Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 904

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:25:25
Lượt xem: 46

Thẩm Mỹ Vân lập tức đổ tiền ra: "Cái đồng hồ kia bán được ba mươi tám vạn, gọi các cậu tới là chia đều tiền, ba người mỗi người là mười hai vạn."

Cô chia tiền làm ba phần, đưa hai phần trong đó giao cho Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc.

Hai người đột nhiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cả người hoàn toàn bối rối.

"Không phải, chị dâu, tiền này chúng tôi không thể nhận." Ngụy Quân phản ứng nhanh, lập tức đẩy tiền qua.

Hứa Kiến Quốc cũng nói theo: "Đúng vậy, chị dâu, lần trước chúng tôi đi chị còn trả lương riêng cho chúng tôi, tiền này không liên quan đến chúng tôi.

Tuy rằng, bọn họ cũng rất muốn, nhưng đúng là không thể nhận.

Thẩm Mỹ Vân: "Cho các cậu chính là cho các cậu, cầm đi, nếu không là các cậu cứu vị kia phú bà kia, đối phương cũng sẽ không cho chiếc đồng hồ này để báo đáp."

Cái này...

Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc liếc nhau: "Chúng tôi chỉ cần một vạn."

Một vạn bọn họ đã cầm đến thẹn.

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Mỗi người mười hai vạn."

"Chị dâu, nếu chị cho chúng tôi mười hai vạn, vậy chúng tôi ngay cả một vạn này cũng không cần."

Chỉ lấy mười vạn bọn họ đã cảm thấy quá nhiều.

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Vậy như vậy đi, các cậu không cần tiền, tôi giúp các cậu xem thẻ, mua một căn nhà ở Dương Thành hoặc là Bằng Thành? Quên đi, trực tiếp mua ở tiểu khu tôi ở là được rồi. Tôi nhớ căn nhà nhỏ nhất trong tiểu khu đó là một trăm năm mươi mét vuông, số tiền này hẳn là đủ mua hai căn."

Cô vừa dứt lời, tay Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc nhất thời rụt lại, cầm trong tay một vạn khối cũng thả trở về.

"Chị dâu, cái này không thích hợp." Chị dâu ở căn hộ thế nào, bọn họ đi xem qua, phòng kia vừa lớn vừa sáng sủa, tuy rằng bọn họ cũng thích, nhưng quá đắt.

Nó thực sự quá đắt.

Sáu trăm một mét vuông, đây là tồn tại bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thẩm Mỹ Vân: "Cứ quyết định như vậy, đến tòa nhà của tôi mua đi, tòa nhà đó cũng được. Thật ra, nếu có cơ hội, tương lai các cậu đi Bằng Thành, tôi xây nhà ở đường Nam Sơn, đến lúc đó cho các cậu mỗi người một căn. Đáng tiếc, hai người đều phát triển ở Dương Thành, như vậy xem ra, phòng ở tốt nhất vẫn là nên mua ở Dương Thành."

Nghe cô nói.

Trong lòng Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc nóng bỏng: "Chị dâu, chị đừng đối xử tốt với chúng tôi như vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "Mua nhà, có đi không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nếu đi, thì đừng lề mề nữa."

Cái này...

Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc nhất thời động tâm, so với số tiền kia, bọn họ càng thích có một căn nhà có thể đặt chân, như vậy có thể đón vợ con ở quê tới.

"Đi!"

Ngụy Quân thầm nghĩ, chờ sau này có tiền, sẽ trả lại cho chị dâu.

Hoặc là sau này lấy mạng đền bù cho chị dâu.

"Vậy thì đi."

Thẩm Mỹ Vân dẫn Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc đi thẳng đến khu bán nhà của tiểu khu nhà mình, bên trong vẫn trống rỗng, chỉ có một mình Tiểu Chu nhàn rỗi cầm vợt đập muỗi.

"Tiểu Chu, nhà bán thế nào rồi?"

