Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 890

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:25:02
Lượt xem: 47

Lão Chu gật gật đầu, chờ sau khi vào văn phòng cục trưởng Trương.

Cục trưởng Trương lấy bản đồ Bằng Thành ra nhìn một chút, lại chỉ vào mấy địa phương Nam Sơn này: "Lão Chu, nếu chiến hữu của cậu thật sự mua mấy địa phương này, cậu chính là đại công thần của chúng tôi."

Cục quy hoạch bọn họ mới thành lập, bởi vì ba không thương mẹ không yêu, Nam Sơn thuộc loại kẹt ở giữa, cho nên đến bây giờ cũng còn chưa bán được mảnh đất nào.

Lão Chu thở dài: "Đó là chiến hữu của tôi, tôi không hy vọng cô ấy mua." Không lừa Thẩm Mỹ Vân, anh ấy không làm Thẩm Mỹ Vân thất vọng, cũng không muốn làm Quý Trường Tranh thất vọng.

"Xem người ta chú ý cái gì."

Cục trưởng Trương ý vị thâm trường: "Tôi thấy người ta là người làm ăn thông minh, không nhất định sẽ thua thiệt."

Lão Chu không nói gì.

Thật ra, anh ấy cũng xấu hổ, ở trú đội coi như là có thể lăn lộn, nhưng là sau khi chuyển nghề, thấp không được cao không được, bị người ta chen chúc đè ép không nói, phía trên còn có người quản.

Rất nhiều lần, anh ấy đều trầm mặc.

Ngay cả ở trong đội một chút thực quyền cũng không có.

Bên ngoài.

Thẩm Mỹ Vân dưới sự dẫn dắt của Tiểu Lương, trước tiên đến thôn Hậu Hải một chuyến, cũng chính là Thâm Quyến đại danh đỉnh đỉnh đời sau.

Ngay lúc này.

Hậu Hải vẫn chỉ là một cái danh xứng với thực, là một làng chài nhỏ, trong thôn có hơn một trăm hộ gia đình, trên cơ bản đều là dựa vào bắt hải sản và nuôi hàu mà sống.

Tiểu Lương và Thẩm Mỹ Vân là những gương mặt xa lạ, bọn họ vừa tới đã bị người trong thôn chú ý tới.

"Các người tìm ai?"

Tiểu Lương: "Tôi tìm trưởng thôn Lý của các vị."

Anh ta ta vừa dứt lời, một đứa nhỏ lập tức chạy về nhà trưởng thôn, chỉ chốc lát sau một người hơn năm mươi tuổi lập tức đi ra, bởi vì quanh năm ở bờ biển, dựa vào biển mà sống, một khuôn mặt phơi nắng ngăm đen, ngay cả nếp nhăn cũng theo đó khắc vào trong xương cốt.

Ông ấy cười, nếp nhăn khe rãnh ngang dọc: "Cậu là cán sự Lương ở cục quy hoạch đất đai phải không?"

Sở dĩ ông ấy nhận ra đối phương, là bởi vì Tiểu Lương đã tới lúc năm bảy chín, lúc đó thôn bọn họ được chia ruộng, nháo loạn xảy ra vấn đề.

Vẫn là Tiểu Lương tới bình ổn.

Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới giữa bọn họ lại có quen biết, khó trách cục trưởng Trương sẽ để cho Tiểu Lương dẫn cô tới.

Có người quen kế tiếp sẽ dễ dàng làm việc hơn rất nhiều.

Chỉ có thể nói, có thể làm lãnh đạo thật sự không đơn giản.

Tiểu Lương theo trưởng thôn Lý vào trong thôn, cậu ta không trực tiếp đề cập chuyện mua đất mua nhà, mà là hàn huyên nói: "Từ năm ngoái sau khi chia ruộng hàu, các vị bên này cuộc sống trôi qua thế nào?"

Trưởng thôn Lý cảm kích nói: "So với lúc trước tốt hơn nhiều. Có ruộng hào cũng giống như có ruộng của chúng tôi, chúng tôi chỉ cần làm thật tốt, thời gian cũng không kém đi đâu, hơn nữa so với bắt hải sản hay đánh cá còn tốt hơn."

