Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 897
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:25:13
Lượt xem: 45
Trần Thu Hà cẩn thận nhớ lại: "Vẫn ổn mà? Lúc đó con học ngoại trú, quên rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu: "Thật sự là bận quên mất"
"Miên Miên không giống con, nó độc lập hơn anh năm đó một chút." Lúc con gái còn trẻ sinh bệnh e ngại giao tiếp với người ngoài, Miên Miên thì không giống, cô bé giống như mặt trời nhỏ, đi tới chỗ nào cũng tỏa sáng.
Cho tới bây giờ cũng không thiếu bạn bè, lại càng không thiếu dũng khí độc lập.
Nhắc tới con gái, Thẩm Mỹ Vân kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, con gái con chắc chắn ưu tú hơn con nhiều."
Làm ba mẹ chính là như vậy, hy vọng con cái tốt hơn mình.
Đưa Miên Miên đi trường học xong, Thẩm Mỹ Vân lại trở về nhà họ Quý một chuyến: "Ba mẹ, hai muốn muốn cùng con cùng đi Dương Thành hay không? Phòng ở bên kia đã sắp xếp xong, hơn nữa hai người cũng có thể dẫn má Trương qua."
Đã tháng chín rồi, Bắc Kinh bắt đầu chuyển lạnh dần, Dương Thành cũng không còn nóng như trước nữa.
Bà Quý suy nghĩ nhiều lần, bà vẫn từ chối: "Không đi vội, mẹ muốn thương lượng với bà thông gia Thu Hà, chờ bà ấy nghỉ đông, chúng ta cùng đi."
Hiện tại mới tháng chín, bọn họ đi qua không phải là gây thêm phiền toái cho Mỹ Vân sao?
Hơn nữa nghe nói, Mỹ Vân ở Dương Thành hiện tại làm ăn rất lớn, bọn họ không thể hỗ trợ đối phương, ít nhất cũng không thể cản trở không phải sao?
Thấy bọn họ hiện tại quả thật không muốn đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức không cưỡng ép, đầu tiên là ở cửa hàng quần áo ở chợ Tây Đan kiểm tra sổ sách một lần, tiếp theo lại chạy một chuyến quán ăn nhà họ Lỗ, sau khi xác định không thành vấn đề, lại đặt vé máy bay bay đến Dương Thành.
Cô vừa về đến nhà, Triệu Xuân Lan đã tới: "Mỹ Vân, chị đang chờ em luôn đó?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu làm sao vậy?"
Triệu Xuân Lan: "Không phải chị đã học tay nghề với Đậu Đậu cả tháng rồi sao? Em nói chị mở sạp gì thì tốt?"
Quầy hàng ở chợ La Hồ thật sự là quá nhiều, cô ấy ngược lại hoa cả mắt.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chắc chắn vẫn là quán ăn vặt, ăn, mặc, ở, đi lại, ăn xếp thứ hai. Chị dâu, em nhớ chị giỏi nấu mì, không bằng bỏ công sức vào phương diện này? Những gì chị phải làm chắc chắn là những gì không có trên thị trường để chị có lợi thế."
Triệu Xuân Lan như có điều suy nghĩ: "Em nói đúng."
"Đúng rồi." Cô ấy nhắc tới chính sự: "Miên Miên nhà em không phải tổ chức tiệc ăn mừng sao? Chị bảo tên nhóc thối Thanh Tùng nhà chị thay chị đi một chuyến, nó thế nào? Không gây phiền toái cho em chứ?"
Cô ấy vừa dứt lời.
Thẩm Mỹ Vân giật mình, chuyện này bảo cô trả lời như thế nào đây?
Chu Thanh Tùng không tới... !
Thấy Thẩm Mỹ Vân một lúc lâu không nói lời nào.
Triệu Xuân Lan cũng ý thức được chỗ nào không đúng.
"Là Thanh Tùng nhà chị xảy ra vấn đề gì sao?"