Tiểu Chu thở dài nói: "Bà chủ Thẩm, cô xem tôi nhàn rỗi đều đang đánh muỗi, lập tức biết tôi bán thế nào rồi. Tôi không rõ, căn nhà này của chúng tôi ở đâu cũng tốt, sao không ai mua?"

Mấy trăm căn nhà, hiện tại mới bán được mười mấy căn.

Hơn nữa một nửa còn là Thẩm Mỹ Vân mua.

Thẩm Mỹ Vân: "Các cô quảng cáo không tốt, rất nhiều người không biết nơi này."

Tiểu Chu chần chờ một chút: "Vậy sao?"

Thấy cô ấy không tin, Thẩm Mỹ Vân cũng không nhiều lời: "Còn căn hộ nhỏ nào không? Tôi muốn căn một trăm năm mươi."

Cô đến là để mua nhà!

Ý thức được điều này, Tiểu Chu nhất thời kích động: "Có có có."

Cô ấy cầm chìa khóa dẫn bọn họ đi: "Căn hộ một trăm năm mươi còn có rất nhiều."

"Tòa nhà số 3 còn không? Chính là tòa nhà tôi ở."

Tiểu Chu cầm bản đồ phòng nhìn xuống: "Căn hộ ở đối diện căn của mẹ cô còn có một căn một trăm năm mươi, còn có một căn ở lầu một."

Bởi vì một trăm năm mươi dành cho hộ gia đình nhỏ, cho nên xây đều là tầng trệt thấp.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc: "Các cậu cảm thấy thế nào? Một căn ở lầu một, một căn ở lầu hai."

Ngụy Quân suy tư một chút: "Tôi muốn căn ở lầu một, ba mẹ tôi lớn tuổi, không leo được cầu thang, lầu một vừa vặn."

Hứa Kiến Quốc: "Vậy tôi muốn lầu hai, vợ tôi vẫn hâm mộ nói ở chung cư thật tốt. Nếu để cho cô ấy và đứa bé dọn vào, vậy tôi còn không phải được cô ấy hầu hạ lên trời sao?"

Không cẩn thận lập tức nói đến chuyện bậy bạ.

Ở đây ngoại trừ Tiểu Chu là một cô gái độc thân, những người khác đều là người đã kết hôn, ngược lại anh ta không thèm để ý.

Tiểu Chu đỏ mặt: "Tôi dẫn mọi người đi xem một chút."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, theo Tiểu Chu đi về phía trước, chỉ chốc lát đã tới.

Đầu tiên là nhìn lầu một, mặc dù nói lầu một tầng trệt thấp một chút, nhưng bởi vì khoảng cách giữa lầu rộng, hơn nữa có cửa sổ lớn, cho nên ban ngày bên trong vẫn rất sáng sủa.

Ngụy Quân liếc mắt một cái lập tức thích: "Tôi muốn căn này, mẹ tôi đi đứng không tốt, bà ấy ở nơi này ngược lại thuận tiện."

Tiếp theo chính là Hứa Kiến Quốc.

Hứa Kiến Quốc đi lên lầu hai, mỗi phòng đều đi lòng vòng, cuối cùng đứng ở ban công: "Căn này tốt, căn này tốt, tôi muốn căn này."

Thẩm Mỹ Vân: "Được, Tiểu Chu, cô sắp xếp bán hai căn này cho chúng tôi. Tính toán bán cùng nhau bao nhiêu tiền?"

Nghe giọng điệu này, mua nhà cũng giống như mua cải trắng, rất khí phách.

Tiểu Chu ngay lập tức nói: "Bà chủ Thẩm, cô là khách quen, bán lại cho cô dựa theo sáu trăm đồng một mét vuông, trên cơ sở này giảm giá chín mươi bảy phần trăm."

Cũng được.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Vậy cô đi tính giá, chúng tôi trả tiền."

Cái này thật sự là gọn gàng lưu loát.

Chờ trả tiền ký tên lập tức mạch lưu loát, cùng lắm mất năm phút đồng hồ.

