Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 919
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:28:59
Lượt xem: 55
Lão Tiền nhịn không được cảm khái nói: "Mỹ Vân, vận may của cô thật tốt."
Cái này giống như đang đi ở ven đường đột nhiên nhặt được một vé trúng xổ số năm trăm vạn, mấu chốt là loại chuyện này cũng có thể bị Thẩm Mỹ Vân gặp phải.
Cao Dung lại lắc đầu: "Cô ấy đâu có may mắn, rõ ràng là cô ấy chuẩn bị đầy đủ. Phàm là đổi người khác lại đây, ông xem có thể nhận được phú quý này ngày hôm nay không?"
Đó là sự thật.
Bất kể là trước đó khai thác xây dựng Đại Hoa, hay là phía sau đưa quảng cáo lên CCTV, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Nếu không, cả nước nhiều người như vậy, tại sao chỉ có Thẩm Mỹ Vân được chọn?
Và không ai khác được chọn.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Vẫn là Cao Dung, cô hiểu tôi."
Cao Dung gật đầu: "Chờ đã, sau khi kết thúc đợt Xuân Vãn này, Đại Hoa và Y Gia sẽ hoàn toàn phủ sóng cả nước." Nếu nói người thắng lớn nhất của Xuân Vãn lần này là ai, đối với các thương nhân mà nói, không thể nghi ngờ là Thẩm Mỹ Vân.
Bất kể là tài trợ trang phục, hay là quảng cáo của Đại Hoa, đều cực kỳ thành công.
Thậm chí, trong một thời gian rất dài được hậu thế gọi là điển hình của thành công thương mại.
Sau khi đêm giao thừa kết thúc.
Quả nhiên, giống như mọi người suy đoán, đầu tiên là quần áo trên người MC cùng với khách quý nổ tung, Y Gia nhận được đơn đặt hàng giống như bông tuyết.
Cũng may Thẩm Mỹ Vân sớm có dự liệu được, để cho nhà máy quần áo bên kia làm việc xuyên suốt lễ mừng năm mới đều không nghỉ ngơi, tăng ca làm thêm giờ làm quần áo.
Lô hàng đầu tiên, chỉ riêng cái áo sơ mi màu đỏ kia đã bán ra năm vạn chiếc.
Còn có váy dạ nửa người màu đen, một bộ váy nửa người này bán ra hai vạn bộ.
Về phần váy áo màu đỏ, càng là bán ra ba vạn kiện.
Chỉ riêng ba loại trang phục nữ này, cũng đủ bằng đơn đặt hàng của xưởng may nhận được nửa năm sau.
Càng miễn bàn, còn có các trang phục khác, phàm là được MC cùng khách quý mặc lên, trên cơ bản toàn bộ đều phát hỏa.
Quần áo nam cũng vậy, không riêng gì Cao Dung bận muốn chết, ngay cả ông Tiền cũng vậy, đơn đặt hàng như bông tuyết nhận được, cười đến mức ông ấy không ngậm miệng lại được.
Trong đó, thu lợi lớn nhất còn thuộc về Thẩm Mỹ Vân, bất kể là Y Gia hay là Đại Hoa, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, cho cô lợi nhuận trên trăm vạn, hơn nữa giá trị tương lai vẫn là không thể đo lường.
Trực tiếp hơn chính là Y Gia, bởi vì người dẫn chương trình cộng thêm quảng cáo Xuân Vãn xuất hiện nhiều lần, không ít người đều đến hỏi Y Gia liên minh công tác.
Mà lúc trước Lâm Mai Na cũng lần nữa tới cửa.
Lúc này đây, Thẩm Mỹ Vân gia nhập liên minh của Y Gia Bắc Kinh, Lâm Mai Na nhanh chóng mở cửa hàng quần áo ở Bắc Kinh.
Thẩm Mỹ Vân sau khi cho Y Gia liên minh ra ngoài, mỗi mở một nhà Y Gia cửa hàng, phí liên minh đều là tám ngàn, lập tức chặn người bình thường ở vòng gửi xe.
