Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:09:54
Lượt xem: 68

Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng tìm người đến sửa mái nhà cho Hạ Lan phủ thật, không phải chỉ tùy tiện sửa chỗ dột như họ lúc trước, mà là sửa lại toàn bộ.

Thật sự khiến Hạ Lan Từ có chút ngại ngùng.

Lục Vô Ưu nghĩ nàng vẫn không hài lòng, nói: “Thế nào? Nàng trông mong ta leo lên mái nhà của Hạ Lan phủ để sửa từng viên gạch cho nàng thật à? Ngành nghề nào cũng có chuyên môn, việc học quyết định ở tinh thông chứ không phải hỗn tạp, cũng không cần cái gì cũng biết làm, nếu không thợ xây kiếm sống thế nào?”

Hắn nói năng đầy lý lẽ.

Hạ Lan Từ không nhịn được nói thầm: “Nhưng chàng cũng biết không ít thứ lung tung.”

Lục Vô Ưu đáp: “Chỉ biết chút ít thôi.” Hắn mỉm cười nói: “Vẫn không bằng Hạ Lan tiểu thư, dù ta thực sự không hiểu tại sao nàng lại muốn học nhiều thứ như vậy.”

Sau đó Hạ Lan Từ còn đưa tay ra đếm và thành thật khai báo với hắn, tuy không biết cưỡi ngựa nhưng nàng đã học điều khiển xe ngựa, ở trong nước thì ngoài chèo thuyền nàng còn học bơi lội đơn giản, tư thế không đẹp lắm nhưng miễn cưỡng có thể nổi lên, do không có nhiều cơ hội ngâm mình trong nước, khi trời lạnh thì cơ thể cũng không chịu nổi, ngoài ra còn một số thứ vặt vãnh tương tự…

Ban đầu Lục Vô Ưu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng suy xét cẩn thận lại phát hiện hầu hết là vì để thoát thân.

Lục Vô Ưu nghi ngờ trong nhiều năm qua nàng không phải một thiên kim tiểu thư nhà quan lớn, mà là một tên cường đạo.

Hạ Lan Từ do dự nói: “Chuẩn bị trước cũng không hại gì, do chàng chưa gặp qua…”

Những năm trước nàng đi theo cha đã thấy các đại thần bị xét nhà lưu đày, nhà nào có người liên quan thì nơi đó tiếng khóc vang trời, nam đinh thì bị ép đ.â.m đầu vào núi giả tự sát, nữ quyến lại càng thảm thương hơn.

Có thể làm quan đến chức vị cao như cha nàng, hoàn toàn là do may mắn. Thân thể của Thánh thượng không khỏe mạnh gì, nếu có sự cố bất ngờ xảy ra,

hoặc đơn giản là ý nghĩ bất chợt của Thánh thượng thì cha nàng cũng có thể gặp

họa lớn. Không cần có điềm báo từ giấc mơ, Hạ Lan Từ cũng biết nếu không có sự bảo hộ của cha, chắc chắn nàng sẽ không có kết cục tốt.

Lục Vô Ưu nghe xong, hơi không biết nên khóc hay nên cười: “Nhưng nàng biết cũng chưa chắc có thể trốn thoát được.”

Hạ Lan Từ thành thật nói: “Ta biết, nhưng chỉ cầu được an tâm thôi.”

***

Sau khi bận rộn chuyện trong phủ xong, Hạ Lan Từ mới nhớ đến việc hắn nói trước đó, nhờ nàng xem qua những bài văn.

Lục Vô Ưu chỉ vào chồng bài văn dày trên giá sách trong thư phòng nói: “Nếu nàng có thời gian thì có thể giúp ta xem qua, còn có một số bài gửi đến mà không đủ chỗ để nên phải để chỗ khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-110.html.]

Hạ Lan Từ chưa từng vào thư phòng của hắn, vì thư phòng của cha nàng cũng không cho nàng vào nhiều, nàng cho rằng nơi ấy có lẽ thuộc phạm vi tư mật.

Nhưng Lục Vô Ưu rõ ràng không quá để tâm, hắn nói: “Nàng có thể xem ở đây, có gì thắc mắc thì cứ hỏi ta bất cứ lúc nào, cũng có thể mang về thư phòng của mình để xem, xem xong thì đến tìm ta.”

Lúc trước Lục Vô Ưu hỏi nàng muốn bố trí thế nào, nàng nhỏ giọng đề nghị muốn có một thư phòng riêng, không ngờ Lục Vô Ưu lại đồng ý rất sảng khoái.

Hạ Lan Từ ôm một chồng bài văn, vẫn còn muốn xác nhận lại một chút: “Chàng thật sự muốn ta xem giúp chàng?”