Lúc cầm hợp đồng kia, Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc còn có vài phần cảm giác không chân thật: "Chúng tôi mua nhà ở Dương Thành sao? Hơn nữa còn lớn như vậy, nhà rộng rãi sáng sủa như vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "Có muốn đi xem không?"

"Được được được."

Không cần cô thúc giục, Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc hai người giống như đứa nhỏ, chạy vào trong ngoài nhìn nhiều lần.

Thẩm Mỹ Vân mới nói: "Mỗi phòng được giảm giá, là tám vạn bảy ngàn ba, mười hai vạn của các cậu còn chưa dùng hết, tiền còn lại ở chỗ này."

Cô đẩy qua, kết quả lại bị Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc đồng thời từ chối: "Chị dâu, chị có thể không cho, có thể có một căn phòng này, chúng tôi đã chiếm lời rồi."

Nếu như còn thu tiền thừa còn lại, bọn họ thành cái gì?

Bọn họ đâu phải đào mỏ!

Thẩm Mỹ Vân: "Cầm lấy để trang trí thì sao?"

Hứa Kiến Quốc: "Không cần, tiền lương chúng tôi tích góp đủ trang hoàng rồi."

"Đúng đúng đúng."

Ngụy Quân cũng nói: "Chị dâu, tiền còn lại chị giữ lại, nếu không buổi tối tôi và Hứa Kiến Quốc ngay cả ngủ cũng không ngon."

Thấy hai người thật sự là không muốn, Thẩm Mỹ Vân cũng không ép buộc nữa.

Trực tiếp thu lại, cô phát hiện lần này đi Hương Giang một chuyến, tiền thang máy không chỉ không tiêu, hơn nữa còn kiếm lại được.

Ngay cả Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc, cũng có thêm một căn nhà.

Chuyến đi Hương Giang này tuy rằng có chút kinh tâm động phách, nhưng có lời.

Quả nhiên, nếu có cơ hội sau này đi Hương Giang nên cứu thêm mấy phú hào.

Cái này nhanh hơn nhiều so với làm ăn kiếm tiền.

Đương nhiên, Thẩm Mỹ Vân cũng chỉ là suy nghĩ một chút, buôn bán không mất mạng, đi Hương Giang cứu phú hào, cứu các phu nhân giàu có, nhưng là sẽ mất mạng!

Rèn sắt khi còn nóng.

Thẩm Mỹ Vân lại dẫn Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc đến sở quản lý bất động sản một chuyến, bảo bọn họ làm giấy chứng nhận bất động sản.

Xem như tiễn Phật đưa đến Tây Thiên.

Chờ Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc lấy được giấy chứng nhận bất động sản, niềm vui sướng của hai người đã bộc lộ trong suy nghĩ.

Hu hu hu!

Đi theo chị dâu thật tốt.

Đi theo chị dâu có thịt ăn.

Đi theo chị dâu còn có nhà.

Quá hạnh phúc đi!

Thẩm Mỹ Vân cũng không biết hai thanh niên này, trong lòng hạnh phúc nổi bong bóng, cô bận rộn một ngày cũng quả thật mệt mỏi, lập tức nói: "Tôi trở về nghỉ ngơi đây, không giữ hai người nữa, chờ hai người có rảnh lại đây sửa sang nhà cửa lại."

Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc đương nhiên không có gì bất mãn.

Bên kia, Ngụy Quân đến Hy Vọng Mới, vừa trở về lập tức nhìn thấy ở cửa có người đang đứng, trong mắt anh ta còn mang theo vài phần cảnh giác, chỉ là khi nhìn thấy mặt đối phương, anh ta càng phát ra bất ngờ nói: "Các anh sao tìm tới được?"

Hơn nữa còn tìm được nơi ở của bọn họ!

Minh Gia Đống đứng ở phía sau Liễu Bội Cầm, gầy gò giống như xương khô, đôi mắt như sói, mang theo vài phần hung ác.

Chỉ khi nhìn thấy Ngụy Quân, trên mặt khó được mang theo vài phần tôn kính, lần trước, Ngụy Quân giáo huấn mấy tên chó tạp chủng Hoà Thắng Hòa, anh ta nghe rõ ràng.

