Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:06:49
Lượt xem: 77

Rõ ràng là một câu nói thật, nhưng vừa nói xong thì bản thân Hạ Lan Từ cũng có chút ngượng ngùng khó hiểu.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Lục Vô Ưu quá đỗi trực tiếp và không chút kiêng dè.

Trước đây cũng từng có nam tử nhìn ngắm nàng, nhưng thường chỉ thoáng qua rồi thôi, nhưng không có ai như Lục Vô Ưu, nhàn nhã thong dong mà nhìn — mà quả thật hắn có thể đường hoàng mà nhìn nàng.

Hạ Lan Từ dứt khoát coi hắn như một khúc gỗ, tiếp tục làm việc của mình.

Lục Vô Ưu đã tốn không ít tâm sức, chân thành cưới nàng làm vợ, đương nhiên Hạ Lan Từ cũng lấy lễ đáp lễ, cố gắng hết sức giúp hắn làm một số việc, huống hồ đây vốn là việc nàng đã quen làm ở nhà.

Hạ Lan Từ nói xong, chợt nghe Lục Vô Ưu cười khẽ một tiếng.

Nàng khẽ gảy bàn tính mang theo, cố gắng bỏ qua sự quấy rầy của hắn.

Bên kia, Tử Trúc bỗng nhiên bước vào nói: “Thiếu trang chủ, đã giáo huấn kẻ đó. Đây là những gì sáng nay thuộc hạ đi thu thập và sắp xếp.”

Lúc này Lục Vô Ưu mới điều chỉnh lại sắc mặt, tiếp nhận rồi xem qua.

Hạ Lan Từ nhớ lại lời của Thanh Diệp, không khỏi lo lắng hỏi: “Giáo huấn?”

Lục Vô Ưu vừa xem vừa nói: “Chính là kẻ đêm qua dám động vào nàng, chỉ đánh gã một trận mà thôi, yên tâm, không nghiêm trọng đâu… Đại ca gã chẳng qua chỉ là một Trấn phủ Kinh vệ Chỉ huy sứ mà đã dám hung hăng như vậy, hẳn là thường ngày hành sự cũng không mấy cẩn trọng, cho nên ta đã điều tra sơ qua, sau này sẽ gọi người dâng vài bản tham tấu…” Hắn liếc nhìn Hạ Lan Từ đầy ẩn ý, cười nói: “Bên Đô sát viện chắc cũng không dám không nể mặt.”

Hạ Lan Từ không thể không nhắc nhở hắn: “Lục đại nhân, hiện giờ chàng cũng chỉ là tòng Lục phẩm.”

Lục Vô Ưu đáp: “Ta là Hàn Lâm, hơn nữa nếu Thánh thượng thật sự thăng ta làm Hữu Trung Duẫn, thì đó là chính Lục phẩm rồi.”

Dù có chút ngạo mạn… nhưng lời này quả thật không sai.

Cha nàng năm đó không thể vào Hàn Lâm Viện mà trực tiếp đến Hình bộ quan chính, điều này luôn là tiếc nuối suốt đời của ông. Hàn Lâm Viện dù đạt đến đỉnh cao cũng chỉ là Học sĩ chính Ngũ phẩm, nhưng một khi ra ngoài nhậm chức đều bắt đầu từ Thị lang chính Tam phẩm, sau mới dần dần thăng lên thành các vị trí trong triều.

Vì thế mà thăng tiến trong Hàn Lâm Viện tương đối khó khăn, nên mới dùng Chiêm sự phủ để thuyên chuyển vị trí, gia tăng cơ hội thăng chức.

Dù vậy thì nếu Lục Vô Ưu thật sự thăng quan thành công, tốc độ này cũng đủ kinh khủng.

Hạ Lan Từ sợ hắn quá kiêu ngạo, không nhịn được cãi lại: “Nhưng cũng có người cả đời ở lại Hàn Lâm Viện để biên soạn sách.”

Lúc này tâm trạng Lục Vô Ưu rất tốt, mỉm cười nhìn nàng nói: “… Nàng cảm thấy ta sẽ như vậy sao?”

Hạ Lan Từ: “…”

Hắn thật sự quá kiêu ngạo.

“Vậy thì chàng cố gắng thăng quan đi.” Hạ Lan Từ cầm lấy quyển sổ nhỏ: “Ta đi thu xếp một số đồ đạc.”