Nhưng mặc dù như thế, người nguyện ý đến gia nhập Y Gia cũng không ít.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bắc Kinh mở ba cửa hàng, còn có người muốn tiếp tục gia nhập liên minh, lại bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại, bởi vì khu vực bảo hộ, nếu như toàn bộ Bắc Kinh đều là Y gia, như vậy gia nhập liên minh chính là chịu thiệt.
Bắc Kinh to như vậy, ba cửa hàng quần áo, cộng thêm một cửa hàng quần áo Tây Đan, điều này đã đủ để chống đỡ thị trường.
Tiếp theo chính là khuếch trương nơi khác, Hỗ Thành là thành phố lớn được quốc tế hóa, trực tiếp gia nhập liên minh.
Trong đó, một người còn là người quen cũ của Thẩm Mỹ Vân là Triệu Ngọc Lan, cô ấy theo chồng là Chính trị viên Ôn về tới quê nhà Hỗ Thành.
Hôm nay, cô ấy thấy sự nghiệp của Thẩm Mỹ Vân như mặt trời ban trưa, lập tức muốn mượn gió đông của Thẩm Mỹ Vân, mở một cửa hàng liên minh.
Chỉ là, tám ngàn đồng phí gia nhập liên minh thiếu chút nữa chặn Triệu Ngọc Lan ở ngoài cửa, cũng may Chính trị viên Ôn năm nay giảm biên chế, cầm một số tiền bồi thường lớn.
Cộng thêm mấy năm nay trong nhà coi như là tích góp một ít tiền, gom góp một chút coi như là gom góp được tám ngàn đồng.
Đối với việc Triệu Ngọc Lan muốn gia nhập Y gia, Thẩm Mỹ Vân còn tự mình đi Hỗ Thành một chuyến, hai người dù sao cũng là giao tình như một gia đình.
Hơn nữa, quan hệ giữa Quý Trường Tranh và Chính trị viên Ôn cũng tốt, hai người hiểu nhau nhiều năm, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không thể lừa gạt đối phương.
Cho nên, sau khi cô đến Hỗ Thành, giúp Triệu Ngọc Lan chạy một vòng ở khu Tĩnh An, mấy nơi ở khu Hoàng Phố, cuối cùng xác định ở khu Hoàng Phố, tìm một cửa hàng hơn ba mươi mét vuông.
Sau khi xác định cửa hàng, chính là trang hoàng vào sân, dựa theo hình thức trang hoàng của Y Gia ở Dương Thành, rất nhanh đã làm xong.
Tiếp theo chính là tiền.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp nói với Triệu Ngọc Lan: "Y Gia ở Dương Thành dù gì cũng sẽ chuyển hàng cho bên này, tiền nhập hàng, cuối tháng trả một lần."
Tương đương với, đây là ưu đãi đặc thù cô cho Triệu Ngọc Lan, không tồn tại áp đặt cửa hàng, mà là để cho cô ấy lấy hàng trước bán hàng, bán xong hàng rồi thanh toán tiền.
Đối với việc này, Triệu Ngọc Lan cực kỳ cảm kích: "Cảm ơn Mỹ Vân."
Chính trị viên Ôn cũng nói: "Mỹ Vân, hai vợ chồng anh không biết cảm ơn em thế nào, mời em ăn một bữa cơm đi."
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không từ chối.
Lúc ăn cơm, cô hỏi: "Anh bây giờ làm việc ở đâu?"
Dựa theo cấp bậc của chính trị viên Ôn, sau khi xuất ngũ có sắp xếp chuyển nghề.
Chính trị viên Ôn: "Anh đang ở đồn công an, bây giờ là một cảnh sát, thế nhưng thiên về phương diện văn chức." Anh ấy lúc trước ở trú đội cũng làm văn chức, hôm nay, chuyển nghề đi ra vẫn làm văn chức.