Biết Ngụy Quân là quân giải phóng nhân dân!

Bọn họ là thần hộ mệnh của dân chúng Đại Lục.

"Phu nhân nhà tôi muốn tìm bà chủ của anh."

Minh Gia Đống mở miệng, giọng nói khàn khàn, giống như tiếng đàn nhị rách nát phát ra.

Ngụy Quân nhìn anh ta một cái, lại rời ánh mắt đặt ở trên người Liễu Bội Cầm phía sau Minh Gia Đống, bà ấy đội một cái mũ rộng rãi, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

"Có được không?" Bà ấy cầu xin.

Ngụy Quân suy tư một chút: "Các người chờ một lát."

Anh ta cũng không mời bọn họ đi vào, mà là để cho bọn họ ở cửa chờ, anh ta thì là vào nhà đi, bấm gọi điện thoại nhà Thẩm Mỹ Vân.

May mà Thẩm Mỹ Vân bên nhà mới vì để thuận tiện, mấy căn đều lắp đặt điện thoại, nếu không anh ta còn không gọi được.

"Chị dâu, phú bà lần trước gặp ở Hương Giang, tới tìm chị."

Thẩm Mỹ Vân vốn định rửa mặt nghỉ ngơi, nghe nói như thế, cô lập tức đứng thẳng người: "Cậu nói ai?"

"Chính là người phụ nữ lần trước tôi cứu."

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Bà ấy ở đâu?"

"Ở trước cửa của Hy Vọng Mới, tôi vẫn chưa cho họ vào."

Nghĩ đến cách làm của Ngụy Quân, Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Cậu để bọn họ vào đi, tôi qua ngay."

Ngụy Quân gật đầu, có Thẩm Mỹ Vân phân phó, lúc này anh mới đi ra ngoài mời Liễu Bội Cầm và Minh Gia Đống vào.

Đây là nhà cũ của Minh Gia Đống, nhưng một lần nữa khi tiến vào, lại bị đối phương mời vào, điều này làm cho anh ta có vài phần hoảng hốt cùng khó chịu.

Sau khi vào nhà, anh ta im lặng quan sát xung quanh, là nhà của anh ta, nhưng lại không phải.

Bên trong trang hoàng khắp nơi khác gẳn căn nhà trước kia anh ta sửa.

"Mọi người chờ một lát, chị dâu tôi lát nữa sẽ tới."

Ngụy Quân bảo Tiểu Vương rót trà cho bọn họ, Tiểu Vương có chút tò mò, bưng hai chén trà tới, lập tức đi xuống, còn không quên nói thầm với Ngụy Quân: "Bọn họ là ai vậy?"

Cho tới bây giờ cậu ta chưa từng thấy qua loại người này, bao bọc chính mình kín kẽ.

"Từ nơi khác tới." Thấy Tiểu Vương còn muốn hỏi, Ngụy Quân lắc đầu: "Đi làm việc của cậu đi, chị dâu sắp tới rồi, cậu đi nấu chút nước đậu xanh cho chị ấy."

Vừa nghe chị dâu muốn tới, Tiểu Vương lập tức bận rộn.

Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, đã là nửa tiêngd sau.

Cô vừa bước vào, Liễu Bội Cầm lập tức đứng lên, bỏ mũ xuống: "Bà chủ Thẩm."

Giọng nói của bà ấy rất êm tai, có pha một kiểu giọng nói mềm mại của phụ nữ Giang Nam ở bên trong, cho dù là Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được khen một câu trong lòng, thật sự là đại mỹ nhân sống sắc sinh hương.

Thẩm Mỹ Vân: "Liễu phu nhân, cô tìm tôi là chuyện gì?"

Một tiếng Liễu phu nhân này của cô, Liễu Bội Cầm có một lát giật mình, bà ấy ở Hương Giang nhiều năm như vậy, người khác đều gọi bà ấy là bà Quách, mấy chữ Liễu phu nhân này, bà ấy vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Thế nhưng, cảm giác cũng không bài xích, làm cho bà ấy có một cảm giác mình là một người độc lập.