Cô ấy nhìn vẻ mặt Mỹ Vân không đúng lắm.
Thẩm Mỹ Vân do dự thật lâu, vẫn mở miệng: "Chu Thanh Tùng không đi." Cô và Miên Miên tiếp đãi từ hơn chín giờ đến hơn mười một giờ, sau khi xác định dưới lầu không có ai, lúc này mới lên phòng riêng trên lầu.
Sau khi nghe điều đó.
Triệu Xuân Lan lập tức đứng lên, trên mặt nổi giận đùng đùng: "Đứa nhỏ này đáp ứng chị rằng sẽ thay cả nhà chị đi mà."
Kết quả, căn bản không đi.
Tức c.h.ế.t cô ấy rồi.
"Được rồi được rồi, chị dâu, không tới thì không tới, tâm ý tới là được, không cần tức giận."
Triệu Xuân Lan đ.ấ.m ngực: "Chị làm sao có thể không tức giận?"
Những đứa nhỏ nhà cô ấy lớn rồi, thật sự là một đứa cũng không khiến cô ấy bớt lo.
Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ cô ấy: "Đứa nhỏ lớn lên có chủ kiến của mình, đương nhiên không thể giống như khi còn bé, cái gì cũng nghe theo người lớn chúng ta, người lớn chúng ta cũng phải học buông tay."
Là đạo lý này, nhưng trong lòng Triệu Xuân Lan lại áy náy: "Mỹ Vân, chị lại làm việc này, thật sự xin lỗi."
Vốn nghĩ nhà bọn họ và nhà Mỹ Vân có quan hệ tốt, Miên Miên lại trở thành thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học Bắc Kinh, thi đậu Thanh Đại, đây là chuyện tốt biết bao.
Nếu là ở một gia thuộc viện, cô ấy tất nhiên là muốn tới cửa hỗ trợ mừng rượu, nhưng là đây không phải cách xa sao?
Thật sự là không tiện, lúc này mới để cho con trai lớn vừa vặn ở Bắc Kinh đi uống rượu mừng, làm sao ngờ được, cậu ấy căn bản không đến, cái này làm cho người ta tức giận.
Cậu ấy còn gạt người!
Sau khi rời khỏi nhà Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan càng nghĩ càng tức giận, về đến nhà thấy con trai út đang chơi bóng, cô ấy nhất thời mắng chửi đĩnh đạc: "Còn không cút vào làm bài tập đi."
Nhị Nhạc: "... ?"
Lúc mẹ cậu ta ra ngoài không phải rất vui sao? Sao lại trở về, lại biến thành quỷ Dạ Xoa rồi?
Đương nhiên lời này cậu ta không dám nói ra, chỉ có thể quy củ nhặt bóng, quay đầu vào nhà mở sách giáo khoa ra, Nhị Nhạc từ nhỏ đến lớn, biết làm một việc chính là thức thời. Thế nhưng, cậu ấy mặc dù ngồi xuống trước mặt bàn, lỗ tai lại luôn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Thời điểm nghe được mẹ cậu ấy đang gọi điện thoại, Nhị Nhạc nhất thời vểnh lỗ tai lên, chậm rãi cũng từ bàn cẩn thận từng li từng tí chạy tới chỗ cửa, mở ra một khe cửa ghé vào nghe lén.
"Chu Thanh Tùng, mẹ hỏi con, mấy ngày hôm trước Miên Miên mở tiệc ăn mừng, con có đi hay không?"
Vừa mở miệng chính là chất vấn.
Đầu bên kia điện thoại, Chu Thanh Tùng cầm điện thoại trầm mặc một lúc lâu, đưa ra một đáp án: "Không đi."
Thực tế không phải cậu ấy không đi, hơn nữa còn đến tới dưới lầu quán ăn nhà họ Lỗ, nhưng cậu ấy phát hiện mình và quán ăn nhà họ Lỗ không hợp nhau.
Cậu ấy lập tức quay đầu rời đi.
