là, cậu ta không nói lần này cậu ta rời đi, hoàn toàn xé rách quan hệ cuối cùng cùng người nhà.
Đương nhiên, quan hệ giữa hai bên bọn họ vốn có thể không tốt.
Ở thời niên thiếu của cậu ta, song phương cũng chỉ còn lại có một tầng quan hệ huyết thống mỏng manh kia, qua nhiều năm như vậy, nhà họ Lâm đi xuống dốc, Lâm Chung Quốc giống như trượt dốc một đường bị thua, ngay cả con trai lớn của ông ta, cũng từ phong quang năm đó cho tới chán chường hiện giờ.
Nếu nói nhà họ Lâm hiện tại ai có tiền đồ nhất, có thể chính là tên nhóc Lâm Vệ Sinh năm đó bọn họ chướng mắt nhất.
Lâm Chung Quốc mất đi việc làm ăn ở trú đội, nhanh chóng bị người chung quanh chèn ép, ngay cả con cả nhà họ Lâm cũng bị bức bách đến góc tường.
Con thứ nhà họ Lâm từ trước đến nay không để ai vào mắt, ngược lại Lâm Vệ Sinh bởi vì năm đó giúp đỡ Thẩm Mỹ Vân nên cô chỉ giới thiệu cậu ta đếm đơn vị Mạc Hà làm việc.
Hơn nữa Lâm Vệ Sinh từ nhỏ lớn lên ở trong nghịch cảnh, năng lực điều tiết quả thật rất mạnh, tính ra cậu ta là người duy nhất không bị nhà họ Lâm ảnh hưởng, ngược lại là người có tiền đồ nhất trong mấy năm này ở nhà họ Lâm.
Sự tồn tại của cậu ta có thể che chở nhà họ Lâm để giữ lại chút mặt mũi cuối cùng.
Thế nhưng, cậu ta rời đi lập tức như rút đi trụ cột nhà họ Lâm.
Cho nên, người nhà họ Lâm không cho phép Lâm Vệ Sinh rời đi, nhưng Lâm Vệ Sinh trời sinh phản cốt, nếu là đối phương nói chuyện đàng hoàng, cậu ta có thể còn do dự một chút.
Hoàn toàn ngược lại, tất cả mọi người đang chỉ trích cậu ta không nên rời đi, không nên bỏ lại đại gia đình nhà họ Lâm này.
Dưới tình huống như vậy, cậu ta còn không chạy sao?
Không không không, Lâm Vệ Sinh chạy còn nhanh hơn.
Ngày sau khi từ chức, lập tức mua vé xe rời khỏi Mạc Hà, rời khỏi nơi sinh ra cậu ta nuôi dưỡng cậu ta.