"Vậy cũng rất tốt."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Sau này có thời gian đi Bắc Kinh, hoặc là đi Dương Thành Bằng Thành, đến lúc đó nhất định tìm em tụ tập."
Chính trị viên Ôn cảm thán nói: "Nhất định."
Anh ấy nhớ tới năm đó ở gia thuộc viện trú đội Mạc Hà: "Sau khi đi ra, anh mới phát hiện vẫn là năm đó trú đội đơn thuần. Mỗi ngày tan tầm, không phải ăn thì là uống, nếu không thì là mỗi ngày cùng nhau nói chuyện phiếm."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy."
Hai bên đều im lặng dùng bữa, lấy trà thay rượu: "Quý Trường Tranh bây giờ thế nào?"
Từ sau khi Quý Trường Tranh được điều từ trú đội Mạc Hà đi, anh ấy và Quý Trường Tranh cũng rất ít liên lạc.
Nhớ lúc trước Quý Trường Tranh vào bộ đội, vẫn là anh ấy tiếp đãi, đảo mắt đã qua, cũng sắp hai mươi năm rồi.
Nhắc tới Quý Trường Tranh, mặt mày Thẩm Mỹ Vân ôn hòa vài phần: "Anh ấy à, còn ở lại đội, đang ở Cáp Nhĩ Tân. Em cũng hoài nghi cả đời này anh ấy không thể rời khỏi đội."
Cô vừa nói, Chính trị viên Ôn ngược lại hâm mộ anh, anh ấy rót một chén rượu: "Nếu có cơ hội, chúng ta ai lại nguyện ý rời khỏi đại đội đây? Nói cho cùng, vẫn là Quý Trường Tranh mệnh tốt."
Sinh ra tốt, năng lực mạnh, nhiều người như vậy đi một chút dừng một chút, duy chỉ có anh ở lại trú đội, không chỉ như thế, anh còn cưới một cô vợ rất giỏi.
Hiện giờ, vớ Quý Trường Tranh ở bên ngoài có một danh hiệu, gọi là Điểm Kim Thủ.
Phàm là nơi cô vừa ý, cũng không có gì kém cạnh mai sau.
Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn anh ấy: "Mệnh anh không tốt?"
Bên cạnh Triệu Ngọc Lan còn ngồi đây, cô ấy cũng dựng thẳng lông mày liễu nhìn Chính trị viên Ôn, Chính trị viên Ôn ngượng ngùng nói: "Anh mệnh tốt chứ, mệnh anh không tốt có thể gặp được Ngọc Lan sao? Còn có thể sinh hạ một đứa bé ngoan như Mãn Bảo? Chỉ là, Ngọc Lan cùng Mãn Bảo đi theo anh chịu khổ."
Anh ấy vừa nói, Triệu Ngọc Lan không thuận theo: "Người một nhà cùng một chỗ không tồn tại thuyết pháp chịu khổ này."
Đó là sự thật.
Thẩm Mỹ Vân có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?" Cô vẫn nhớ rõ cuộc sống của Chính trị viên Ôn và Triệu Ngọc Lan không tệ."
Chính trị viên Ôn kể khổ: "Sau khi đến Hỗ Thành, bên này cái gì cũng đắt, em cũng biết, hơn nữa tuy anh chuyển nghề, nhưng chia nhà ở đơn vị còn không tới lượt anh, cho nên bây giờ chúng ta còn thuê phòng trọ."
Một nhà ba người chen chúc ở phòng mười hai mét vuông, Mãn Bảo bây giờ đã mười tuổi, ngay cả phòng mình cũng không có.
Trước kia lúc ở trú đội, ít nhất còn ở phòng lớn, hiện tại thì sao?
Cả căn phòng cộng lại, còn không lớn bằng một cái nhà vệ sinh.
Thẩm Mỹ Vân: "Không đi hỏi nhà ở địa phương bán thế nào?"