Nghe được nhi tử lẽ thẳng khí hùng nói không đi như vậy, Triệu Xuân Lan thiếu chút nữa tức giận phát sốt: "Vì sao?"
Nhà bọn họ ước gì giữ được quan hệ tốt với nhà Mỹ Vân, sao con trai lập tức làm rớt dây xích?
Chu Thanh Tùng hạ thấp mặt mày: "Không vì sao cả, chỉ là không muốn đi."
"Chu Thanh Tùng." Khi đáp án qua loa truyền tới, cơn tức của Triệu Xuân Lan thẳng đến ót, mở miệng rít gào: "Con... Trong mắt con cũng chỉ có Lâm Lan Lan đúng không? Thẩm Miên Miên người ta có chỗ nào không tốt? Khiến con chướng mắt như vậy?"
Lúc Chu Thanh Tùng lần nữa nghe được cái tên Lâm Lan Lan này, cậu ấy có chút hoảng hốt, thật ra cậu ấy cũng đã lâu không gặp Lâm Lan Lan.
Từ lúc trước cậu ấy thuê phòng nuôi Lâm Lan Lan bị mẹ bắt về, cậu ấy lập tức tách ra khỏi Lâm Lan Lan.
Sau đó Lâm Lan Lan đến trường học tìm cậu ấy, đều bị cậu ấy cố ý tránh đi.
Sự trầm mặc của cậu ấy, đối với Triệu Xuân Lan mà nói chắc chắn vừa đổ thêm dầu vào lửa.
"Con mau nói đi? Con câm rồi sao? Nếu làm không được, tại sao con phải đáp ứng? Mẹ thấy con học hoá ngốc luôn rồi, Chu Thanh Tùng mẹ nói cho con biết, con chỉ cần có lui tới cùng Lâm Lan Lan, đừng trách chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con."
Từ nhỏ cô đã không thích con nhóc Lâm Lan Lan kia, tâm cơ nhiều lại sâu, hơn nữa còn thủ đoạn thâm hiểm.
Nhìn năm đó cô ta đối xử với Lâm Vệ Sinh là biết, cho dù có phải là anh ruột hay không, đó cũng là anh em cùng nhau lớn lên sống nhiều năm như vậy.
Thà rằng trơ mắt nhìn Lâm Vệ Sinh ngã xuống vũng máu, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ hướng về điểm này, cũng đủ để cho người ta sợ hãi.
Đó không phải là điều mà một đứa trẻ vài tuổi có thể làm.
Chợt bị cúp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm tút tút, Chu Thanh Tùng cầm ống nghe, thần sắc giật mình, một lúc lâu cũng không nói gì.
Không phải cậu ấy coi trọng Lâm Lan Lan.
Cũng không phải cậu ấy không coi trọng Thẩm Miên Miên.
Mà là, cậu ấy và Thẩm Miên Miên đã là người của hai thế giới, đã như vậy, cần gì phải quấy rầy?
Mẹ không hiểu.
Đương nhiên, Chu Thanh Tùng cũng không muốn giải thích.
Đằng kia.
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy càng không hết giận, Triệu Xuân Lan tức giận đập vỡ chén: "Mình thật sự là làm bậy rồi, nuôi lớn một đứa nhỏ không nghe lời như vậy."
Nhị Nhạc do dự một chút, từ trong phòng nhỏ của mình đi ra: "Mẹ."
Cậu ta gọi một tiếng.
Triệu Xuân Lan tức giận nói: "Con ra ngoài làm gì?"
"Là anh cả không đến tiệc mừng của chị Miên Miên sao?"
Cậu ta không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Triệu Xuân Lan lập tức càng đau đầu: "Làm sao con biết?"
Nhị Nhạc chỉ vào điện thoại: "Con vừa mới nghe thấy mẹ gọi điện thoại, anh cả không đi, mẹ đã nói với dì Thẩm chưa? Xin lỗi chị Miên Miên chưa, nhà chúng ta không phải cố ý không đi, mà là ở giữa xảy ra sai lầm."