Bắt hải sản hay đánh cá dựa vào trời ăn cơm, lấy mạng đi vật lộn.

Nuôi ruộng hàu tuy rằng vất vả, kiếm cũng không nhiều, nhưng cũng may là ổn định, không c.h.ế.t nghèo, cũng không c.h.ế.t đói.

Đối với dân chúng tầng dưới chót mà nói, có thể trải qua cuộc sống như vậy, đã xem như cực kỳ không tệ.

Thẩm Mỹ Vân ở một bên im lặng nghe.

"Tất cả ruộng hàu đều có người nguyện ý trồng sao?"

Tiểu Lương vừa hỏi lời này, trưởng thôn Lý lập tức an tĩnh lại, ông ấy thở dài: "Sao có thể chứ? Rất nhiều người trong làng không thích nuôi hàu, cảm thấy quá vất vả và không kiếm được tiền, họ thà ra biển đánh cá, liều mạng đánh cá".

May mắn, một buổi sáng có thể bán được mấy chục đồng.

Không may mắn, cùng lắm thì chính là lưới rỗng.

Không may mắn hơn nữa, đơn giản chính là chôn sống trong biển rộng, không về được.

Đây là mạng của người đánh biển.

Nơi về của họ là biển cả.

Lúc trước khi Tiểu Lương chia ruộng hàu cho mọi người, đã biết sẽ có một ngày như vậy, lúc ấy rất nhiều thôn dân trong thôn đều lơ đễnh.

Hàu là hải sản không đáng giá nhất trên bờ biển.

Một hào có thể mua được một giỏ.

Ai nguyện ý cố hết sức làm cái này?

Nhưng mà, ngoại trừ cái này, những thứ khác cũng không dễ nuôi.

Tiểu Lương đè nén tâm tư suy nghĩ miên man, lại nhẫn nại hỏi: "Còn có bao nhiêu ruộng hàu trống?"

Trưởng thôn Lý chần chờ một chút.

"Nói thật đi."

Tiểu Lương cau mày, lạnh mặt, mang theo uy áp hỏi, để cho trưởng thôn Lý thời run rẩy: "Còn có hơn một trăm ba mươi mẫu."

Lúc trước, mặt trên tổng cộng quy hoạch hơn một ngàn mẫu.

Nhưng trong thôn hiện tại chỉ có mấy chục hộ gia đình, nhà có điều kiện đều dọn đi, không dọn đi thì ai tình nguyện đi ra biển, cũng không muốn nuôi ruộng hàu.

Cho nên, những ruộng hàu kia đều là những người già và phụ nữ làm.

Cho dù là mỗi người mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, chừng một ngàn mẫu ruộng hàu vẫn là nuôi không hết, cho nên còn dư lại không ít, bỏ hoang ở đó.

Ông ấy cũng đau lòng, nhưng không có biện pháp, trồng không nồi.

Tiểu Lương vừa đi ngang qua tới: "Lúc trước tôi không phải chứng kiến ở cửa thôn, có vào đồng chí nam đang nói chuyện phiếm uống trà, bọn họ không đi trồng sao?"

Cái này...

Trưởng thôn Lý không lên tiếng.

Những người đàn ông này đều không làm việc, bọn họ làm ông chủ vung tay, hoàn toàn dựa vào phụ nữ trong nhà vất vả, vừa ở bên ngoài kiếm tiền, lại về nhà nấu cơm trông con.

Chỉ là, lời này trưởng thôn Lý không tiện nhắc tới với người ngoài, cảm thấy mất mặt.

Nhìn ông ấy như thế này, Tiểu Lương lập tức hiểu.

"Những kẻ lười biếng trong thôn, vẫn phải cải tạo. Phía trên sửa ruộng hàu cho bọn họ, đưa cho bọn họ nuôi, bọn họ tình nguyện uống trà nói chuyện phiếm cũng không đi làm việc."