Chính trị viên Ôn: "Hỏi rồi, Ngọc Lan nói thuê phòng trước, kiếm được tiền thì mua nhà."
Tiền trong nhà cơ bản đều đầu tư vào cửa hàng quần áo Y Gia này.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, cô nhíu mày: "Sao các anh không nói sớm? Nếu biết các anh dồn toàn bộ gia sản đánh cược vào Y Gia, em sẽ không cho các anh gia nhập liên minh. Cũng trách em, không hỏi thăm trước."
Chỉ là, hiện giờ phí gia nhập liên minh đã đóng, ngay cả cửa hàng cũng chọn xong.
Chính trị viên Ôn: "Nói với em làm gì? Nói rồi, em chắc chắn không muốn cho bọn anh gia nhập."
Anh ấy uống đã hơi say: "Mỹ Vân, em không biết, hiện tại anh làm một phế vật một tháng tiền lương bảy mươi tám đồng, còn không theo kịp hai phần ba tiền lương trước kia tại trú đội, hơn nữa Hỗ Thành cái gì cũng đắt, anh cùng Ngọc Lan đều muốn đánh cuộc một phen, ván này nếu thắng, về sau chúng ta lập tức sống tốt, nếu thua, vậy thì làm lại từ đầu."
Nhìn chính trị viên Ôn gần như say rượu.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Cửa hàng quần áo sau này ai đi phụ trách?"
Triệu Ngọc Lan: "Để chị phụ trách."
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Hôm nay chín mươi chín bước này đều đã đi, không thể nói một bước cuối cùng lùi bước, nếu đã đến một bước này, vậy thì chỉ cần xông về phía trước, cái khác em không dám nói, Ngọc Lan, chỉ cần chị đến bán hàng dựa theo hình thức em nói, Y Gia chắc chắn là không thua thiệt được, không chỉ như thế, còn có thể giúp chị kiếm một khoản. Điều kiện tiên quyết là em chịu đựng, cũng chịu khổ."
Triệu Ngọc Lan: "Chị biết, chị không sợ chịu khổ, Mỹ Vân em chỉ cần nói."
Đây chính là chỗ tốt của người quen.
Thẩm Mỹ Vân: "Hai người là vợ chồng mở cửa hàng quần áo, dưới tình huống như vậy muốn kiếm tiền, em không đề nghị mời người làm, bình thường có khổ có mệt thì một mình chị gánh vác, nếu là Chính trị viên Ôn rảnh rỗi tới giúp chị một tay. Cái khác chính là một người biết phối đồ, biết phối hợp, miệng ngọt, cộng thêm một người quản lý, người khác chín giờ mở cửa hàng, chị tám giờ mở, người khác bảy giờ đóng cửa, chị mười giờ mới đóng cửa, chịu đựng một năm như vậy, trong cửa hàng của chị sẽ có khách quen của mình, như vậy mặc kệ thế nào, cửa hàng của chị tương lai cũng không kém."
Triệu Ngọc Lan gật đầu, cầm quyển sổ ghi chép lại từng chút một.
"Còn lại chính là miệng ngọt, mở cửa hàng quần áo bản chất chính là bán hàng, cũng là bán phục vụ, gặp người ta thì cười mỉm, chiếm cảm tình của khách hàng đến cửa hàng, khách hàng đều là thượng đế, tôn chỉ của chị chính là dưới tình huống không lỗ vốn thỏa mãn đối phương vô điều kiện, chỉ cần có thể làm được năm sáu phần mười, Y Gia Hỗ Thành trong tương lai có một chỗ đứng cho cửa hàng nhà chị."
Tất cả những lời này của cô đều là lời tâm huyết.
Thẩm Mỹ Vân cũng là thành tâm hy vọng, Chính trị viên Ôn cùng Triệu Ngọc Lan có thể sống tốt.
Cô cũng nguyện ý lôi kéo đối phương một phen.
"Được, Mỹ Vân, chị đều nhớ rõ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-919.html.]