Hắn lập tức tiếp hỏi mấy câu, ngược lại khiến Triệu Xuân Lan bối rối: "Không có. Nhưng dì Thẩm của con biết anh trai con không đi."
Nhị Nhạc thở dài, yên lặng nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, ném vào trong đống rác: "Mẹ, sau này loại chuyện này chúng ta tự mình biết là được rồi, không cần nói với người ta nữa.
Rất khó tưởng tượng lời này là từ trong miệng một tiểu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi nói ra.
Triệu Xuân Lan nhìn đứa con trai nhỏ đang làm việc, rốt cuộc không còn tức giận nữa: "Vì sao?"
Nhị Nhạc đi rửa tay, lại đây ấn vai Triệu Xuân Lan, chậm rãi nói: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đây là chuyện nhà chúng ta, nói ra vô duyên vô cớ làm cho người ta chê cười, đương nhiên dì Thẩm không phải loại người này, nhưng người biết nhiều tóm lại là không tốt."
Nhìn thấy thiếu niên mới mấy tuổi có thể suy nghĩ lâu dài như vậy, điều này làm cho Triệu Xuân Lan quả thực bất ngờ, tiếp theo lại là vui mừng: "Được, mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ chú ý."
Nhị Nhạc gật gật đầu: "Chuyện này mẹ nói với ba đi. Xem chỗ này của ba có thể giúp dì Thẩm không? Nếu có thể giúp thì giúp tận lực."
Cậu ta không chỉ có thể nhìn thấy vấn đề, còn có thể giải quyết vấn đề, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn của người lớn để giải quyết."
Không nói Triệu Xuân Lan, ngay cả lão Chu tan tầm trở về cũng giật mình một lát: "Nhị Nhạc, những thứ này là ai dạy con?"
Anh ấy trở về được một lúc, lúc đó vợ đang nổi giận, anh lập tức ở bên ngoài trốn cho thanh tịnh, cho nên từ đầu tới cuối đều là nghe rõ ràng.
Tất nhiên cũng thấy được thủ đoạn của con trai nhỏ.
Nhị Nhạc thấy phụ thân đã trở lại, lập tức ném tay ra không ấn vai cho mẹ Triệu Xuân Lan nữa, cậu ta khom lưng nhặt bóng rổ trên mặt đất, cười hì hì nói: "Cái này còn cần người ta dạy sao, đây không phải con trời sinh đã biết sao?"
Còn không quên làm mặt quỷ.
Nói xong, không đợi ba mẹ kịp phản ứng đã chạy ra ngoài.
Ồn ào như vậy, Triệu Xuân Lan đã sớm hết giận, cô nói với chồng: "Nhị Nhạc cùng thằng cả nhà anh có thể hợp lại là tốt rồi."
Con trai nhỏ trời sinh đã biết đạo lý đối nhân xử thế này, hơn nữa nhìn thấu triệt hơn bất cứ ai.
Con trai lớn học tập tốt, điều này là đủ rồi.
Lão Chu buông cặp công văn xuống: "Chuyện này anh sẽ nói chuyện với thằng cả. Mặt khác, về Nhị Nhạc nói chuyện kia, anh cũng sẽ ghi tạc trong lòng, đến lúc đó nếu là có cơ hội thích hợp, anh sẽ trong phạm vi quy định dưới điều kiện tận lực giúp đỡ Mỹ Vân."
Đây là nhân tình nhà bọn họ nợ Mỹ Vân.
Triệu Xuân Lan gật gật đầu.
Lão Chu lại hỏi: "Không phải em đi tìm Mỹ Vân hỏi chuyện làm ăn của cô ấy sao? Cô ấy nói thế nào?"
Trong nhà bây giờ tình huống khẩn cấp giật gấu vá vai, hiện tại không giống như là trước kia ở trú đội, trên cơ bản không tốn tiền gì, bây giờ đi ra mới phát hiện cái gì cũng cần tiền, chính là uống ngụm nước lạnh đều phải trả tiền nước.