Liễu Bội Cầm gật đầu, cằm trắng nõn khẽ gật xuống, khuôn mặt hiền hậu khiêm tốn lại cảm kích: "Lần trước cô cứu tôi, tôi cố ý tới cửa cảm tạ cô."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-904.html.]

Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ: "Tôi tưởng lần trước giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi."

Cô nói chuyện làm việc cũng đủ trắng trợn, điều này làm cho Liễu Bội Cầm cũng có mờ mịt một lát, bà ấy ở Hương Giang đã quen vòng vo, loại phương thức thẳng đuột này, làm cho bà ấy có chút không điều tiết.

Bà ấy rất nhanh đã phản ứng lại, tiếp theo, lập tức cười cười: "Là như vậy, tôi lần này tới cửa còn có việc nhờ cô giúp."

Tiểu Vương đi lên, bưng một chén nước đậu xanh cho Thẩm Mỹ Vân, cô rất thích, nói cảm ơn với Tiểu Vương, lúc này mới có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Liễu Bội Cầm: "Tôi có cái gì có thể giúp được cô?"

"Tôi muốn từ cửa sau nơi này của cô rời đi phương bắc, trong lúc này, nếu là có người hỏi thăm tôi, mong cô nói tôi sinh bệnh, ở nhà cô nằm nghỉ ngơi, có thể không?"

Yêu cầu này thật kỳ lạ.

Để Thẩm Mỹ Vân có chút không hiểu ra sao, sau khi sắp xếp lại một lát mới cho ra một tin tức: "Có người đang điều tra cô, theo dõi cô?"

Liễu Bội Cầm gật đầu, mặc dù rất khó xử, nhưng cô lại cần đồng minh: "Đúng, là chồng của tôi. Có thể không?"

Ánh mắt bà ấy mang theo thỉnh cầu.

Sợ Thẩm Mỹ Vân không đáp ứng, tiện tay lại từ trên cổ tay rút xuống một chiếc đồng hồ đeo tay, là một chiếc đồng hồ nữ màu nâu, rất tinh xảo.

Thái dương Thẩm Mỹ Vân nhảy dựng: "Liễu phu nhân, cô đừng như vậy."

Nếu là cô không nhận lầm, đối phương khối này đồng hồ hẳn là Patek Philippe, sợ là không rẻ hơn chiếc đồng hồ Rolex kia là bao.

"Lần này tôi đi ra gấp, không mang theo vật phẩm quý giá gì, một chiếc đồng hồ này là thứ tôi có thể lấy ra không nhiều lắm, xin cô đừng ghét bỏ."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Đây không phải là ghét bỏ, mà là không chịu nổi.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Liễu phu nhân, cô phải hiểu được, chồng của cô muốn tra ra cô, nếu tôi nhớ không lầm, đối phương là hào môn ở Hương Giang, tôi chính là một thương nhân nhỏ bình thường, cô cảm thấy tôi có thể tiếp được mấy chiêu nếu đối phương giở thủ đoạn?"

Ngay cả Liễu Bội Cầm cũng cẩn thận suy nghĩ lại.

Liễu Bội Cầm xin xỏ: "Hai ngày, cô giúp tôi cầm chân hai ngày, ở Tiêm Sa Chủy Hương Giang tôi có một căn biệt thự ngàn thước, trực tiếp sang tên cho cô."

Đây là phần thưởng được trả ngoài chiếc đồng hồ này.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Mẹ ơi.

Đây là Bồ Tát Tán Tài Nữ từ đâu tới thế này.

"Cô để cho tôi suy nghĩ."

Không phải cô muốn từ chối, mà là đối phương cho quá nhiều.

Sau khi suy nghĩ một lát, Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn bà ấy: "Cô xác định đi hai ngày sao?"

Liễu Bội Cầm: "Đúng, cũng có thể chỉ một ngày.

"Sáng nay tôi đi, chiều hôm đó về." Bà ấy khẩn cầu: "Nhưng mua vé máy bay thì phải dùng giấy tờ của cô."

