Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 896

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:25:12
Lượt xem: 46

Thẩm Mỹ Vân liệt kê một kế hoạch: "Vậy bạn học của con con tới mời, trưởng bối trong nhà mẹ tới mời, như vậy như thế nào?"

Thẩm Miên Miên: "Không thành vấn đề."

"Mẹ, mẹ định làm vào ngày mấy?"

Thẩm Mỹ Vân: "Vào ngày 8 đi. Như vậy thời gian rảnh rỗi, chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước."

Thẩm Miên Miên tất nhiên không từ chối.

Nếu đã quyết định tổ chức tiệc mừng Thẩm Mỹ Vân lập tức bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, đầu tiên là người trong nhà, ba mẹ cô chắc chắn là phải đến, tiếp theo chính là người nhà họ Quý.

Từ ông Quý đến bà Quý, đến mấy chú bác, mỗi người đều phải mời đúng chỗ.

Còn có bà Ngô ở đại tạp viện hẻm Ngọc Kiều, cô Trịnh ở đại học Nông, cùng với Diêu Chí Anh, Kiều Lệ Hoa, Tào Chí Phương bọn họ.

Những người này đều là thân bằng hảo hữu, tất nhiên cũng không thể bỏ sót.

Đến cuối cùng, đến lượt Quý Trường Tranh làm ba, Thẩm Mỹ Vân ngược lại do dự, bởi vì Quý Trường Tranh bận rộn ở Cáp Nhĩ Tân, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Thẩm Mỹ Vân không muốn quấy rầy anh, nhưng đây lại là tiệc ăn mừng thi đậu đại học của con gái, coi như là thời khắc quan trọng.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ nhiều lần, vẫn gọi điện thoại cho Quý Trường Tranh, đáng tiếc Quý Trường Tranh không ở lại đội, chờ buổi tối lúc gọi điện thoại lại, Thẩm Mỹ Vân mới nói ra chuyện này.

Quý Trường Tranh lúc này lập tức nói: "Anh nhất định phải trở về, ngày 8 phải không?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, trưa ngày 8 ở nhà họ Lỗ."

Quý Trường Tranh thấp giọng ừ một tiếng, nói xong chuyện đứa nhỏ.

Anh trầm mặc một lúc, lúc này mới tiếp tục nói: "Mỹ Vân, hoa đinh hương ở Cáp Nhĩ Tân nở rồi.

Hoa đinh hương ven đường nở rộ, rõ ràng lần trước Mỹ Vân vẫn còn ở đó.

Lần này, lập tức biến thành một mình anh đi qua nơi đó.

Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn biết Quý Trường Tranh nói chuyện hàm súc, ngay cả tưởng niệm anh cũng nói mịt mờ như vậy: "Thơm không?"

Quý Trường Tranh: "Thơm lắm."

"Vậy anh thay em ngửi nhiều một chút."

Quý Trường Tranh đột nhiên nở nụ cười, băng tuyết giữa hai đầu lông mày tan rã: "Lúc anh về nhà mang cho em một ít."

Thẩm Mỹ Vân cũng cười theo: "Vậy chắc chắn sẽ khô héo mất."

"Em không thích?" Quý Trường Tranh lập tức truy vấn.

Thẩm Mỹ Vân: "Sẽ không, anh mang cái gì em cũng thích, cho dù là một cọng cỏ ven đường."

"Được." Một câu nói dỗ Quý Trường Tranh mặt mày hớn hở, cho dù là cúp điện thoại, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo vài phần xuân tâm nhộn nhạo.

Điều này khiến Triệu Hướng Viễn nhìn thấy, không nhịn được chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Anh đi đâu vậy?"

Nụ cười của Quý Trường Tranh trong nháy mắt biến mất: "Anh không hẹn hò với vợ anh à?"

Năm ngoái cẩu độc thân Triệu Hướng Viễn này, cuối cùng kết thúc cuộc sống độc thân, lập gia đình, vợ chồng son sống qua ngày như keo như sơn.

Thấy anh vừa hỏi như vậy, Triệu Hướng Viễn lại chú ý: "Không có, hôm nay vợ tôi không thoải mái, tôi đi mua bánh cho cô ấy."