Càng đừng nói còn có ăn, mặc, ở, đi lại.
Triệu Xuân Lan làm ăn khá hơn một chút: "Mỹ Vân ra chủ ý cho em, để em bán mì ống, nói em am hiểu cái này, hơn nữa vừa vặn trên thị trường không có kiểu hình làm ăn này, tôi có thể bù vào chỗ trống."
"Đúng vậy." Lão Chu trầm tư một lát, thở dài: "Ánh mắt Mỹ Vân quả thật xa hơn chúng ta rất nhiều."
Trong kinh doanh, bọn họ tự ti.
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng: "Hôm nào vẫn phải nghĩ biện pháp, mời Mỹ Vân ăn bữa cơm, coi như cảm ơn cô ấy."
Hơn nữa, cô ấy không nói chính là hiện tại không giống như là trước kia ở gia thuộc viện, song phương cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, quan hệ này tất nhiên sẽ không giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-897.html.]
Hiện giờ cách xa, càng nên giữ gìn cho tốt.
Lão Chu trước kia cho tới bây giờ khinh thường làm cái này, hiện giờ cũng bị hiện thực làm cho mất bình tĩnh.
Anh ấy vuốt cằm: "Em cứ xem là được."
Bên ngoài, Nhị Nhạc nghe lén ba mẹ nói chuyện xong, rầu rĩ không vui thật lâu, cậu ta ôm bóng cũng không chơi, mà là an tĩnh nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Thật ra mình cũng biết, nhà mình và nhà Miên Miên chênh lệch càng lúc càng lớn."
Trước kia lúc ở gia thuộc viện, ba cậu ta là tham mưu, trẻ con đại viện đều nâng đỡ cậu ta, sau đó ba cậu ta vào danh sách cắt giảm biên chế, một khoảng thời gian thật dài trẻ con ở đại viện cũng không thích chơi với cậu ta nữa.
Khi đó, Nhị Nhạc lập tức hiểu được nhân tình ấm lạnh.
Thấy ba mẹ chạy ngược chạy xuôi, cậu ta càng hiểu đạo lý này, quyền và tiền là thứ tốt.
Khi ba có quyền, nhà bọn họ đã được người ta nâng đỡ.
Lúc dì Thẩm có tiền, tất cả mọi người đều nguyện ý nâng Miên Miên.
Nhị Nhạc gắt gao nắm chặt bóng rổ: "Mình cũng muốn có tiền!"
Cậu ta không muốn chênh lệch quá lớn cùng chị Miên Miên.
Cậu ta muốn từ từ, từ từ rút ngắn từng chút một.
*
Thẩm Mỹ Vân còn không biết, Chu Thanh Tùng không đi tham gia tiệc mừng của Miên Miên đã mang đến chấn động ở nhà họ Chu, cô đi tới Dương Thành, lập tức bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là đến Y Gia kiểm tra sổ sách, lại đi tìm Cao Dung xem trang phục mới nhất của mùa hè, sau khi lập tức tiếp nhập hơn mười món hàng.
Lại đến Bằng Thành một chuyến, thẳng đến đường Nam Sơn.
Mới một tháng, phế tích cùng sườn núi rác rưởi trên đường phố đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt chính là từng mảnh đất bằng phẳng.
Hơn nữa đất bằng cũng bắt đầu hạ nền móng, bên trong từng khe rãnh, cất giấu công nhân đang đổ mồ hôi như mưa.
Vị trí bên ngoài cùng, cũng là nơi chế tác nhanh nhất, nền móng đã hạ xong, cọc gỗ cũng đã đóng xong, hiển nhiên đang bắt đầu cất nhà lầu.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một vòng, tìm được đốc công Lưu đang bận rộn: "Đốc công Lưu?"
Đốc công Lưu đội một cái mũ bảo hiểm, anh ta nghe vậy nhìn qua, chỉ là một tháng không gặp, anh ta đen đi vài tone, chỉ có thể nhìn thấy một hàm răng trắng nõn.