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cơ bản đều là những thứ này, còn lại chính là xem vận may."
Con người cả đời này có thể kiếm được bao nhiêu tiền đều là cố định.
Kế tiếp phải xem hai vợ chồng Triệu Ngọc Lan và Chính trị viên Ôn, có vận may tài chính này hay không, hạn mức cao nhất là bao nhiêu, cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Sau khi khai báo những chi tiết này, hai vợ chồng Chính trị viên Ôn cùng Triệu Ngọc Lan, đồng thời kính rượu với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, lần nữa cảm ơn em."
Sự cảm kích của hai người đối với Thẩm Mỹ Vân bộc lộ trong lời nói, xét đến địa vị hiện giờ của Thẩm Mỹ Vân, việc làm ăn của cô lớn như thế, còn nguyện ý tự đi Hỗ Thành một chuyến, điều này đối với bọn họ mà nói, là sự cổ vũ cực lớn.
Trong mắt Chính trị viên Ôn, Thẩm Mỹ Vân thật lòng coi họ là bạn bè.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chính là những thứ này, kế tiếp phải xem hai người."
Chính trị viên Ôn và Triệu Ngọc Lan gật đầu: "Em ở Hỗ Thành chơi mấy ngày nhé? Chúng ta dẫn em đi dạo một vòng."
Thẩm Mỹ Vân: "Em lại không rảnh, thế nhưng em muốn đi Phổ Đông nhìn một chút, các anh chị có ai rảnh rỗi, đưa em đi xuống đó?"
Cô vừa dứt lời, Triệu Ngọc Lan cùng Chính trị viên Ôn hai mặt nhìn nhau: "Em đến góc nghèo nàn ở Phổ Đông kia làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn đi xem một chút."
Thấy sắc mặt Chính trị viên Ôn có chút không đúng lắm, cô nhất thời có suy đoán: "Anh sẽ không làm cảnh sát ở bên trong đồn công an Phổ Đông chứ?"
Chính trị viên Ôn sờ mặt một cái: "Chính là như vậy."
Anh ấy có thể chuyển nghề đến Hỗ Thành, đã phế đi sức chín trâu hai hổ, cho nên ở đơn vị thật sự không tính là tốt, cuối cùng chỉ có thể đến một địa phương nghèo kiết xác như Phổ Đông.
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được nở nụ cười: "Thật sự là buồn ngủ được đưa gối tới đây. Chính trị viên Ôn, anh dẫn em đi xem đi, em cực kỳ tò mò về Phố Đông."
Đời sau người ta nói, thà rằng một cái giường Phổ Tây, không cần một căn phòng Phổ Đông, thế nhưng, đến đời sau lời này lại ngược lại.
Phố Đông đời sau tấc đất tấc vàng, nơi này trở thành trung tâm tài chính được toàn thế giới chú ý, nơi này sáng tạo ra một thần thoại giàu có.
Ai mà ngờ được đầu thập niên 80, nơi này thuộc về một nơi chó cũng ghét.
Thấy Thẩm Mỹ Vân quả thật muốn đi xem.
Chính trị viên Ôn lập tức đứng dậy: "Buổi chiều anh vừa vặn đến đơn vị báo cáo, dẫn em đi cùng. Chờ anh đi ký tên, là có thể dẫn em đi Phổ Đông nhìn khắp nơi."
Thật ra anh ấy không rõ lắm, Phổ Đông có cái gì đẹp mắt? Cũng không có gì khác như ở nông thôn, rõ ràng chỉ cách một con sông, Phổ Tây sát vách lại cực kỳ lớn.
Nhưng Phổ Đông, không đề cập tới cũng được.
Mà ngay cả đồn công an cũng không có mấy người, mỗi ngày không phải xử lý chuyện ông chủ bị mất gà, chính là xử lý quan hệ xích mích mẹ chồng nàng dâu.
Tóm lại, toàn gặp phải việc vặt vãnh.
