Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 104

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:03:59
Lượt xem: 83

Buổi tối hai người trở về thì nhanh chóng rửa mặt, tắm rửa rồi đi ngủ, dù sao ngày mai còn phải về nhà mẹ đẻ sau ba ngày cưới, tuy Hạ Lan Từ nghi ngờ Lục Vô Ưu có thể đã quên mất.

Hạ Lan Từ buồn bực nằm trong chăn, đang do dự có nên nhắc nhở hắn không thì nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu vọng sang từ chăn bên kia: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, chắc nàng không muốn để Hạ Lan đại nhân thấy quầng thâm mắt và vẻ mặt uể oải của mình khi về nhà chứ.”

Trước lạ sau quen, hiện giờ Hạ Lan Từ ngủ chung giường với hắn đã không còn mất tự nhiên như trước.

Có lẽ là do mỗi người một chiếc chăn riêng. Giường cũng tương đối rộng rãi.

Nàng nhắm mắt lại, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó… À đúng rồi, những lần trước, khi đi ngủ đều bị hắn hôn đến mức chân tay mềm nhũn mới mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng hôm nay xem như cũng đã hôn rồi, vậy thì không có gì nữa, Hạ Lan Từ suy nghĩ vẩn vơ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng nàng tỉnh dậy đúng giờ, Lục Vô Ưu vẫn đang ngủ say. Hạ Lan Từ nhẹ nhàng bước qua người hắn muốn xuống giường, không ngờ bị hắn nắm lấy cổ chân, Hạ Lan Từ đờ người.

Giọng nói của Lục Vô Ưu mang đậm vẻ buồn ngủ: “… Nàng dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa?”

Tay hắn nhanh chóng buông ra, chỉ còn lại chút hơi nóng ấm áp ở cổ chân.

Hạ Lan Từ cố áp chế hơi nóng trên má, nói: “Kế hoạch của một ngày là vào buổi sáng…”

Lục Vô Ưu ngáp một cái rồi ngồi dậy, mắt vẫn hơi nhắm, hơi thở nhẹ nhàng nói: “Được rồi…”

Giờ đổi thành Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Sao chàng không ngủ thêm chút nữa?” Bây giờ mới vừa qua giờ Mão, thật sự còn sớm.

Lục Vô Ưu xoa xoa mái tóc rối bù trên đầu, nói: “Phu nhân cũng đã dậy, ta làm sao có thể không biết xấu hổ ngủ tiếp… Nói xem, rốt cuộc nàng có tật xấu gì, sao phải dậy sớm vậy?”

Hạ Lan Từ đáp: “Thói quen… À, hay ta nằm thêm chút nữa, chàng tiếp tục ngủ đi.”

Lục Vô Ưu mở mắt còn buồn ngủ nhìn nàng, nói: “Không cần… Nàng thật là dễ nói chuyện.”

Hạ Lan Từ nói: “Ta vẫn luôn dễ nói chuyện.”

Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “Trước kia lúc đấu võ mồm với ta sao không thấy nàng dễ nói chuyện như vậy”

Trước kia khi nghe được ba chữ “đấu võ mồm”, Hạ Lan Từ cũng không có liên tưởng gì đặc biệt, nhưng lúc này trong đầu nàng bất giác hiện lên vài hình ảnh, tai đỏ ửng lên, cuối cùng không tiếp lời hắn.

Lục Vô Ưu đang khó hiểu sao nàng không cãi lại, xuống giường thì thấy cổ Hạ Lan Từ đỏ bừng, bỗng nhớ lại lời mình vừa nói, nhất thời hắn cũng có chút không được tự nhiên.

Trước khi ra ngoài, Hạ Lan Từ còn hơi do dự cầm chiếc váy trắng của mình, chiếc váy hôm qua vì thấm mồ hôi đã được giặt rồi.

Lục Vô Ưu nói: “Mặc đồ đỏ đi, phải về nhà, đừng ủ rũ như vậy… Là tân nương, hãy tỏ ra vui vẻ một chút, đừng để Hạ Lan đại nhân nghĩ rằng ta ngược đãi nàng.”

Hạ Lan Từ lấy chiếc váy đỏ ra, nhưng không thể nhịn được nói: “Đã là ý tốt, chàng không thể nói lời dễ nghe hơn sao?”

Lục Vô Ưu nhếch môi cười: “Nàng hiểu ý ta là được… À đúng rồi, lần trước Thánh thượng ban cho nàng một cây sâm núi, hình như nàng chưa mang qua? Hôm nay mang về cho Hạ Lan đại nhân đi, trông thân thể cha nàng không được khỏe lắm.”

Đây là sự thật, mùa hè còn đỡ, vừa đến mùa đông cha nàng dễ bị ho khan và cảm lạnh, những ngày mưa gió đầu gối còn đau hơn, phải ngâm mình trong nước ấm. Đó là do lúc trước cha nàng đi tuần tra địa phương gặp phải lũ lụt, ông tự mình xuống dòng nước lũ mà nhiễm bệnh.

Hạ Lan Từ luôn biết cha mình là một vị quan tốt, từ khi nàng còn nhỏ, đã có những dân chúng quần áo tả tơi đến trước cửa nhà nàng để cảm ơn trong nước mắt.