Trưởng thôn Lý lập tức nói phải, nhưng trong lòng lại kêu khổ, những người đàn ông này đều chứng nào tật nấy, lúc trước như vậy, về sau cũng là như vậy.

Không ai có thể quản được.

Chỉ là, lời này trưởng thôn Lý khó mà nói.

Thẩm Mỹ Vân lại thấy rõ, cô là biết phương nam chưa phát triển, đàn ông trong nhà lớn bằng trời, bọn họ mỗi ngày không làm gì, về nhà còn có thể ăn có sẵn.

Những quan niệm trong xương cốt này, không phải người khác nhất thời có thể thay đổi được.

Tiểu Lương cũng biết, anh ta thở dài, lúc này mới nói đến việc chính: "Những ruộng hàu kia trong thôn không ai nuôi, tôi hỏi ông một chút, ông có nguyện ý bán hay không?"

Bán?

Trưởng thôn Lý sửng sốt, theo bản năng nói: "Bán bán bán, đương nhiên nguyện ý bán." Bọn họ ở lại chỗ này không nuôi, đến cuối cùng cũng hoang phế đi.

Còn không bằng bán, đổi thành tiền.

"Vậy được, ông có cần đi thương lượng với mọi người xem ruộng hàu này bán thế nào không?"

Trưởng thôn Lý do dự: "Không cần thương lượng, các cậu ra giá là được."

Lúc trước những ruộng hàu kia, cũng không phải bọn họ làm, là lãnh đạo cấp trên giúp bọn họ làm xong, phân phối xuống.

Cái này...

Tiểu Lương nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lại nói: "Dẫn tôi đi xem ruộng hàu đi."

"Cũng được, trưởng thôn Lý, ông hỗ trợ dẫn đường."

Trưởng thôn Lý lúc này mới chú ý tới, người muốn mua ruộng hàu của bọn họ lại là một nữ đồng chí, ông ấy do dự: "Cô gái trẻ này có thể làm mua sao?"

Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Nhìn một chút không phải sẽ biết sao."

Trưởng thôn Lý nói thầm trong lòng, nhưng Tiểu Lương đã thúc giục: "Nhanh dẫn chúng tôi đi đi."

Anh ta còn phải đưa đồng chí Thẩm người ta đến trạm kế tiếp, không rảnh ở chỗ này chậm trễ quá lâu.

Trưởng thôn Lý vẫn sợ Tiểu Lương, lúc này không nói hai lời, ở phía trước dẫn đường, ruộng hàu ngay phía trước thôn xóm bọn họ.

Xung quanh là bờ biển, nhưng vẫn có một khoảng cách, nhưng không phải thành từng mảng ruộng, mà là từng mảng đứt đoạn nối tiếp liên tiếp cùng một chỗ.

Hợp lại có hơn một ngàn mẫu.

Con hàu bên trong ruộng hàu rất lớn, hấp thụ xi măng giấu trong bùn, trên ngói xi măng, mà ruộng hàu hoang phế, con hàu đã rất nhỏ, hơn nữa còn nối liền với nhau.

Chỉ có thể nói, hàu được nuôi và không được nuôi khác nhau rất lớn.

Nhưng nếu không nhìn kỹ vẫn không dễ phân biệt, chỉ có thể nói liếc mắt nhìn lại, là ruộng bùn nhìn không thấy đầu, có không ít phụ nữ cùng con cái, đều ở trong ruộng vùi đầu khổ cực làm.

Thấy Thẩm Mỹ Vân tò mò nhìn, trưởng thôn Lý giải thích: "Bọn họ là người nuôi hàu, đang chọn hàu lớn."

Nuôi hàu ở Hậu Hải, bởi vì nước biển nông, chất lượng nước tốt, hàu nuôi ra là màu trắng ngà, hơn nữa thịt tươi mới, không có bất kỳ mùi bùn nào.

Bất cứ con hàu sống nào ở đây đều có thể ăn sống.

Trưởng thôn Lý vì muốn thể hiện với bà chủ Thẩm Mỹ Vân này, lúc này ông ấy gọi người lại đây, tặng cho cô một giỏ hàu sống: "Hai người nếm thử trước."