"Bà chủ Thẩm, cô tới đi."
Anh ta chào hỏi, đồng thời còn không quên giao công việc trong tay cho cấp dưới, rời xa máy xúc, dẫn Thẩm Mỹ Vân đến nơi bên cạnh yên tĩnh một chút.
Chỉ chỉ lỗ tai mình: "Cô vừa nói cái gì, tôi không nghe thấy."
Bởi vì đang thi công, nơi này suốt ngày đều là tiếng ầm ầm ầm vang không ngừng.
Thẩm Mỹ Vân: "Bên này thế nào? Có thuận lợi không?"
Đốc công Lưu: "Cũng tạm, chỉ là dưới lòng đất không dễ đào." Anh ta chỉ cho Thẩm Mỹ Vân vị trí nền móng: "Thấy không, mặt ngoài là phế tích bãi rác, thực tế dưới lòng đất là tảng đá lớn. Tôi nghe người ta nói đây là hóa thạch trong biển, trước kia nơi này là biển, về sau biển biến thành đất liền, tảng đá này lập tức hình thành."
Nếu không phải là vấn đề tảng đá này, tòa nhà bọn họ đã sớm xây lên.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới chú ý tới, cô ngồi xổm xuống nhìn, quả nhiên thỉnh thoảng có thể thấy được vỏ sò nhỏ bên trong: "Vậy không dễ làm."
Đốc công Lưu: "Tạm được, khó khăn cũng đã qua, nhưng như vậy cũng tốt, phía dưới nhiều đá lớn, chỉ là lúc đào khó khăn, đến lúc đó nền móng vững chắc, đối với nhà lầu mà nói, tương lai cũng là chuyện tốt.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Vất vả rồi. Đốc công Lưu, anh phỏng chừng xây xong tất cả sẽ mất bao lâu?"
Đốc công Lưu suy tư một chút: "Mặc dù ít hơn một năm rưỡi, chậm thì có thể phải hai đến ba năm."
Công trình này không giống với tòa nhà đơn nguyên lúc trước.
Công năng bà chủ Thẩm cần rất nhiều, bọn họ đều còn đang trong giai đoạn tìm tòi.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Được, tôi biết rồi."
Đốc công Lưu gật gật đầu, tiếp tục bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân thì đi cách đó không xa, tìm được Hồ Hạ Lan, cô ấy là thu ngân, cho nên suốt ngày cũng là đi theo trên công trường.
Vì trước tiên phải biết nhập hàng vật tư bên công trường.
Cô vừa tới, Hồ Hạ Lan nhất thời đứng dậy nghênh đón: "Bà chủ."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Phòng làm việc của cô ở đâu, tôi vào xem sổ sách."
Hồ Hạ Lan đáp một tiếng, dẫn Thẩm Mỹ Vân vào cái lều nhỏ kia của cô, bên trong dựng một cái bàn, đặt một ít sổ sách, những thứ khác cũng không dễ chất xuống.
"Nhỏ như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân hơi nhíu mày, bên này mới xây, nơi này như sân nghỉ ngơi của các công nhân, đều là một cái lều.
Hồ Hạ Lan: "Đủ dùng rồi."
Cô đạp đạp chạy tới, khom lưng, lấy sổ sách trong ngăn tủ nhỏ ra: "Sổ sách một tháng này đều ở đây."
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy nhìn lên, rất nhanh lập tức xem xong một lần, tiếp theo chính là nhập hóa đơn cùng biên lai.
"Tháng này tốn mười chín vạn?"
Nói thật, con số này đã vượt qua Thẩm Mỹ Vân dự đoán, bởi vì, hiện tại cũng chỉ là nền bằng phẳng, xây thêm nền móng, những thứ khác đều còn chưa làm.
Hồ Hạ Lan gật đầu: "Đúng, cái gì cũng phải mua, trên cơ bản công trường cần gì là mua một lần."