Khi đó cha nàng chưa phải là Tả đô Ngự sử, nhưng phàm là dân chúng có oan khuất lớn lên Kinh cáo ngự trạng thì thường nghĩ đến cha nàng đầu tiên. Những vụ án khó khăn không có kết quả tốt, đắc tội với cấp trên mà người khác không dám nhận, cha nàng sẽ điều tra từng vụ, không quản ngại khó khăn để tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho người dân, đôi khi còn không có thời gian về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-104.html.]

Hạ Lan Từ nói: “Cảm ơn chàng.”

Lục Vô Ưu ngừng lại một chút: “Có phải nàng quá khách sáo với ta rồi không?”

Hạ Lan Từ cũng ngừng một chút: “Chàng hôn ta đều phải hỏi trước, không phải cũng rất khách sáo sao?”

Lục Vô Ưu cứng họng trong giây lát, rồi nói: “Đó là chuyện khác mà? Ta không phải là…” Có lẽ nhận ra giải thích chuyện này quá ngớ ngẩn, Lục Vô Ưu thay đổi giọng điệu, mỉm cười nhẹ nhàng: “… Được rồi, nếu nàng đã không ngại, lần sau ta sẽ không hỏi nữa.”

***

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến Hạ Lan phủ, trong phủ không có nữ quyến, bớt đi nhiều lời hỏi han khách sáo.

Quản gia dẫn hai người vào phủ, cười tít mắt nói: “Tuy là ngoài miệng lão gia không nói, nhưng sáng sớm đã đợi tiểu thư về rồi.”

Thật ra cha nàng cũng không biết cách hỏi han ân cần, chỉ nghiêm mặt hỏi vài chuyện không quan trọng, ngược lại gọi riêng mình Lục Vô Ưu vào thư phòng.

Hạ Lan Giản ra hỏi nàng: “Hắn đối xử với muội có tốt không?”

Hạ Lan Từ nhớ lại mấy ngày qua một chút, gật đầu rất chân thành: “Rất tốt.” Hạ Lan Giản nói: “Chiếc váy này không tệ.”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng ấy tặng.”

Hạ Lan Giản gật đầu: “Vậy thì tốt.” Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại vò đầu: “Đúng rồi, hắn thật sự rất có tiền đồ sao… Mấy ngày nay ta đến Quốc Tử Giám, mọi người ai cũng đến hỏi thăm, nói muốn kết giao, còn ân cần hơn cả việc kết thân với muội.”

Hạ Lan Từ gật đầu càng chân thành: “Rất có tiền đồ.” Liên tiếp đỗ đầu Lục nguyên, có thể không có tiền đồ sao?

Hạ Lan Giản hạ giọng, ghé lại gần nói: “Vậy có thể nhờ hắn viết giúp ta một bài văn được không? Vài ngày nữa họ lại mở văn hội, ta còn thiếu một bài.”

“…”

Hạ Lan Từ không nói gì: “Sao huynh không dứt khoát nhờ chàng ấy thi thay huynh một kỳ Tiến sĩ?”

Hạ Lan Giản hết sức chấn động nói: “Có thể làm vậy sao? Nhưng thân hình bọn ta quá khác biệt… Chuyện này e là không ổn.”

Hạ Lan Từ mặt không cảm xúc nói: “Chủ đề là gì? Có giấy bút không? Bây giờ muội vào phòng viết cho huynh.”

Viết bài cho Hạ Lan Giản thật sự rất đơn giản, thậm chí nàng không cần phải quá chú tâm như ở Thanh Châu, chỉ cần tùy ý viết một bài đạt tiêu chuẩn như những bài trước đã viết cho Hạ Lan Giản là được, không quá xuất sắc cũng không quá tệ.

— Chỉ có thể nói may mà Quốc Tử Giám Đại Ung có nhiều con em quan lại chỉ đến để chơi bời, không bố trí thi cử trong lớp, nếu không thì một lần là lộ tẩy.

Hạ Lan Từ suy nghĩ về chủ đề một lúc, nàng chấm nhẹ bút lên mép nghiên mực, soạn sẵn bài viết trong đầu, sau đó lập tức nâng bút bắt đầu viết, qua một hồi lâu, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng viết xong, nàng đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay, chợt nghe bên tai có tiếng nói: “Nàng viết văn thụt lùi nhiều vậy sao?”

Nàng đột ngột quay đầu, không biết Lục Vô Ưu đã ra khỏi thư phòng của cha từ lúc nào, đang đứng bên cạnh nhìn nàng.

Cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Lần này Hạ Lan Từ đỏ mặt nhanh hơn bất cứ lúc nào, nàng vội cầm bài viết chưa khô mực lên giấu ra phía sau, nói: “… Sao chàng lại không báo trước!”

Lục Vô Ưu thản nhiên ngẩng đầu lên nói: “Như vậy chẳng phải quá khách khí sao?” Hắn thậm chí còn cười: “Ta đã xem hết rồi, bây giờ nàng giấu có phải hơi muộn không, cần ta đọc lại bài nàng vừa viết ra không?”

Nhớ tới trí nhớ tốt đến mức gần như có thể gặp qua là sẽ không quên của hắn, Hạ Lan Từ thật sự có chút xấu hổ và tức giận: “Đây là… Chàng đợi đấy! Ta sẽ viết lại một bài!”

Loading...