Cái này...

Tiểu Lương ngược lại không chần chờ, đưa qua hai hào.

Trưởng thôn Lý không chịu nhận: "Hơn một ngàn mẫu ruộng hàu của chúng tôi đều là chính phủ cho, tôi làm sao có thể thu tiền của cậu. Huống chi, cũng chỉ là mấy con hàu mà thôi."

Tiểu Lương: "Ăn khế trả vàng."

Rồi nhét tiền vào trong túi trưởng thôn Lý, anh ta cầm một cái móc sắt, thuận thế gõ vỏ ngoài cứng rắn của hàu, lộ ra thịt màu trắng ngà bên trong, cùng với vỏ ngoài đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

"Cô nếm thử đi, hàu ở Hậu Hải rất ngon."

Thẩm Mỹ Vân còn có chút chần chờ, lập tức nhìn thấy Tiểu Lương đã ăn một con, quả nhiên bày ra vẻ mặt hưởng thụ.

Cô cũng không do dự, nuốt tươi một cái, thịt hàu màu trắng sữa vào miệng mềm mại mịn màng, không mang theo một chút mùi bùn nào, ngược lại còn chưa nếm được mùi vị, cũng đã chui vào dạ dày?

Vị gì đây?

Cô nhớ lại, mang theo chút vị mặn, ăn càng nhiều quả thật rất ngon.

Đúng là hàu Hậu Hải chính tông.

Cái này ở đời sau rất nổi tiếng.

Thẩm Mỹ Vân lập tức tiếp nếm thử hai con cảm thấy rất không tệ, thấy bọn họ thích, trưởng thôn Lý lập tức làm chủ, cho bọn họ mỗi người đưa một sọt, dự định để cho bọn họ rời đi thì mang đi.

Thẩm Mỹ Vân cũng dựa theo biện pháp của Tiểu Lương, đưa hai hào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên thực tế cái này đều có nhiều, hai hào cũng đủ mua một giỏ lớn hàu tươi, mà nơi này cũng chỉ có năm sáu cân như vậy.

Mục đích của trưởng thôn Lý cũng không phải là để thu tiền, mà là muốn để Thẩm Mỹ Vân mua ruộng hàu của bọn họ.

Xem xong ruộng hàu, trên đường về bọn họ vừa đi vừa nói.

"Một mẫu ruộng hào này bán thế nào?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi trưởng thôn Lý, trưởng thôn Lý làm sao hiểu những thứ này? Người ở đây đều là ngư dân già đời đời sống bằng nghề đánh cá, không hiểu thị trường bên ngoài.

Ngược lại Tiểu Lương thay bọn họ ra giá: "Đồng chí Thẩm, cô có thể trả được bao nhiêu?"

Thẩm Mỹ Vân: "Tôi không rõ chuyện định giá đất ở đây lắm, hay là cán sự Lương, anh làm người trung gian, cho chúng tôi giá vừa phải."

Cô mua qua không ít nhà, cũng mua qua không ít đất, nhưng loại ruộng hàu này, cô là lần đầu tiên mua.

Cô vừa dứt lời, trưởng thôn Lý cũng nói theo: "Đúng đúng đúng, cán sự Lương, tôi cũng không hiểu, thế nhưng tôi tin cậu, hay là cậu đến báo giá đi."

Lúc trước ông ấy từng nghe qua bên La Hồ người ta, nhà cửa, ruộng đất của không ít người bị người nơi khác mua đi, lúc ấy bọn họ còn hâm mộ.

Nhưng cũng chỉ là hâm mộ, thôn Hậu Hải bọn họ không giống với người ta, người ta ít nhất cũng không gần biển, chỗ bọn họ gần biển, bãi biển và ruộng hàu rộng lớn, cho dù có người mua đất, cũng sẽ không mua góc bên này của bọn họ.

Cho nên trước hôm nay, trưởng thôn Lý chưa bao giờ dám nằm mơ, bọn họ nơi này sẽ bị người mua đi.