Quý Trường Tranh a một tiếng, quay đầu rời đi.

Triệu Hướng Viễn có chút không hiểu: "Làm sao vậy?"

Anh ta nào biết được, Quý Trường Tranh đó là ghen tị!

Ghen tị với Triệu Hướng Viễn và vợ ở cùng một chỗ.

"Không có!"

Bên kia.

Thẩm Mỹ Vân tính toán một vòng lớn, phát hiện trên cơ bản gần như hoàn hảo.

Lúc này cô mới bắt đầu mời từng người một, chờ sau khi làm xong những thứ này, lại đi một chuyến quán ăn nhà họ Lỗ, cùng thầy Lỗ quyết định một ít chi tiết.

Cô bên này phỏng chừng đặt hai bàn khách, cộng thêm một bàn cho bạn học của Miên Miên, chính là ba bàn.

Thẩm Mỹ Vân vốn định đặt phòng riêng ở lầu hai, nghĩ lại, tiệc ăn mừng thi đậu của con gái cả đời chỉ có một lần này, cô dứt khoát dùng lầu ba ra.

Để cho phòng lớn lầu ba dường như chỉ dành để chiêu đãi đối ngoại thu dọn đi ra ngoài.

Vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sắc dưới lầu, như vậy ngược lại là vẹn toàn đôi bên.

Quyết định thực đơn xong, Thẩm Mỹ Vân lại chạy nửa thành Bắc Kinh, lúc này mới xem như tìm được một nơi làm bánh ngọt, để cho đối phương làm một cái bánh ngọt mười sáu xăng ti mét.

Chỉ riêng cái bánh này đã tốn hơn một trăm đồng.

Thế nhưng, Thẩm Mỹ Vân ngược lại là không quan tâm chuyện tiền nong, cô cảm thấy con gái nên có nghi thức, cô muốn thỏa mãn đối phương.

Trừ lần đó ra, cô còn đặt làm một băng rôn, trên băng rôn viết "Chúc mừng bạn học Thẩm Miên Miên thi đậu kỳ thi tốt nghiệp trung học, trúng tuyển Thanh Đại!"

Đương nhiên, những tin tức này là cô giấu diếm con gái.

Những thứ nhỏ nhặt này đều đã chuẩn bị xong, Thẩm Mỹ Vân còn không quên đi mua cho Miên Miên hai bộ quần áo xinh đẹp, hiện tại Bắc Kinh đang là mùa hè, thời tiết nóng bức.

Miên Miên lại là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chính là lúc thích ăn diện xinh đẹp, cô dẫn Miên Miên đi dạo chung quanh, từ cửa hàng quần áo nhà mình, mua một bộ váy màu đỏ, lại từ bách hóa cao ốc mua một bộ váy màu trắng, hai cái váy cô bé mặc vào đều rất đẹp mắt.

Thẩm Mỹ Vân không cho cô bé quyết định: "Ngày 8, con tự chọn một cái mặc vào nhé?"

Miên Miên cũng thích cả hai món, cô bé đứng trước gương, khoa tay múa chân: "Mẹ, mẹ cảm thấy cái nào đẹp hơn?"

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy con gái mặc gì cũng rất đẹp, cô cười cười: "Váy màu đỏ mặc trên người rực rỡ như lửa, váy màu trắng mặc trên người thanh lệ như hoa sơn chi, mỗi cái một vẻ."

Cô vừa nói ra, xuất khẩu thành thơ, cho dù là Trần Thu Hà cũng không nhịn được nhìn qua, bà cười cười: "Mặc màu đỏ đi, hôm đó là tiệc ăn mừng, mặc một bộ quần áo rực rỡ một chút."

Giải quyết dứt khoát.

"Vậy thì mặc màu đỏ đi."

Miên Miên khoác chiếc váy màu đỏ lên người, dưới chân còn mang một đôi giày da nhỏ màu trắng, xinh đẹp đến mức không gì sánh được.

Thẩm Mỹ Vân ngây người một lát, nói với Trần Thu Hà: "Đúng là nhà ta có con gái mới lớn."