Thẩm Mỹ Vân từ trong miệng Chính trị viên Ôn nghe ra, anh ấy ở đồn công an bình thường hiển nhiên không bận rộn chút nào, cô cười cười, mặt bên nhắc nhở nói: "Lão Ôn, anh biết Bằng Thành không?"
Cô đột nhiên nhắc tới Bằng Thành, Chính trị viên Ôn còn có chút buồn bực, giây tiếp theo chợt nghe Thẩm Mỹ Vân nói: "Trước kia Bằng Thành chỉ là một làng chài nhỏ, vừa nghèo kiết xác lại hẻo lánh, nhưng bây giờ thì sao? Trải qua chính sách nâng đỡ của cả nước, cộng thêm một buổi tuyên truyền đêm giao thừa năm nay, anh có tin trong vài năm, Bằng Thành sẽ phát triển nhanh chóng."
Chính trị viên Ôn gật đầu: "Đúng vậy."
Bằng Thành có chính sách ủng hộ, nhưng Phổ Đông thì khác, đây là vũng bùn bên bờ sông, đứng lên là bùn, ngồi xuống vẫn là bùn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy anh ấy nghe không hiểu, Thẩm Mỹ Vân ý vị thâm trường nói: "Ai nói Phổ Đông trong tương lai, lập tức không phải là Bằng Thành kế tiếp đâu?"
Cô phát hiện những người xung quanh mình rất thú vị.
Từ lão Chu, đến đoàn trưởng Tào, đến Chính trị viên Ôn, bọn họ đều có chút may mắn trên người, bởi vì nơi bọn họ chuyển nghề, trong tương lai đều là thành phố siêu hạng.
Chỉ là vào đầu thập niên 80, nơi này còn bị người ta ghét bỏ.
Đương nhiên, Chính trị viên Ôn cũng không ngoại lệ.
Chính trị viên Ôn nghe xong lời này của Thẩm Mỹ Vân, trong lòng anh ấy rùng mình: "Em có tin tức?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không có tin tức, chỉ là phỏng đoán."
Theo chính trị viên Ôn dẫn đường, sau khi bọn họ ngồi thuyền qua sông, lập tức nhìn thấy cát trên bãi sông kia, rõ ràng lúc trước ăn cơm ở Phổ Tây, khắp nơi đều là nhà cao tầng san sát, một bộ dáng thành phố lớn hiện đại hóa.
Thế nhưng, Phổ Đông trước mặt, nhà trệt thấp bé, mặc quần áo quê mùa, cùng với cột điện cũ kỹ, không chỗ nào không thể hiện rõ nơi này nghèo khó cùng lạc hậu.
Rõ ràng là một thành phố, nhưng lại là hai cực phân hóa.
Thấy một màn như vậy, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên biết, Chính trị viên Ôn vì sao ghét bỏ Phổ Đông như vậy.
Thật sự là Phổ Đông hiện tại, làm cho người ta nhìn không thấy hy vọng.
"Em chờ anh một lát, anh xuống đơn vị, lập tức tới ngay." Chính trị viên Ôn chỉ vào một ngôi nhà trệt cách đó không xa, trước cửa treo năm chữ to của đồn công an Phổ Đông, chỉ là ngay cả bảng hiệu kia cũng có chút lâu năm không được tu sửa, dưới tình huống gió thổi phơi nắng, nổi lên một lớp gỉ sét thật dày, sơn cũng tróc hơn phân nửa.
Thật sự là keo kiệt.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhìn ven đường thôn xóm có nữ đồng chí, bưng một cái chén ăn cơm, cô lập tức cười híp mắt đi đến trước mặt đi đáp lời.
"Đồng chí, làng này tên là gì?"
Nữ đồng chí cực kỳ khôi ngô, mặc một kiện vải bông vạt áo ngắn, cảnh giác đánh giá Thẩm Mỹ Vân, thấy cô thật sự là xinh đẹp, hơn nữa cũng không giống là người xấu, lúc này mới chậm rãi nói: "Nơi này của chúng tôi là công xã Lục Lý."