Cho tới hôm nay, hoá ra đây không phải là nằm mơ.

Tiểu Lương trầm tư một lát, ruộng đất bên La Hồ là năm trăm năm mươi một mẫu.

Đây là giá giao dịch nội bộ của họ.

Chỉ là, vào lúc này, Tiểu Lương cũng không quản được những thứ này, lập tức trực tiếp nói với bên ngoài.

Anh ta muốn cho trưởng thôn Lý uống một viên thuốc an thần.

Trưởng thôn Lý không nghĩ tới đất của La Hồ lại bán đắt như vậy.

"Nơi này của chúng tôi chắc chắn kém hơn La Hồ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-890.html.]

Lúc trước ông ấy mua hải sản đi qua La Hồ, bên kia có thể phồn hoa, nào giống nơi này của bọn họ, ngay cả vào thôn cũng không dễ dàng.

Đập vào mắt đều là bùn lầy, bãi biển, cùng với đại dương mênh m.ô.n.g vô bờ.

"Phải."

Tiểu Lương cũng nói thẳng: "Bên này vắng vẻ, hơn nữa còn hoang vu." Anh ta nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tôi tính trung bình nửa giá là được rồi."

Nửa giá cũng phải hai trăm bảy mươi lăm.

Trưởng thôn Lý muốn nói quá mắc, nhưng khi này vẫn phải có đầu óc, thời khắc mấu chốt ông ấy không lên tiếng.

Chỉ nhìn Thẩn Mỹ Vân với vẻ lo lắng.

Ông ấy sợ Thẩm Mỹ Vân chê đắt, xoay người rời đi.

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Bên này ruộng hàu mà hai trăm bảy một mẫu thì có chút đắt."

Cô vừa nói, trưởng thôn Lý lập tức nói: "Giá cả có thể bàn bạc."

Ông ấy sợ Thẩm Mỹ Vân rời đi.

Thẩm Mỹ Vân nhìn dáng vẻ trung thực của trưởng thôn Lý, cô thở dài: "Vậy hai trăm bảy đi, giảm cho tôi năm đồng tiền lẻ."

Trưởng thôn Lý và Tiểu Lương đều không nghĩ tới, Thẩm Mỹ Vân chỉ giảm năm đồng xuống.

Hai người đều có chút kinh ngạc.

Như là nhìn ra nghi hoặc của bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân cười khổ nói: "Tôi thấy mọi người ở đây đều sống không dễ dàng. Cái giá này tôi thật sự không nỡ mặc cả xuống thêm nữa."

Đây là lời nói thật, chỉ cần là gian thương tới, hôm nay dù trả giá xuống một nửa nữa, đối phương cũng sẽ đáp ứng.

Bởi vì Hậu Hải nơi này chưa từng có chiến dịch bán đất ra, hơn nữa bao gồm trưởng thôn Lý đều cho rằng, bọn họ nơi này là không có khả năng đối ngoại bán ra.

Bởi vì tất cả đều là bãi biển rộng lớn, ai muốn?

Không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại muốn.

Trưởng thôn Lý nghe nói như thế, nhất thời cảm kích nói: "Bà chủ Thẩm, thật sự là cảm ơn cô."

Nhưng có điều ông ấy tò mò hơn.

"Cô mua nhiều hàu như vậy làm gì?"

Thẩm Mỹ Vân vốn định xây nhà ở đây, nhưng sau khi nhìn lại, cô phát hiện hiện tại hình như cô không có năng lực xây nhà ở đây.

Về sau mảnh đất này ở Hậu Hải có thể phát triển lên, đó là khi quốc gia xuất động máy móc, tiến hành lấp biển tạo đất.

Bây giờ cô thật sự không có bản lĩnh phá đi.

Cho nên, cũng chỉ là đồn trú mà thôi, đợi đến thời cơ có thể ở.

Những ý nghĩ này, cô đương nhiên không thể nói ra bên ngoài, cô lập tức lấy cớ: "Dưới tay tôi làm ăn, cần có thị trường hải sản của chính mình."