Chứng minh thư của bà ấy là không thể dùng, một khi dùng, chồng bà ấy sẽ tra ra, cô bây giờ còn không thể trêu vào Quách Trung Minh.

Cho nên đi thăm con ruột của mình, cũng chỉ có thể trốn tránh.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cũng không thể dùng của tôi."

"Vậy..."

Liễu Bội Cầm nhíu đôi mày xinh đẹp: "Phải làm thế nào cho phải?"

Bà ấy đã đi tới Đại Lục, nếu để cho bà ấy buông tha như vậy, thật sự là không cam lòng.

"Dùng của bạn tôi đi."

Thẩm Mỹ Vân tìm được Cao Dung: "Dùng giấy tờ của cô mua vé máy bay, để vị phu nhân xinh đẹp này đi Bắc Kinh một chuyến."

Nói đến đây, cô mới nhớ tới: "Đúng rồi, Liễu phu nhân, cô đi Bắc Kinh không phải làm cái gì trái pháp luật vi phạm quy định nguy hại Đại Lục chúng tôi đó chứ?"

Nếu đúng vậy, vậy cô sẽ trở tay tố cáo.

Liễu Bội Cầm lắc đầu: "Không phải, tôi cũng không giấu cô, tôi đi tìm con tôi."

Thẩm Mỹ Vân: "... ?"

Dưa này hơi lớn.

Theo cô được biết, Liễu Bội Cầm là đương gia phu nhân của nhà họ Quách hào môn Hương Giang, con trai bà ấy đang ở Bắc Kinh.

Tiểu thiếu gia bị bắt cóc lưu lạc bên ngoài?

Liễu Bội Cầm rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia thương cảm: "Sinh cùng chồng trước."

Thẩm Mỹ Vân: "... ?"

Dưa này to hơn.

Nếu không là cơ hội không thích hợp, cô hận không thể hiện tại lập tức ăn đến cùng, đáng tiếc, người ta muốn rời đi.

Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể cảm thán để lần sau.

Cô nói với Cao Dung: "Dùng giấy tờ của cô mua vé máy bay cho cô ấy."

Cao Dung trợn trắng mắt: "Sao không dùng của cô?"

Thẩm Mỹ Vân lôi kéo cô đi bên cạnh: "Tôi muốn yểm hộ cho cô ấy, hơn nữa - -" Cô ho nhẹ một tiếng: "Vị mỹ nữ này cho nhiều lắm. Một cái đồng hồ Patek Philippe, còn có một căn biệt thự ngàn thước ở Tiêm Sa Chủy ở Hương Giang, lập tức là cô có nguyện ý hay không? Nếu nguyện ý, thù lao chia cho cô một nửa."

Cao Dung dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô: "Thẩn Mỹ Vân, cô không bị ngốc đó chứ?"

Tùy tiện chi ra hai ngàn, chỉ vì mua một tấm vé máy bay?

Không đùa chứ?

Thẩm Mỹ Vân tức giận nở nụ cười: "Cơ hội phát tài đã tới tay, cô sợ phiền, tôi tìm người khác."

Mắt thấy cô thật muốn đi.

Cao Dung nghĩ tới cái gì: "Cô giúp Ngụy Quân bọn họ mua nhà, không phải là bởi vì chị gái này chứ?"

Cô ấy nghe ông Tiền bọn họ nói tới, đều hâm mộ muốn chết.

Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc đi theo Thẩm Mỹ Vân đến Hương Giang một chuyến, sau khi trở về, Thẩm Mỹ Vân lập tức mua cho hai người bọn họ một căn hộ.

Lúc ấy ông Tiền đến bàn chuyện làm ăn với cô ấy, giọng điệu kia hận không thể biến thành là ông ấy cùng Thẩm Mỹ Vân đi Hương Giang mới tốt.

Cao Dung lúc ấy còn tưởng rằng là ông Tiền nói đùa.

Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn cô ấy: "Cô bây giờ mới biết? Là vị phú bà kia, tiện tay trả thù lao cho tôi một cái đồng hồ đeo tay, tôi bán đi được ba mươi tám vạn."

Cao Dung: "..."

Chết tiệt!

Hương Giang hào môn danh bất hư truyền!

"Có mua vé máy bay hay không? Nếu không, tôi sẽ tìm người khác."

Cao Dung lập tức thay đổi thần sắc: "Chị, chị là chị ruột, cơ hội phát tài mang theo em, thật sự là chị em tốt. Làm, nhất định phải làm, không phải mua vé máy bay thôi sao? Mua mười vé tôi đều nguyện ý."

Làm chút chuyện, trăm vạn nhập sổ.

Cái này so với cô ấy khổ cực một năm còn kiếm được nhiều hơn?

Không nhất thiết phải có hàng triệu.

Thẩm Mỹ Vân ném cho cô ấy một cái nhìn "Coi như cô thức thời", lúc này mới dẫn Cao Dung đi tìm Liễu Bội Cầm: "Liễu phu nhân, cô sang bên này có Minh Gia Đống đi theo sao?"

Liễu Bội Cầm lắc đầu: "Cậu ấy không đi theo. Cậu ấy ở lại đây để đối phó với người mà chồng tôi gửi đến. Cho nên, bà chủ Thẩm tôi còn có một thỉnh cầu."

Thẩm Mỹ Vân nhìn kim chủ trước mặt: "Khách sáo rồi khách sáo rồi, cô có vấn đề gì cứ nói."

Liễu Bội Cầm: "Tôi muốn mượn người của cô cùng tôi lên phía bắc. Mượn người dùng để làm gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng."

Bà ấy tạm thời để vệ sĩ Minh Gia Đống ở Dương Thành, đến Bắc Kinh bà ấy cần có người bảo vệ.

Cái này cũng không khó.

Thẩm Mỹ Vân nhìn Ngụy Quân: "Cậu tènh tiếp xúc với Liễu phu nhân, cậu theo Liễu phu nhân nhé?"

Ngụy Quân chần chừ: "Tôi chưa từng đến Bắc Kinh."

Thẩm Mỹ Vân: "Không sao, sau khi hai người đến, tôi sẽ cho người đón hai người."

Lúc này, Ngụy Quân lập tức đáp ứng.

Sau khi hai bên quyết định chi tiết.

Thẩm Mỹ Vân lập tức để cho Cao Dung đến sân bay mua vé, chỉ có thể nói, hiện tại mua vé không giống như là đời sau cần kiểm tra khuôn mặt, mua vé xong, đương sự cầm chứng minh thư cùng vé máy bay, lập tức có thể lên máy bay.

Cũng bởi vậy, để cho Liễu Bội Cầm lợi dụng sơ hở, từ mua vé đến rời đi, cũng thế nhưng mới hai tiếng.

Nhìn chiếc máy bay cất cánh.

Thẩm Mỹ Vân cảm thán nói với Cao Dung: "Tôi lúc nào có thể giống như là Liễu phu nhân như vậy?"

Cao Dung đánh giá cô: "Cả đời này cô cũng không có khả năng."

Thẩm Mỹ Vân: "Vì sao?"

"Liễu phu nhân được nuôi dưỡng trong ổ phú quý, phải không? Tiền của cô chẳng lẽ không phải do khổ sở kiếm được sao? Cô cam lòng vung tiền như rác?"

Giống như luyến tiếc, Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt buông tha.

*

Bắc Kinh.

Sau khi xuống sân bay, Liễu Bội Cầm lại đứng trên mảnh đất quen thuộc này, hốc mắt bà ấy tràn đầy nước mắt, trong nháy mắt Ngụy Quân nhìn qua, lập tức nuốt trở về.

"Chúng ta đi thôi."

Ngụy Quân: "Không đợi người tới đón sao? Chị dâu lúc trước nói, sẽ có người tới đón."

Không đợi, trực tiếp đi.

Giờ khắc trở lại cố hương này, Liễu Bội Cầm cảm thấy mình một khắc cũng không đợi được.