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, lập tức biết là nơi này không sai, đến năm tám tư, công xã Lục Lý bị phân chia thành xã Lục Lý.
Mà đến đầu thập niên chín mươi, nơi này sẽ thành lập khu Phổ Đông mới, mà xã Lục Lý cũng sẽ trở thành nơi quản hạt trực thuộc khu mới Phố Đông.
Nhất Việt trở thành tồn tại của trung tâm thành phố.
Tính toán thời gian, cũng không đến mười năm nữa, nơi này sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đang lúc Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị hỏi cái gì, Chính trị viên Ôn ký xong tới: "Mỹ Vân
Anh ấy vừa hô, Lý Mai Hoa trước đó đang ăn cơm, nhất thời có chút kinh ngạc nói: "Cảnh quan Ôn, ngài quen biết đồng chí này sao?"
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Đúng, cô ấy từng là chiến hữu của tôi."
Đối với tất cả chiến sĩ trú đội Mạc Hà mà nói, Thẩm Mỹ Vân không phải là người nhà chiến hữu, mà là chiến hữu của bản thân bọn họ.
Từ nơi này có thể nhìn ra, vị trí của Thẩm Mỹ Vân ở trong lòng mọi người.
Vừa nghe, Thẩm Mỹ Vân là chiến hữu của anh ấy, cảnh giác của Lý Mai Hoa hoàn toàn không còn: "Thì ra cô cũng là người đi ra từ trú đội?"
Công xã bọn họ xuất hiện một cảnh sát tốt, đó là Chính trị viên Ôn, hung hăng phá mấy vụ án, hơn nữa còn hỗ trợ chỉnh đốn bầu không khí công xã bọn họ, cho nên hiện giờ cuộc sống của mọi người đều dễ chịu hơn không ít.
Đối với việc này, tất cả mọi người đều cảm kích chính trị viên Ôn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, một người đi ra từ trú đội. Có thể dẫn tôi đi xem không?"
Chính trị viên Ôn nhìn Lý Mai Hoa, Lý Mai Hoa lập tức đặt đũa xuống, lập tức gật đầu theo: "Có thể."
Có Lý Mai Hoa là dân địa phương giới thiệu, Thẩm Mỹ Vân rất nhanh sẽ có hiểu biết đối với khối đất này.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của chính trị viên Ôn.
"Nơi này tổng cộng có một trăm ba mươi hai hộ, mọi người ngày thường đều đi bến tàu làm việc vặt mà sống, cũng có loại đồ ăn trong vườn, mang đến Phổ Tây bán."
Đúng vậy, ở Phổ Đông bán đồ ăn cũng không ai muốn, bởi vì, mọi người tự mình trồng có, căn bản không nỡ bỏ tiền đi mua thức ăn.
Chỉ có thể ngồi thuyền đến Phổ Tây đối diện, trông cậy vào đi đối diện bán giá tốt.
Thẩm Mỹ Vân sau khi nghe xong, trong lòng lập tức có tính toán: "Có thể đưa tôi đi gặp bí thư chi bộ ở Lục Lý các cô, hoặc là chủ nhiệm công xã không? Tôi muốn nói chuyện làm ăn với họ."
Cái này...
Lý Mai Hoa vẫn ngơ ngác, ngược lại Chính trị viên Ôn ý thức được cái gì, anh ấy mãnh liệt nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu với anh ấy, lúc này anh ấy mới xác nhận, ở trong lòng hít sâu một hơi, chợt lập tức thúc giục Lý Mai Hoa: "Cô ấy là một bà chủ lớn, mau đi tìm bí thư chi bộ của các cô, nói không chừng Lục Lý sẽ giàu có lên."