Còn lại không cần phải nói, mọi người sẽ biết.

"Nếu đã quyết định giá cả, vậy chúng ta lập tức ký hợp đồng đi. Đúng rồi, hai trăm bảy mươi một mẫu, hiện tại nơi này có bao nhiêu mẫu?"

Trưởng thôn Lý giở trò xảo quyệt: "Hai trăm ba mươi mẫu."

Ông ấy vừa dứt lời, Tiểu Lương lập tức nhìn qua, có chút tức giận: "Lúc trước không phải ông nói chỉ có hơn một trăm mẫu sao?"

Trưởng thôn Lý: "Là hơn một trăm mẫu, tôi cũng tăng thêm ba mươi mẫu trong nhà mình."

Giọng điệu ông ấy mang theo vài phần khẩn cầu: "Trong nhà tôi già trẻ phải sống, cháu trai phải vào thành phố kết hôn, chúng tôi cũng đều đang nghĩ biện pháp xoay sở tiền cho nó."

Lúc trước còn không có biện pháp, bây giờ có cơ hội, ông ấy tất nhiên không thể bỏ qua.

Tiểu Lương trực tiếp hướng Thẩm Mỹ Vân nói: "Nếu cô cảm thấy không thích hợp thì từ chối, mua theo như đã nói."

Thẩm Mỹ Vân chỉ mong mua nhiều một chút, cô cười cười: "Không sao, vậy hai trăm ba mươi mẫu đi."

Dù sao tiền mua một trăm tám mươi mẫu, cùng tiền mua hai trăm ba mươi mẫu đối với cô mà nói, cũng không có khác nhau quá lớn.

Nghe cô nói lời này, trưởng thôn Lý mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy bây giờ tôi đi tìm kế toán, chúng ta đến tính tiền ký hợp đồng."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Nếu đã mua ruộng hàu, vì để thuận tiện, trong thôn có nhà đang rao bán sao? Hoặc là đất trong thôn cũng được, cũng không thể người của tôi tới, đến lúc đó ở trên bãi biển."

"Cô còn muốn mua?"

Trưởng thôn Lý thử thăm dò hỏi.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Thiếu chỗ ở."

Tiểu Lương cảm thấy là lạ, nhưng lại không tìm được nguyên nhân, lập tức bỏ cuộc.

"Chỗ ở thì có, thôn chúng tôi không ít người vào thành phố làm công, nhà của bọn họ đều trống, nếu cô muốn mua, tôi có thể gọi mấy hộ gia đình trở về, thương lượng chuyện mua nhà."

Ông ấy còn chưa dứt lời.

Con dâu trưởng thôn Lý lập tức chủ động nói: "Ba, ba quên rồi sao? Nhà chúng ta có một căn nhà cũ cũng có thể bán."

Tiện nghi người khác không bằng tiện nghi nhà mình.

Cái này...

Trưởng thôn Lý: "Nhà cũ bằng đá nhà ta, đã mấy chục năm rồi, vẫn là quên đi."

Con dâu ông ấy không cam lòng, nhưng ngại uy nghiêm của ba chồng, rốt cuộc là không dám lên tiếng.

Chỉ là trong lòng lại đang suy nghĩ, trở về phải thổi gió gối đầu cùng chồng nhà mình, bán nhà cũ trong nhà kia đi, không thể tốt hơn để bọn họ nuôi hàu sao?

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Dẫn tôi đi xem trước đi, căn nhà kia và ruộng hàu tốt nhất là ở cùng một chỗ, tôi sẽ xây lại."

Mục tiêu của cô rất rõ ràng.

Trưởng thôn Lý nhất thời cũng không vội dẫn Thẩm Mỹ Vân đi ký hợp đồng, lập tức dẫn cô đi xem nhà ở.

Nhà ở trong thôn bọn họ trên cơ bản đều là lấy đá dựng lên, loại nhà này có thể chắn thủy triều, còn phòng gió biển.

Bên trong thật ra có rất nhiều nhà trống không.