Một đứa nhỏ nhỏ xíu, bây giờ đều thành thiếu nữ.

Đẹp làm cho người ta không rời mắt được.

Trần Thu Hà gật đầu: "Cũng không khác lắm."

Thẩm Miên Miên thẹn thùng vỗ nhẹ vào n.g.ự.c Thẩm Mỹ Vân: "Con lớn lên, đều là con gái của mẹ."

Đảo mắt đã đến ngày 8.

Quán ăn của nhà họ Lỗ rất náo nhiệt.

Sáng sớm Thẩm Mỹ Vân đã cho người ta treo băng rôn lên, bánh ngọt cũng mang vào bên trong, bởi sợ bơ tan, Thẩm Mỹ Vân còn cố ý để cho người ta chuẩn bị một vại nước lớn đặt bánh ngọt ở phía trên, ở xung quanh lại đặt thêm vài khối đá lấy từ tủ lạnh ra, đây xem như tạm thời bảo trụ bơ.

Chờ Miên Miên theo người nhà đi tới quán ăn nhà họ Lỗ, khi nhìn thấy cái kia băng rôn kia, cô bé che mặt thét chói tai một phen: "Mẹ!"

Thật xấu hổ!

Nhưng lại có một loại cảm giác thỏa mãn được người ta coi trọng.

Một tiếng mẹ này gọi Thẩm Mỹ Vân ở phía sau bếp đều nghe được, cô chạy ra, còn tưởng rằng làm sao vậy, nhưng là nhìn thấy đối phương đứng ở cửa, nhất thời hiểu được, chỉ vào cái băng rôn kia: "Làm sao vậy?"

Biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Miên Miên xông lên, ôm Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

Từ nhỏ đến lớn, tất cả kinh hỉ cùng cảm động, toàn bộ đều là mẹ cho.

Cho nên, cô bé chưa bao giờ thiếu tình yêu.

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô bé: "Được rồi, là theo mẹ đi vào, hay là ở cửa tiếp đãi thân bằng hảo hữu?"

Thẩm Miên Miên: "Con ở cửa được rồi, mẹ đi làm việc đi."

Cô bé đều là thiếu nữ rồi, không có khả năng cái gì cũng trông cậy vào mẹ.

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Vậy nơi này đều giao cho con. Thế nhưng, mẹ cũng rất nhanh sẽ đi ra."

Cô lại đi kiểm tra thực đơn một chút, cùng với rượu, sau khi xác định không có vấn đề, sẽ đi ra đón khách.

Nhưng điều khiến Thẩm Mỹ Vân sốt ruột chính là Quý Trường Tranh sao còn chưa về.

Cô còn tưởng rằng Quý Trường Tranh sẽ đi cả đêm để về sớm, nhưng hôm qua đợi đến nửa đêm, cũng không đợi được người.

Mười giờ sáng.

Quý Trường Tranh rốt cục cũng tới, trên người anh còn mặc quân trang không kịp thay, một thân thẳng tắp xuất hiện ở cửa quán ăn nhà họ Lỗ, dáng người vốn cao lớn được quân trang này phụ trợ càng thêm văn võ bất phàm.

Quý Trường Tranh hơn ba mươi tuổi, lạnh lùng lại thiết huyết, chỉ đứng đó đã khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Cho đến khi anh chú ý tới Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đứng ở cửa, Thẩm Mỹ Vân mặc sườn xám màu đỏ sậm, lắc lư sinh thái, quyến rũ bức người.

Vẻ lạnh lùng trên mặt anh trong nháy mắt hóa thành nhu tình, giống như băng tuyết hòa tan, chợt lóe rồi biến mất.

"Mỹ Vân, Miên Miên."

Người này lạnh lùng cứng rắn, anh dồn tất cả dịu dàng đều cho vợ con.

Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới Quý Trường Tranh lúc này đã trở lại, cô lúc này muốn chạy chậm tới, nhưng rất nhanh phản ứng lại, mình hôm nay phải khéo léo!

Vì thế, cô tao nhã đứng tại chỗ chờ đợi.

Quý Trường Tranh hơi nhíu mày, anh không đợi được Thẩm Mỹ Vân, chỉ có thể sải bước đi tới: "Sao không tới?"