Thẩm Mỹ Vân xuất nửa vốn, đốc công Lưu bên kia chỉ là bỏ nhân công, vật liệu cần trên cơ bản đều là anh ta liệt kê ra, Hồ Hạ Lan đi hỗ trợ mua sắm.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Khó trách."
Hồ Hạ Lan muốn nói lại thôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Cô nói xem, làm sao bây giờ?"
Hồ Hạ Lan do dự nói: "Tiền cần sau này có thể sẽ nhiều hơn. Tôi gọi điện cho cô giáo, dựa theo cô ấy dự tính, một khi bắt đầu khởi công xây lầu, phía sau mỗi tháng cần tiền đều sẽ hơn hai mươi lăm vạn trở lên, hơn nữa đây còn là số tiền tối thiểu."
Xây nhà vốn là một cỗ máy tiêu tiền, mà Thẩm Mỹ Vân xây nhà thương mại, càng là người nổi bật trong đó.
Thẩm Mỹ Vân: "Tiền trong sổ sách nhiều nhất có thể chống đỡ được mấy tháng?"
Hồ Hạ Lan: "Mười tháng, đây là cực hạn."
Lúc trước Thẩm Mỹ Vân cho cô ấy tổng cộng là hai trăm ba mươi vạn, cô ấy thấy được số tiền này đủ dùng, nhưng cô giáo nói, có thể ngay cả mười tháng cũng chống đỡ không được.
Nói cách khác, nửa năm sau, Thẩm Mỹ Vân sẽ phải bắt đầu nghĩ biện pháp, tiếp tục xoay sở tiền bạc.
Nếu không, công trình bên này bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm: "Tôi biết rồi. Cô đi làm việc trước đi."
Cô ra khỏi phòng làm việc, nhìn hơn một ngàn mét vuông đất bằng kia, cùng với một hai trăm công nhân đồng loạt đổ mồ hôi như mưa.
Đó là lý do tại sao phải tiêu nhiều tiền đến vậy.
Thế nhưng, đ.â.m lao thì phải theo lao.
Huống chi, Thẩm Mỹ Vân vốn cũng không có ý định quay đầu lại.
Nếu không có ý định quay đầu lại, vậy thì nhất định phải xông về phía trước.
Cô muốn trong vòng nửa năm, nghĩ biện pháp tiếp tục xoay sở tiền, hơn nữa còn phải có chừng một trăm vạn.
Nói cách khác, ngoại trừ việc làm ăn hiện tại trong tay, cô còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp cố gắng mở nguồn.
Những năm 80 cái gì kiếm được nhiều tiền nhất?
Thẩm Mỹ Vân cũng hận không thể đi mua cổ phiếu, đáng tiếc, giao dịch ở sở Thâm Quyến còn chưa mở cửa, nếu không, cô bất chấp muốn đi vào mua một hồi.
Biện pháp này không thể thực hiện được.
Thẩm Mỹ Vân lập tức tiếp đi vòng qua Bằng Thành và Dương Thành một tuần, Cao Dung cũng cảm thấy đau đầu: "Cô còn thiếu bao nhiêu tiền?"
Cô ấy hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân: "Hiện tại không thiếu tiền, tôi hiện tại thiếu chính là thủ đoạn kiếm tiền. Cao Dung, bên cô có hạng mục phát tài gì dẫn tôi theo đi."
Cao Dung: "..."
"Hạng mục kiếm được nhiều tiền nhất không phải ở trong tay cô sao?" Thẩm Mỹ Vân trong tay có mấy con đường kiếm tiền, cô ấy hâm mộ cũng không kịp.
So với cô ấy mở xưởng may kiếm tiền hơn nhiều.
Thẩm Mỹ Vân: "Không đủ."
Cao Dung cười lạnh một tiếng: "Vậy cô đi cướp ngân hàng đi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Tôi thật sự có nghĩ tới."
Cao Dung trầm mặc: "Cô không nói đùa đó chứ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Thật sự không có."