Thẩm Mỹ Vân lập tức tiếp xem ba nhà, cô lập tức quyết định: "Ba nhà này là được rồi, vừa vặn nối liền với nhau."

Một nhà trước sau cộng lại ước chừng hơn một trăm mét vuông, nhà của bọn họ xây cũng không lớn.

"Căn nhà này -"

Trưởng thôn Lý do dự một chút: "Cô cũng xem trả giá thế nào, nhà xây không đáng tiền."

Tảng đá này là từ phía sau kéo trở về, là phí nhân công.

Thẩm Mỹ Vân nhìn Tiểu Lương, cô là người từ bên ngoài đến, cần một người bản địa làm chỗ dựa, Tiểu Lương là thích hợp.

Nói thật, vào giờ khắc này, cô mới phát hiện Tiểu Lương thích hợp hơn lão Chu.

Lão Chu không phải người địa phương, không biết tiếng Quảng Đông ở đây, lại càng không biết người ở đây.

Nhưng Tiểu Lương hoàn toàn ngược lại.

Anh ta suy tư một chút: "Đây đều là nhà hoang, cô trả hai trăm đồng đi. Trưởng thôn Lý, ông thấy có được không?"

Trưởng thôn Lý gật đầu.

"Vậy thì hai trăm đồng, tôi đi gọi những người này trở về."

Thẩm Mỹ Vân còn chưa mở miệng, bọn họ lập tức định giá.

Hai trăm đồng mua nhà rách nát, cô cảm thấy đối phương chịu thiệt.

Nhưng đám người trưởng thôn Lý lại cảm thấy kiếm được nhiều tiền.

Hơn nữa còn lập tức gọi người trở về, một giây cũng không thể chậm trễ!

Trưởng thôn Lý sắp xếp người đi gọi người về sau, lập tức mời Thẩm Mỹ Vân đến nhà bọn họ: "Chúng ta đi xem hợp đồng rồi ký trước nhé?"

Ông ấy sợ Thẩm Mỹ Vân đổi ý, sợ con cá lơn này rời đi.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đi theo vào nhà.

Trưởng thôn Lý từ trong ngăn tủ lấy ra giấy viết thư quý giá, gọi Tiểu Lương hỗ trợ phác thảo hợp đồng.

Tổng cộng hai trăm ba mươi mẫu ruộng hàu, mỗi một mẫu là hai trăm bảy, tổng cộng là sáu vạn hai ngàn một.

Mặt khác còn có ba căn nhà cũ, tổng cộng là sáu trăm, hai khoản tiền này chia ra trả.

Trước tiên là trả cho thôn Hậu Hải bọn họ, sau đó là trực tiếp trả tiền vào trong tay thôn dân.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tổng cộng là sáu vạn hai ngàn sáu trăm một?"

"Đúng vậy."

Tiểu Lương gật đầu.

Bên cạnh trưởng thôn Lý tuy rằng không nói chuyện, nhưng là ông ấy nghe nói như thế, trái tim nhịn không được bang bang bang nhảy dựng lên.

Hơn sáu vạn!

Ông ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy trong đời.

Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía Tiểu Lương: "Cậu theo tôi đi lấy tiền?"

Lúc cô tới đương nhiên là không mang nhiều tiền như vậy, không an toàn.

Tiểu Lương tất nhiên không từ chối.

Mắt thấy bọn họ muốn đi, trưởng thôn Lý nhất thời sốt ruột: "Tôi có thể cùng hai người được không?"

Ông ấy sợ Thẩm Mỹ Vân cảm thấy nơi này quá đắt, dự định một đi không trở lại.

Sáu vạn đồng kia, sắp đến miệng lập tức bay đi.

"Không cần." Thẩm Mỹ Vân mở miệng.

Tiểu Lương lập tức từ chối: "Trưởng thôn Lý, ông dù không tin đồng chí Thẩm, cũng nên tin tưởng tôi, đồng chí Thẩm đến mua đất, là thông qua cục quy hoạch đất đai chúng tôi phê chuẩn, chính là bởi vì cá nhân cô ấy đáng tin cậy, tôi mới đưa cô ấy đến thôn Hậu Hải."