Bởi vì, Chính trị viên Ôn nhớ tới đường Nam Sơn ở Bằng Thành, lúc ấy chỉ là một mảnh phế tích, nhưng đi qua đôi bàn tay vàng của Thẩm Mỹ Vân, phế tích biến thành bảo bối!
Nếu Thẩm Mỹ Vân thật sự coi trọng công xã Lục Lý ở Phổ Đông, đây đối với người của công xã mà nói, tuyệt đối là một kỳ ngộ, không thể bỏ qua.
Thấy Chính trị viên Ôn trịnh trọng như thế, Lý Mai Hoa cũng sửng sốt: "Bây giờ tôi đi tìm bí thư chi bộ."
Chỉ chốc lát, Lý Mai Hoa lập tức mang theo bí thư chi bộ tới: "Chính là bọn họ tìm ông." Sợ bí thư chi bộ không biết, cô ấy còn cố ý giới thiệu một câu: "Vị này là chiến hữu của cảnh sát Ôn."
Cô ấy vừa nói, bí thư chi bộ lập tức có thiên nhiên hảo cảm đối với Thẩm Mỹ Vân: "Không biết đồng chí, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Thẩm Mỹ Vân cũng không vòng vo, cô nói thẳng: "Tôi muốn mua đất và nhà ở của công xã Lục Lý, xin hỏi, phải thao tác như thế nào?""
Chuyện này quá đột ngột, thế cho nên bí thư chi bộ còn chưa kịp phản ứng.
Chính trị viên Ôn bên cạnh lập tức giới thiệu theo: "Bí thư chi bộ, có lẽ ông không biết cô ấy, nhưng anh hẳn là đã xem Xuân Vãn trình bày về Bằng Thành thời gian trước rồi chứ?"
Bí thư chi bộ thật đúng là đã xem qua, lúc ấy Bằng Thành từ phế tích biến thành cao ốc san sát, một mảnh cảnh tượng náo nhiệt.
Lúc ấy, ông ấy sau khi nhìn thấy còn có chút hâm mộ, không biết công xã bọn họ lúc nào sẽ có loại vận may này, đương nhiên cũng chỉ là ngẫm lại.
Chỉ là, hôm nay khi Chính trị viên Ôn nhắc tới, trong lòng bí thư chi bộ bắt đầu nói thầm: "Vị này và Bằng Thành có quan hệ gì?"
Ông ấy cũng có tính tình ngay thẳng, lập tức trực tiếp hỏi ra.
Chính trị viên Ôn: "Đại Hoa ở đường Nam Sơn ở Bằng Thành đều là một tay cô ấy khai phá xây dựng ra
Anh ấy vừa nói, không chỉ là bí thư chi bộ, ngay cả Lý Mai Hoa cũng sửng sốt.
Nơi này của bọn họ tuy rằng không tính là giàu có, nhưng rốt cuộc cũng tính là Hỗ Thành, lúc ấy Xuân Vãn mọi người cũng chen chúc cùng một chỗ xem qua.
Đại Hoa được xây dựng thật tốt, bọn họ đều rõ như ban ngày, lúc ấy xem xong, bọn nhỏ trong nhà còn góp vui nói, tương lai có tiền nhất định đến Đại Hoa Bằng Thành tham quan một trận.
Người lớn nghe xong cũng cười cười, trong lòng tự nhủ bọn nhỏ ý nghĩ kỳ lạ, Bằng Thành kia cách Hỗ Thành xa, lộ phí phải mất bao nhiêu chứ?
Chớ nói chi là, Đại Hoa xây lên tốt như vậy, ăn uống vệ sinh bên trong khẳng định đều rất đắt.
Nhưng đoạn thời gian trước, tiêu điểm mọi người mới thảo luận, không nghĩ tới quay đầu bà chủ Đại Hoa đến thôn bọn họ?
Cái này có chút mộng tưởng chiếu vào hiện thực.
Bí thư Lý thậm chí kích động run lên: "Bà chủ Thẩm, chúng ta vào nhà nói tỉ mỉ