Bây giờ cô ấy thật sự thiếu tiền.
"Trong tay cô không phải có đoàn xe sao?" lúc đầu óc Cao Dung xoay chuyển, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được.
"Hàng nam bán bắc, hàng bắc khó bán, đây là ưu thế của cô."
Đoàn xe bây giờ còn chưa lưu thông, đoàn xe trong tay Thẩm Mỹ Vân này là cực kỳ đáng giá, chỉ là trong tay cô chưa tận dụng được nhiều lắm.
Cô có lẽ còn không có chú ý tới giá trị của đoàn xe, nhưng rất nhiều doanh nhân nhỏ đều thèm thuồng đoàn xe trong tay Thẩm Mỹ Vân này.
Mọi người cũng không phải không nghĩ tới chuyện thành lập đoàn xe của mình.
Nhưng không dễ dàng.
Thứ nhất, riêng chuyện Thẩm Mỹ Vân mua xe Đông Phong kia, bọn họ hỏi giá, phía nam bên này một chiếc muốn hai ba vạn một chiếc, hơn nữa đoàn xe chắc chắn không thể chỉ có một chiếc, ngoại trừ xe, còn cần có tài xế đáng tin cậy, nếu không đối phương ngay cả muốn chở hàng cũng không được.
Đó mới là chịu thiệt thòi lớn.
Cho nên, những chủ doanh nghiệp như bọn họ cũng chỉ là quan sát, trên thực tế cũng không dám ra tay.
Không phải ai cũng quyết đoán như Thẩm Mỹ Vân, cũng không phải ai cũng có tiền và nhân lực như Thẩm Mỹ Vân.
Một Tiểu Hầu đã đủ, còn lại tài xế cũng đều là lính xuất ngũ đi ra từ trú đội, bọn họ không chỉ có kỹ thuật tốt, hơn nữa ở phương diện trung thành, là người khác không có.
Sau khi Cao Dung nhắc tới, Thẩm Mỹ Vân mới nhớ ra: "Cô nói đúng. Tôi có sáu chiếc xe tải trong tay."
Thế nhưng xe tải chủ yếu là chở gia súc đi.
Bình thường cũng không rảnh.
"Xe tải của cô cũng không phải ngày nào cũng giao hàng, có phải có lúc rảnh rỗi không? Một lần đi Bắc Kinh đưa nhiều hàng một chút, bớt chút thời gian đi một chuyến về phía nam không phải là đủ rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân thật sự là bận đến choáng váng, cô không chú ý tới những thứ này.
"Để tôi suy nghĩ."
Cao Dung ừ một tiếng, còn ở bên cạnh tiếp tục ra chủ ý cho cô: "Sản phẩm điện tử phía nam rất nhiều, có tiền cô lập tức đến nhà máy TV nhập hàng, không có tiền thì nhập radio, thật sự không được thì nhập quần áo, hải sản, tất thủy tinh, đồng hồ điện tử, dù sao có cái gì cô cứ nhập đi? Có phải cô đã quên, trước kia cô làm giàu như thế nào không?"
Khoản tiền đầu tiên Thẩm Mỹ Vân kiếm được, vẫn là lúc trước cùng Kim Lục Tử đến phía nam nhập hàng, quay về phía bắc bày sạp.
Sau đó kiếm được khoản tiền đầu tiên này, sau khi mở cửa hàng, cô cũng chậm rãi vứt ý định này đi.
Thật đúng là làm Thẩm Mỹ Vân bối rối, cô vỗ vỗ ót: "Con người thật sự giàu có thì dễ quên. Cao Dung, cô thật sự là cứu tinh của tôi."
Đi lên ôm Cao Dung hôn một cái.
Cao Dung đẩy cô: "Cũng đừng, đến lúc đó để Quý Trường Tranh nhà cô thấy được, còn không biết làm sao c.h.é.m tôi ra thành trăm mảnh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười, anh dám sao!