Có lời này, trưởng thôn Lý lúc này mới yên tâm.

Chỉ là, chờ Thẩm Mỹ Vân cùng Tiểu Lương sau khi rời đi, ông ấy lập tức nhịn không được chờ ở cửa thôn, lần này chờ nửa tiếng, Thẩm Mỹ Vân và Tiểu Lương lần nữa trở về, cùng nhau trở về còn có hơn sáu vạn đồng.

Hai bên ra sau nhà.

Thẩm Mỹ Vân đưa tiền cho Tiểu Lương: "Cậu đếm trước một lần, sau đó giao cho trưởng thôn đếm một lần."

Tiểu Lương ở trước mặt trưởng thôn Lý, đếm từng xấp từng xấp tiền, trưởng thôn Lý nhìn hoa cả mắt, cũng may không bao lâu lập tức đếm xong.

Trưởng thôn Lý run rẩy tay nhận lấy: "Tiểu Lương, cảm ơn cậu." Có tiền này, cuộc sống của người trong thôn bọn họ lập tức sẽ dễ chịu hơn.

"Bà chủ Thẩm, cũng cảm ơn cô."

Thẩm Mỹ Vân tiếp nhận hợp đồng, cô lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Lương: "Cục quy hoạch đất đai cùng với sở quản lý bất động sản bên kia sẽ lập hồ sơ sao?"

Tiểu Lương: "Chúng tôi sẽ phối hợp lập hồ sơ, rất nhanh tên của tất cả mọi người trên đó sẽ đổi thành Thẩm Mỹ Vân."

Có lời này, Thẩm Mỹ Vân yên tâm: "Hợp đồng nhà ở đâu?"

"Ở chỗ này, bọn họ đều đã trở lại." Người trở về chính là một nông dân cực kỳ trung thực.

Hai bên thuận lợi ấn dấu tay lên hợp đồng mua bán nhà cửa, tương đương với tất cả hợp đồng đều đầy đủ hết.

Thẩm Mỹ Vân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói ra: "Vậy tôi ra ngoài một chút."

Biết rằng cô ấy muốn xem đất mới mua, Tiểu Lương lập tức ở trong nhà trưởng thôn Lý chờ cô, anh ta còn muốn trấn an dặn dò trưởng thôn Lý, để cho ông ấy cất kỹ tiền đi, lúc chia cho mọi người, phải chú ý an toàn.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi ra ngoài, lập tức đi thẳng đến ruộng hàu ở phía sau vịnh, cùng với căn nhà trống mà cô mua.

Chân cô giẫm lên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh, ai có thể nghĩ đến hơn ba mươi năm sau, nơi này chính là vịnh Thâm Quyến nổi tiếng số một, một mét vuông nhà ở đây đều mất hai mươi vạn!!

Mà hiện tại, cô tốn sáu vạn đồng, ở chỗ này mua hơn hai trăm mẫu đất.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân cười ra tiếng: "Giàu rồi!"

Chờ lần nữa trở về, Thẩm Mỹ Vân đã là tỉnh táo, nào nhận ra ngay hôm nay cô đã tích trữ tài sản mấy đời cũng không có khả năng dùng hết.

Có lẽ, tương lai cô không nhất định có thể dùng được.

Nhưng nếu cô sống lâu, nhất định có thể dùng được!

Trong tương lai, thấp nhất cô cũng là một triệu phú, không, là một tỷ phú.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Mỹ Vân cực kỳ sung sướng, so với chính cô kiếm được nhiều tiền còn vui vẻ hơn, có thể đây chính là tâm tính làm mẹ.

Hận không thể bày tất cả đồ tốt trên đời này ra trước mặt con cái, để cô bé chọn lựa.

Thẩm Mỹ Vân càng là người nổi bật trong đó.

Tiểu Lương ở trong nhà trưởng thôn Lý chờ cô, thấy cô lại đây về sau, lập tức nói: "Chúng ta lại đến nơi tiếp theo nhé?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đến vịnh đi."

Loading...