Thẩm Mỹ Vân liếc anh: "Hôm nay em là mẹ của thủ khoa!"

Khóe mắt đuôi lông mày lộ rõ phong tình.

Quý Trường Tranh nhìn thấy trong lòng cũng dịu dàng, giọng nói khàn khàn: "Vậy hôm nay anh chính là ba của thủ khoa."

Nhìn ba mẹ một xướng một hòa, Thẩm Miên Miên có chút bất đắc dĩ, rõ ràng mẹ đều đã gả cho ba mười năm, hai người trong lúc đó tình cảm sao vẫn là như keo như sơn như vậy.

Đứng ở giữa hai người bọn họ, Thẩm Miên Miên đều cảm thấy mình như là bóng đèn vướng bận.

"Ba."

Cô bé hét lên.

Ánh mắt Quý Trường Tranh lúc này mới chuyển đến trên người cô bé: "Ba còn chưa chúc mừng con."

Thẩm Miên Miên mím môi cười cười: "Ba có thể trở về, chính là chúc mừng lớn nhất đối với con." So với mẹ, ba Quý Trường Tranh của cô bé bận rộn hơn một chút.

Quý Trường Tranh đưa tay xoa xoa đầu cô bé, đứng ở bên trái Miên Miên, anh và Thẩm Mỹ Vân một trái một phải vây quanh Miên Miên ở chính giữa.

Đây là con gái của hai người bọn họ, cũng là công chúa bọn họ dốc hết toàn lực che chở lớn lên.

Ôn Hướng Phác đi tới cửa quán ăn nhà họ Lỗ, liếc mắt một cái lập tức thấy một màn như vậy, anh ấy từ trước đến nay không biết sốt ruột là thế nào, thế nhưng bây giờ hiếm khi sinh ra chút sốt ruột, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Anh ấy suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi qua: "Chú, dì, Miên Miên."

Quý Trường Tranh nhìn kỹ anh ấy một cái, anh thật khủng bố, một đôi mắt như chim ưng như khóa chặt một người, đối phương nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ôn Hướng Phác cũng không ngoại lệ, nhưng anh ấy nói với mình phải bình tĩnh, anh ấy tận lực làm cho mình không nên luống cuống: "Chú, chú nhìn cháu như vậy là có chuyện sao?"

Giọng điệu vẫn ôn hòa trước sau như một, đương nhiên nếu bỏ qua nắm đ.ấ.m anh ấy đang nắm lại vì lo lắng thì càng tốt.

Mắt thấy Quý Trường Tranh còn không lên tiếng, tiếp tục phóng thích uy áp, Thẩm Mỹ Vân từ sau lưng nhéo eo Quý Trường Tranh, một đôi mắt như xuân tình cảnh cáo nhìn anh.

Đừng đi quá giới hạn.

Giây tiếp theo.

Quý Trường Tranh quả nhiên thu liễm vài phần, bình tĩnh nói: "Chú nghe dì Thẩm và Miên Miên nói, cháu rất ưu tú, hôm nay chú đến xem."

Anh vừa nói, giống như lần đầu tiên anh gặp Ôn Hướng Phác, rõ ràng anh cũng là trưởng bối nhìn Ôn Hướng Phác lớn lên.

Ôn Hướng Phác mím môi: "Dì Thẩm và Miên Miên quá khen."

Mắt thấy Quý Trường Tranh còn muốn khảo sát, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp nháy mắt với Ôn Hướng Phác: "Cháu vào ngồi trước đi? Nếu không đi vào ngồi, cùng bọn dì đứng ở bên ngoài nghênh đón khách cũng được."

Miên Miên đỗ đại học mơ ước, có một nửa công lao là của Ôn Hướng Phác.

Ôn Hướng Phác trong nháy mắt động tâm, nhưng nhìn thấy Quý Trường Tranh như hổ rình mồi, anh ấy vẫn lắc đầu: "Cháu chờ ở bên trong trước."

Anh ấy vẫn phải có đúng mực.

Nghe anh ấy nói như thế, sắc mặt Quý Trường Tranh xem như hòa hoãn một chút.