Hạ Lan Từ còn viết một tờ danh sách, bảo người đi mua sắm những thứ cần thiết mà Lục Vô Ưu vội vàng không kịp chuẩn bị. Hắn nhận lấy từ tay Thanh Diệp nhìn qua một lần, phát hiện tờ danh sách này chi tiết đến mức nên mua ở cửa hàng nào, ngay cả giá cả đại khái cũng được ghi trên đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-107.html.]

Lục Vô Ưu tự thấy mình xem như tương đối gần gũi với dân chúng, hắn muốn làm quan, viết sách luận, tất nhiên không thể hoàn toàn không biết gì về dân sinh, bình thường hắn cũng hay tìm hiểu tình hình ăn uống và sinh hoạt, nhưng cũng không đầy đủ đến mức này.

“Đi mua đi, tiện thể giúp ta hỏi thêm giá của mấy cửa hàng trên danh sách.”

Thanh Diệp nghe Lục Vô Ưu phân phó, vội đáp: “Vâng!”

Những thứ cần mua đã mua, những thứ cần sắp xếp đã sắp xếp, lúc trước đồ đạc trong sân chất đống như chợ, hắn đi vội nên cũng không kịp dọn dẹp kỹ càng, khi thành hôn đốt pháo, xung quanh còn vương lại những mảnh vụn của pháo b.ắ.n tung tóe, bây giờ tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả khung cửa sổ cũng được lau chùi sạch bóng.

Điều đáng nói là, những mảnh đất trống trong sân trước đây cũng đã được người đào lên, trồng vài cây non lay lắt.

Lục Vô Ưu không khỏi hỏi: “Nàng trồng cây gì vậy?”

Hạ Lan Từ đáp: “Cây mộc lan. Ta đã hỏi chàng, chàng bảo tùy ý. Trong sân có cây, mùa hè che bóng mát, mùa đông tránh được tuyết.”

Lục Vô Ưu nhìn những cây non nhỏ bé đáng thương, hỏi: “Khi nào nó có thể lớn lên?”

Hạ Lan Từ nghĩ một lát, không chắc chắn nói: “… Có lẽ năm sáu năm.” Lục Vô Ưu cười: “Nàng còn nghĩ xa như vậy, lỡ như…”

Hạ Lan Từ không ngờ lúc này hắn lại thiếu lòng tin như vậy: “Chắc là chúng ta sẽ không… bị buộc phải hòa ly trong năm sáu năm chứ?”

Lục Vô Ưu nói: “… Nàng nghĩ gì vậy? Ta nói lỡ như chúng ta đổi sang căn nhà lớn hơn.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Vốn dĩ nhà này được chuẩn bị tạm thời cho việc thành thân, người trong phủ bận rộn không ngớt, giờ lại càng ra dáng một ngôi nhà hơn, lúc này Lục Vô Ưu đã hiểu ra đôi chút vì sao trước kia đồng liêu từng nói với hắn rằng, trước khi thành thân và sau thành thân là hoàn toàn khác biệt.

Thật ra… dáng dấp của Hạ Lan Từ thế này, hắn cũng chỉ từng thấy lúc đọc sách, vốn dĩ khi cưới về hắn không hề mong đợi nàng phải làm gì cả.

Dù nàng không làm gì, phủ này vẫn có thể hoạt động như cũ, chỉ là hơi thô sơ một chút.

Lục Vô Ưu đang suy nghĩ, bỗng nhìn thấy trong sân lúc hoàng hôn, mọi người đều đã nghỉ ngơi, Hạ Lan Từ một mình dường như đang làm gì đó, bước lại gần thì thấy nàng giống như đang xoay vòng, lại như đang múa.

… Hả? Nàng còn có thể nhảy múa sao?

Lục Vô Ưu khẽ tựa vào nửa thân cây non, từ phía sau nàng nhìn lại, vốn định thưởng thức dáng múa của mỹ nhân, nhưng càng nhìn lại càng thấy không ổn.

Đây không giống như múa, mà có chút giống…

Hắn bước tới nắm lấy cánh tay Hạ Lan Từ, giọng nói pha chút ngạc nhiên: “… Nàng đang luyện Hình Ý Quyền sao?”

Hạ Lan Từ bất ngờ bị hắn bắt gặp, hai má thoáng ửng đỏ nhưng nhanh chóng áp xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “… Ta đã nói sẽ nhớ luyện tập mà.”

Cái này đồng nghĩa với thừa nhận.

Lục Vô Ưu buông tay ra, lấy tay che miệng, hơi quay mặt đi: “… Ta suýt nữa không nhận ra thật.”

Loading...