Cái này...

Được rồi.

Đối phương mới là ông chủ tạm thời của anh ta.

Sau khi ra khỏi sân bay, Liễu Bội Cầm đứng tại chỗ do dự một chút, cô đang suy nghĩ nên đi Thanh Đại hay là về nhà họ Ôn.

Một lát sau, lập tức đưa ra quyết định.

Trực tiếp đi Thanh Đại, tìm con trai Ôn Hướng Phác.

Nghĩ rõ lộ tuyến, Liễu Bội Cầm lập tức gọi xe tới, mang theo Ngụy Quân, trực tiếp đi Thanh Đại.

Mà cô không biết chính là, Thẩm Mỹ Vân bên này nhờ mẹ cô Trần Thu Hà tới đón bọn họ, nheng bọn họ vừa vặn tách ra cùng Trần Thu Hà.

Trần Thu Hà đợi một lúc, thấy mọi người trong sân bay đều đi ra, không đợi được người, lập tức trực tiếp về nhà, gọi điện thoại cho Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, mẹ không đón được người."

Thẩm Mỹ Vân cũng kinh ngạc: "Không đón được thì thôi, có lẽ bọn họ có chủ ý của mình, vất vả cho mẹ đi một chuyến rồi."

Trần Thu Hà: "Không sao."

Dù sao cuối tuần bà cũng nghỉ ngơi ở nhà, coi như là ra ngoài đi dạo.

Tâm trạng ngược lại rất tốt.

Bên kia.

Liễu Bội Cầm đứng ở cửa lớn, bà ấy lại không có dũng khí để cho người ta gọi Ôn Hướng Phác ra.

Đến rồi, bà ấy chần chờ một lát, hỏi thăm bảo vệ: "Đồng chí, xin hỏi bạn học Ôn Hướng Phác bình thường đi học ở đâu?"

Mỗi ngày người đến tìm Ôn Hướng Phác thật sự là quá nhiều.

Người bảo vệ nhìn bà ấy cảnh giác.

Trong lòng Liễu Bội Cầm cay đắng nói: "Tôi là người thân của thằng bé, từ nơi khác tới tìm thằng bé có việc."

Thấy đối phương không giống như đang nói chuyện, bảo vệ mới lên tiếng: "Cậu ấy thường ngày ở phòng thí nghiệm."

Anh ta chưa dứt, Thẩm Miên Miên từ trong nhà đi tới, trong tay còn mang theo một hộp cơm, bảo vệ lập tức nói: "Cô đi theo bạn học kia, nhất định có thể tìm được Ôn Hướng Phác."

Cái này...

Thẩm Miên Miên nghe được đối phương muốn tìm anh Hướng Phác, cô bé còn có chút buồn bực, kết quả vừa quay đầu lại lập tức thấy một đại mỹ nữ xinh đẹp động lòng người.

Cô bé sửng sốt: "Chị, chị muốn tìm Ôn Hướng Phác sao??"

Một tiếng chị này, Liễu Bội Cầm có chút hoảng hốt: "Đúng."

Thẩm Miên Miên cười cười, giọng nói ngây thơ: "Chị tìm Ôn Hướng Phác làm gì? Chị là gì của anh ấy?"

Hình như cô chưa từng nghe anh Ôn Hướng Phác nói anh ấy quen biết một chị gái xinh đẹp như vậy.

"Chị tìm anh ấy làm gì?"

Liễu Bội Cầm muốn nói, bà ấy là mẹ của hắn, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.

"Cháu dẫn dì đi thăm nó là được rồi."

Thẩm Miên Miên nhìn bà ấy càng kỳ quái, suy tư một chút, còn đang do dự, thấy được Ngụy Quân, cô bé nhất thời trừng to hai mắt.

"Chú Ngụy Quân, sao chú lại ở đây?" Cô bé và Ngụy Quân có duyên gặp mặt một lần, lúc chuyển nhà mới, đối phương đã đến nhà bọn họ ăn cơm.

Loading...