Thẩm Miên Miên vẫy tay với anh ấy: "Anh Hướng Phác, chờ em tiếp đãi xong, em sẽ vào tìm anh, anh đi tìm dì Chí Phương, bảo dì ấy đưa anh lên phòng lầu ba."

Trực tiếp để Ôn Hướng Phác lên lầu ba, có thể tưởng tượng được đặc quyền của Ôn Hướng Phác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-896.html.]

Ôn Hướng Phác hiển nhiên cũng biết lầu ba không phải người bình thường có thể tới, lúc này trên mặt anh mang theo vài phần ý cười thản nhiên: "Anh biết rồi. Em chiêu đãi khách trước, không nên phân tâm."

Sau khi anh ấy đi lên.

Sắc mặt Quý Trường Tranh đen kịt, tuyệt đối đây là Ôn Hướng Phác đánh trả anh lúc trước, Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ anh, lúc này Quý Trường Tranh mới an phận.

Tiếp theo chính là người nhà họ Quý đến.

Ông Quý bà Quý, Quý Trường Đông, cùng với Quý Trường Viễn bọn họ, lái chừng hai chiếc xe, thậm chí ngay cả tiểu bối nhà họ Quý cũng tới.

Quý Minh Thanh, Quý Minh Hiệp, Quý Minh Đống, Quý Minh Phương, phàm là người ở Bắc Kinh trên cơ bản đều đã tới.

Vừa xuống xe, bà Quý lập tức tới kéo tay Thẩm Miên Miên: "Miên Miên à, bà nội còn chưa ở trước mặt chúc mừng cháu."

Thẩm Miên Miên cười cười: "Cảm ơn bà nội."

Bà Quý nhìn đám cháu trai, bà nhịn không được cảm thán nói: "Không nghĩ tới, nhà họ Quý chúng ta nhiều năm như vậy, cũng có thể có một người thi đậu đại học."

Đám Quý Minh Thanh nhất thời không lên tiếng.

Đối với chuyện em họ trở thành thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, tập thể mọi người đều thất thanh, bọn họ vẫn luôn biết thành tích của em họ rất tốt, nhưng không nghĩ tới tốt đến nước này.

Tối đa năm trăm điểm, cô thi được bốn trăm chín mươi ba điểm.

Tương đương, chỉ mất bảy điểm.

Đây là số điểm con người có thể thi ra sao?

Mấy người Quý Minh Hiệp thảo luận cả đêm, phát hiện căn bản không phải chuyện người có thể làm được, nhưng em họ của bọn họ đã làm được.

Trâu bò!

Ngoại trừ hai chữ trâu bò, bọn họ cũng không nghĩ ra cái gì khác.

"Chúc mừng, Miên Miên."

Quý Minh Thanh là đại diện, cùng nhau chúc mừng Miên Miên.

Miên Miên: "Cảm ơn anh."

Chúc mừng xong rồi, Quý Minh Thanh bọn họ lập tức nhanh như chớp chạy vào, đùa hả, nếu không chạy vào mà ở lại chỗ này, chờ ba mẹ phê bình sao?

Thành tích của Miên Miên càng tốt, càng chứng minh bọn họ càng phế vật.

Người tốt nhất thi được chừng ba trăm điểm, coi như là thành tích tốt nhất của nhà họ Quý.

Ở cùng Miên Miên so sánh, bọn họ quả thực là phế vật bên trong máy bay chiến đấu.

Quả nhiên, mọi người đều bị so sánh với nhau.

Chờ sau khi họ trốn đi.

Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà đồng loạt cười lạnh một tiếng: "Phế vật lúc ăn cơm cũng chạy nhanh."

Các tiểu tử nhà họ Quý đi phía trước: "..."

Không phải đang nói về bọn họ chứ?

Chắc chắn là không.

Nhìn bọn họ chạy nhanh hơn, Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà nhất thời lại tức giận một bụng: "Mỹ Vân, vẫn là số em tốt, có một cái áo bông tri kỷ, vừa ngoan ngoãn động lòng người, còn để em không chịu thua kém."

Lời này bảo Thẩm Mỹ Vân làm sao tiếp được.