Lục Vô Ưu lật cuốn sách trong tay, lúc nói cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải bình thường nàng rất tự tin sao? Yên tâm, hầu hết những bài văn ở đây còn không hay bằng những bài nàng viết cho ca ca mình ở phủ, nàng chỉ cần chọn ra những bài nào viết hay là được. Nếu có hứng thú thì có thể lấy giấy xé nhỏ ra, sau đó viết ý kiến của nàng về bài văn đó rồi đính kèm vào.” Hắn hơi chống cằm, ngước lên mỉm cười: “Chúng ta có thể sớm tận hưởng niềm vui của việc soạn phê sớ và duyệt tấu chương như Nội các.”

Hạ Lan Từ đã quen với hành vi đại nghịch bất đạo thường ngày của hắn, tiện thể hỏi: “Vậy chàng đang làm gì vậy?”

“Đọc kinh văn, tra điển tịch, đương nhiên quan trọng nhất là xem ký cư chú (*)

…” Lục Vô Ưu lật thêm một trang, nói: “Tương đối phức tạp, ban đầu ta tưởng biên soạn sử ký tiền triều sẽ phiền phức hơn, vì nhiều sách sử bị thất lạc trong chiến loạn, phải ghép nối năm tháng và sự kiện. Bây giờ mới phát hiện, ngay cả khi biên soạn thực lục của Tiên Đế thì dù tài liệu có đầy đủ cũng không dễ dàng gì, chưa kể những công văn và tấu chương gửi về từ khắp nơi, ký cư chú thì tính theo ngày, đọc thôi cũng đủ mệt. Đương nhiên, nếu làm một quan chép sử ngoài cung cũng không tồi…”

(*) 起居注 (ký cư chú): bản ghi chép hằng ngày về các hoạt động, lời nói và sự kiện liên quan đến Hoàng Đế, do các quan viên phụ trách ghi lại. Các thông tin này rất quan trọng và được sử dụng để biên soạn sử sách sau này.

Hắn thấy Hạ Lan Từ nhìn sang, bèn hỏi: “Nàng có hứng thú không?”

Hạ Lan Từ gật đầu, nàng thật sự có chút hứng thú, vì cha nàng chưa bao giờ nói chuyện công việc với nàng, chỉ muốn nàng an tâm làm một tiểu thư khuê các, đôi khi buổi tối sao chép tấu chương, nàng mang chút điểm tâm khuya đến, cha nàng còn cố tình che lại không cho nàng xem.

Mặc dù biết đó là cơ mật triều đình, nàng cũng có thể hiểu, nhưng khó tránh khỏi tò mò.

Lục Vô Ưu cười nhẹ, vẫy tay gọi nàng: “Vậy nàng tạm gác việc đọc bài văn đi, qua đây cùng ta xem một chút, ta không thể mang ký cư chú ra ngoài, nhưng đây là những thứ quan viên bình thường đều có thể tra cứu được… Ta đang xem phần về Hoài Cẩn Thái tử, còn rất thú vị.”

Hoài Cẩn Thái tử của Tiên Đế, quả thật là một nhân vật khiến người ta thổn thức.

Đại Ung lấy Ung làm quốc hiệu, niên hiệu cũng thống nhất bắt đầu bằng chữ Ung, ví dụ như hiện tại là năm Ung Thuận, mọi người cũng quen gọi Thánh thượng là Thuận Đế, niên hiệu của Tiên Đế là Ung Tuyên, nên cũng gọi là Tuyên Đế, cho nên Lục Vô Ưu đang biên soạn chính là thực lục của Tuyên Đế.

Thời gian Tuyên Đế tại vị rất lâu, có một vị Thái tử cực kỳ nổi danh, là đích tử của Nguyên Hoàng hậu, ba tuổi đã được lập làm Thái tử, rất được Thánh sủng.

Thủ phụ Nội các tự mình dạy vỡ lòng cho ngài ấy, các quan viên ở Chiêm sự phủ đều được tuyển chọn rất kỹ càng, còn đặc biệt lệnh cho tướng lĩnh vừa khải hoàn về triều giảng dạy binh pháp và võ nghệ, quyết tâm phải bồi dưỡng Thái tử thành một vị minh quân tuyệt thế, văn võ song toàn.

Đương nhiên vị Hoài Cẩn Thái tử này cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, thực sự trở thành một Thái tử tài ba xuất chúng.

Ngài ấy có thể xuất khẩu thành thơ, tài học xuất chúng, tính tình ôn hòa nhưng không hèn nhát, thiện lương nhưng không mềm yếu, còn vẽ được những bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, ai nhìn qua cũng đều phải ngợi khen, hơn nữa không chỉ giỏi văn, võ nghệ cũng vô cùng xuất sắc.

Loading...