Cô cười cười: "Hay là vào trước đi? Bên ngoài nắng lớn, đừng để bị rám nắng."

Thời tiết tháng 8 vẫn còn hơi nóng.

Nhắc nhở như vậy, Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà lúc này mới vào trong quán ăn nhà họ Lỗ.

Bọn họ vừa đi, Thẩm Miên Miên vỗ vỗ ngực: "Mẹ, con cảm thấy thím Hai và thím Ba đứng ở chỗ này, ngay cả không khí cũng ngưng trệ."

Bởi vì các cô đều là người mở miệng ra là mắng, chưa bao giờ sẽ khen người ta nửa câu, cho dù là khen cô bé, Miên Miên cũng không cảm thấy có tâm trạng tốt.

Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Được rồi, không bàn luận về họ nữa, xem có phải thầy giáo Trịnh và bà Ngô đến không?"

Cô vừa dứt lời, quả nhiên thầy giáo Trịnh mang theo Tiểu Hạo tới, Tiểu Hạo hôm nay cũng đã lớn hơn chút, tính cách vẫn giống như khi còn bé, có chút nhát gan, toàn bộ quá trình đều đi theo phía sau thầy giáo Trịnh.

Thấy bọn họ tới, Thẩm Mỹ Vân lập tức nghênh đón: "Thầy Trịnh, chị nhà đâu?"

Vợ Tần Minh Hà của anh ta năm đó bị trúng gió chưa đến gặp mặt.

Nhắc tới vợ, nụ cười trên mặt thầy Trịnh lớn hơn vài phần: "Cô ấy ở nhà, nói là ở nhà rèn luyện trước."

Vợ anh ta qua nhiều năm như vậy được chăm sóc rất tốt, hiện giờ nhìn thấy có dấu hiệu khôi phục.

"Vậy là tốt rồi. Đây là Tiểu Hạo phải không, đã lớn như vậy rồi."

Thầy Trịnh gật đầu: "Tiểu Hạo, chào mọi người."

Trịnh Hạo lúc này mới cúi thấp mặt, nhanh chóng gọi một tiếng: "Dì Thẩm."

Tiếp theo, lại len lén nhìn Miên Miên một cái.

Thầy Trịnh thở dài: "Đứa nhỏ này tính cách như vậy, mọi người không cần để ý."

Anh ta chuyển đề tài, nhìn về phía Thẩm Miên Miên: "Còn chưa chúc mừng em mà, Miên Miên, không phụ nỗ lực, không phụ mong đợi, đứng đầu Bắc Kinh."

Thẩm Miên Miên cười cười: "Cám ơn thầy Trịnh." Sau khi bọn họ đi vào, tiếp theo là bà Ngô run rẩy nguy nga, bà Ngô năm nay cũng bảy mươi chín, mắt thấy đã sắp bước nửa bước vào quan tài.

Nếu không phải đi đón bà ấy, hôm nay bà ấy không nhất định tới.

Bà ấy đứng lại, kéo tay Miên Miên: "Bà biết đứa nhỏ này có tiền đồ lớn."

Thẩm Miên Miên mím môi cười: "Bà Ngô, cháu đỡ bà vào."

Bà Ngô xua tay: "Các cháu ở bên ngoài tiếp khách, không cần để ý đến bà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Mỹ Vân đi, cô đỡ bà cụ lên lầu ba, chỉ là đoạn đường này cũng không dễ dàng.

Cô biết bà cụ đây là nhớ lúc trước bọn họ đối xử tốt với bà ấy, cho nên hôm nay mặc kệ khó khăn, bà ấy vẫn đến.

Lúc lên cầu thang, bà Ngô nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à, vận nay của cháu còn ở phía sau kìa."

Thẩm Mỹ Vân: "Bà cũng vậy."

Lời này thoáng đãng, hai người đều nở nụ cười.

Bên ngoài, tiếp theo là cả nhà Tống Ngọc Thư tới, trong lòng cô ấy ôm Tiểu Điềm Điềm, vừa đến dưới lầu, lập tức nhét vào trong n.g.ự.c Miên Miên: "Mau mau mau, dính hơi thở học giỏi của chị con."

Thẩm Miên Miên chưa từng ôm qua đứa nhỏ nhỏ như vậy, lúc này đã bị dọa một chút, cô bé lập tức tục lui về phía sau, Tống Ngọc Thư lôi kéo tay của cô: "Sợ cái gì, dì dạy cháu ôm."

Có cô ấy dạy ở phía trước, lúc này Thẩm Miên Miên mới cẩn thận ôm Tiểu Điềm Điềm vào trong ngực: "Con bé thật nhỏ, mẹ."

Lớn bằng bàn tay.

Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười: "Con khi còn bé sinh ra cũng như vậy."

Tiểu Điềm Điềm mới vừa tỉnh ngủ, một đôi mắt to tìm kiếm chung quanh, da thịt màu trắng sữa cực kỳ xinh đẹp.

"Thật xinh đẹp."

Thẩm Miên Miên nhịn không được khen một câu, Tống Ngọc Thư nở nụ cười: "Cháu hôn con bé một cái, truyền khí chất giỏi giang của cháu cho con bé, hy vọng Điềm Điềm nhà dì tương lai đừng để dì quan tâm đến chuyện học hành."

Thẩm Miên Miên không nói hai lời, ôm em bé lập tức hôn liên tục: "Tiểu Điềm Điềm, chị ở Thanh Đại chờ em nha."

Lời này vừa nói, người nhà họ Tống đều vui vẻ theo, Thẩm Mỹ Vân bảo bọn họ lên lầu trước.

Bọn họ ở bên ngoài tiếp tục dẫn khách, chỉ chốc lát sau, cả nhà Diêu Chí Anh tới, cô ấy và Kim Lục Tử còn dẫn theo Tiểu Kim Bảo, thậm chí, Diêu Chí Quân, cùng với ba mẹ Diêu cũng tới.

Hiển nhiên, bọn họ là nể mặt Thẩm Mỹ Vân cùng với Thẩm Hoài Sơn, lúc này cả nhà mới cùng nhau xuất động.

Thẩm Mỹ Vân tiếp đãi bọn họ, hơn nữa sau khi tự mình đưa bọn họ lên lầu mới xuống.

"Miên Miên, chỉ còn lại thầy cô bạn học của con thôi đúng không?"

Trên cơ bản thân bằng hảo hữu bên này của cô đều tới, Kiều Lệ Hoa cùng Trần Ngân Hoa bọn họ sẽ đến ở giờ ăn cơm trưa.

Thẩm Miên Miên gật đầu: "Nói là mười một giờ đến."

Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Sắp rồi."

Quả nhiên dứt lời, có bảy tám người cùng đi tới, cầm đầu là một cô giáo trung niên, phía sau đi theo đều là bạn cùng lứa tuổi của Thẩm Miên Miên, có lẽ là vừa thi tốt nghiệp trung học xong, trên người còn mang theo khí chất mọt nồng đậm.

Cô giáo Hứa dẫn đầu tới đây.

"Chúc mừng, bạn học Thẩm Miên Miên."

Học sinh phía sau cũng chúc mừng.

Thẩm Miên Miên cười cười, nói cảm ơn, mời bọn họ cùng nhau lên lầu.

Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên không biết là sau khi bọn họ lên lầu, Chu Thanh Tùng đứng ở dưới lầu hồi lâu, chợt lựa chọn không nói một lời rời đi.

Cậu ấy thậm chí còn không lên lầu.

Mà mắt nhìn khách mời đều đã tới, Thẩm Mỹ Vân cũng để cho đầu bếp mang bánh ngọt lớn mười sáu xăng ti mét ra.

Khi bánh ngọt xuất hiện trong phòng, mọi người nhất thời sôi trào theo.

"Bánh ngọt thật lớn."

Thẩm Miên Miên cũng cực kỳ bất ngờ nhìn mẹ, Thẩm Mỹ Vân: "Thích không?"

"Thích."

Thẩm Miên Miên đi lên ôm Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ luôn có thể cho con đủ loại kinh hỉ."

Chưa bao giờ làm cô bé thất vọng.

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô: "Mẹ là mẹ con, mẹ không cho con kinh hỉ thì ai cho?"

Cô vẫn cho rằng chỉ cần ba mẹ cho con cái đủ nhiều tình yêu, con cái của mình sẽ không bị cám dỗ bên ngoài lừa gạt đi.

Thẩm Miên Miên cười hì hì, dưới sự chủ trì của Thẩm Mỹ Vân, cô bé cắt bánh ngọt ra, chia cho mọi người.

Những bạn học của cô đều thì thầm: "Thẩm Miên Miên thật hạnh phúc."

"Mình cũng cảm thấy vậy."

"Cậu ấy không chỉ có bánh ngọt, còn có băng rôn."

"Hơn nữa đây là tầng thứ ba quán ăn nhà họ Lỗ đó, mình tới nơi này ăn cơm qua vài lần, cho tới bây giờ chưa thấy tầng thứ ba quán ăn nhà họ Lỗ mở ra tiếp đãi, mẹ cậu ấy lại có thể tổ chức tiệc mừng cho Thẩm Miên Miên ở tầng thứ ba."

"Mình chỉ có thể nói, mẹ cậu ấy thật sự rất yêu cậu ấy."

Không phải tất cả các bà mẹ đều yêu thương con cái.

Nhưng không thể nghi ngờ, Thẩm Mỹ Vân nhất định yêu Thẩm Miên Miên.

Buổi tiệc mừng này giúp Thẩm Miên Miên kiếm đủ mánh lới, chờ sau khi kết thúc.

Thẩm Mỹ Vân vung tay lên, cho con gái một ngàn đồng: "Muốn đi du lịch không?"

Còn có hai mươi ngày, có thể đi ra ngoài yên tâm chơi.

Đáng tiếc, bị Thẩm Miên Miên từ chối: "Mẹ, con muốn đến trường học báo danh trước, thẻ mượn sách của thư viện Thanh Đại con đã làm xong, con dự định thời gian còn lại chôn mình trong thư viện."

Trước kia mỗi lần cô bé đi vào đều là mượn thẻ của anh Phác, bây giờ cuối cùng cũng có thẻ thư viện của mình.

Hoàn toàn khác biệt mà phải không?

Mắt thấy con gái tình nguyện đi thư viện, cũng không chịu đi chơi, Thẩm Mỹ Vân còn có chút thất vọng, đối với việc này, Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà biểu thị, loại phiền não này xin cho bọn họ!

*

Tuy rằng đã làm xong bữa tiệc mừng, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không vội vã rời đi, mà vẫn đợi đến cuối tháng tám khi cô bé khai giảng.

Cô tự mình đưa Miên Miên đi trường học, hơn nữa còn đăng ký ký túc xá cho cô bé, bởi vì một năm đầu trường học quy định là phải ở ký túc xá, không có cách nào, cho dù là nhà bọn họ ở rất gần, cũng chỉ có thể tuân thủ quy tắc.

Nhìn chất lượng ký túc xá kia, Thẩm Mỹ Vân là có chút đau lòng: "Buổi tối nghỉ ngơi ở chỗ này, ban ngày về nhà ăn cơm nhé?"

Thẩm Miên Miên: "Mẹ, con muốn nhập gia tùy tục, trước tiên ở trường học điều tiết một đoạn thời gian, nếu như điều tiết không được, đến lúc đó con ở nhà được rồi. Hơn nữa bà ngoại và ông ngoại đều ở đây, mẹ yên tâm đi, không cần lo lắng cho con."

Cô bé biết mẹ sớm nên đến phía nam, nhưng bởi vì lo lắng cho cô bé, cứng rắn ở bên cô bé thêm một tháng.

Thẩm Mỹ Vân thấy đứa nhỏ trưởng thành, cái gì cũng có thể tự mình độc lập, trong lòng cô ngược lại có chút trống trải.

Cô thở dài, lấy kẹo mang từ trong nhà đến, cho bạn cùng phòng của con gái một chút, sau khi xác định các cô bé có thể ở chung không tệ.

Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới rời đi, cô về đến nhà cảm thán với Trần Thu Hà: "Mẹ, lúc trước mẹ đưa con đi học, có phải cũng có cảm giác này không?"

Trong lòng như trống rỗng.

Loading...