Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:10:56
Lượt xem: 60

Ở ngoại thành bãi săn Trường Ung, dáng vẻ Hoài Cẩn Thái tử thúc ngựa vung roi b.ắ.n liên tiếp ba mũi tên vẫn là một truyền thuyết ở Kinh thành cho đến nay, bức họa đó được lưu truyền rộng rãi, nghe nói khi đó tất cả các thiên kim nhà quyền quý đều muốn làm Thái tử phi của ngài ấy, không ai hoài nghi ngài ấy sẽ không kế thừa Đế vị.

Thế nhưng trời cũng có lúc gió mây bất ngờ, thời gian Tuyên Đế tại vị quá lâu, Hoài Cẩn Thái tử đã cưới vợ sinh con nhưng Tuyên Đế vẫn chưa có ý định thoái vị, hai bên dần nảy sinh hiềm khích.

Cũng vào lúc này, nổ ra một vụ án đặc biệt nổi danh — Vụ án Hoài Cẩn Thái tử mưu phản.

Hạ Lan Từ không biết rõ lắm, chỉ biết là Hoài Cẩn Thái tử đã c.h.ế.t trong vụ án mưu phản này, nhưng cuối cùng Tuyên Đế lại điều tra ra Hoài Cẩn Thái tử bị người khác hãm hại, thật ra ngài ấy không hề có ý định mưu phản.

Vì vậy, tất cả những người được lợi — những Hoàng tử còn lại đều trở thành nghi phạm.

Cuối đời, Tuyên Đế mắc bệnh đa nghi rất nghiêm trọng, lại thêm đau đớn vì mất con, lập tức hạ lệnh cho Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện điều tra kỹ lưỡng vụ án này, án này phạm vi liên lụy rất rộng, chỉ tính quan viên bị tội đã lên đến vài trăm, cộng thêm tiểu lại (*) có thể gần ngàn người, từ trung ương đến địa phương, giống như một cuộc thanh lọc.

(*) (lại): Những người giúp việc hoặc thực hiện các nhiệm vụ hành chính cho các quan lớn hơn, như thu thuế, ghi chép sổ sách, thi hành pháp luật, và

các công việc văn thư khác.

Về phần các Hoàng tử càng không có kết cục tốt, dù đã về đất phong cũng có thể bị bắt về giam giữ, thậm chí xử tử, thời gian đó triều đình trên dưới ai nấy đều nghe mà biến sắc.

Cũng chính vào lúc này, Thuận Đế – người đã cưới cháu gái của kế hậu là Hứa Hoàng hậu mới có thể bộc lộ tài năng, trong thời kỳ phong ba bão táp, vô cùng khó khăn mới lên ngôi Hoàng Đế.

Lục Vô Ưu chỉ vào quyển sách trong tay rồi nói với Hạ Lan Từ: “… Ta cảm thấy thú vị là, ai cũng truyền tụng Hoài Cẩn Thái tử là một nhân vật tài ba xuất chúng đến nhường nào, nhưng nhìn vào sử sách, thực ra ngài ấy khá kiêu ngạo và tự phụ.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên khi nghe hắn dùng bốn từ này để đánh giá người khác, không khỏi quay đầu nhìn hắn: “… So với chàng thì sao?”

Lục Vô Ưu nghe vậy, đôi mắt hoa đào lập tức cong lên, cười đến mê hoặc lòng người: “Hóa ra trong lòng Hạ Lan tiểu thư, ta giỏi giang vậy sao?”

Hạ Lan Từ nói: “Chỉ là ta nghe chàng đánh giá người khác như vậy… cảm thấy rất kỳ lạ.”

Lục Vô Ưu đẩy sổ con qua, cúi đầu, người cũng tiến lại gần hơn một chút, đầu ngón tay chỉ vào vài dòng trong đó, lông mi khẽ rung: “Nàng lại đây xem không phải sẽ biết sao, b.ắ.n ba mũi tên chỉ để b.ắ.n một con điêu, ngoài khoe mẽ thì không có gì khác, ngài ấy còn đặc biệt quay đầu lại tạo dáng cho họa sĩ cung đình vẽ… Ta khiêm tốn hơn ngài ấy nhiều có được không? Chút tài mọn này, lúc ta mười tuổi đã không thèm dùng rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-111.html.]

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn theo ngón tay hắn, thường thì không ai rảnh rỗi đến mức đọc sử ký của Tiên Đế, mọi người đều thích càng xưa càng tốt.

Thấy trên điển tịch thực sự như lời hắn nói, Hạ Lan Từ không khỏi sinh ra chút hứng thú, chỉ là khi phục hồi tinh thần, vừa định nói chuyện, quay đầu đã thấy sườn mặt của Lục Vô Ưu gần trong gang tấc, phảng phất như có thể nghe thấy hô hấp.

Hắn tiếp tục rung rinh lông mi dài, lật sang một trang khác, lại chỉ cho Hạ Lan Từ xem: “Cái này cũng thế… xem mà ta không nhịn được cười, hả?” Nhận ra Hạ Lan Từ không có phản ứng, Lục Vô Ưu cũng quay đầu lại.

Lập tức thấy Hạ Lan Từ đang ngẩn ngơ nhìn hắn, khẽ cuống quýt dời mắt đi.

Lục Vô Ưu mải lo chỉ nàng xem những chuyện thú vị, không chú ý khoảng cách lúc này thật sự hơi gần quá, hương thơm nhè nhẹ ấy lại tỏa ra, hô hấp của hắn khẽ ngưng, nói: “… Nàng dùng hương lộ trong phủ sao?”

Hạ Lan Từ lắc đầu: “Ta quen dùng tảo giác (*).”

(*) 皂角 (tảo giác): một loại quả của cây bồ kết

Tảo giác có mùi này sao?

Lục Vô Ưu muốn ngửi thử, nhưng lại cảm thấy ban ngày không thích hợp, đang do dự thì Hạ Lan Từ đã đứng lên, hình như muốn ôm chồng bài văn kia, hắn vô thức giữ lấy góc áo nàng.

Hạ Lan Từ quay đầu lại nói: “Sao vậy?”

“Sao đi vội vậy, không ngồi lại một lúc nữa sao?”

Hạ Lan Từ cảm thấy mình làm phiền công việc của hắn, nghe hắn nói vậy cũng ngẩn người, đây là lời mời kỳ lạ gì thế?

Nàng đứng lại nói: “Chàng muốn ta xem cùng sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Cũng không phải không được, nhưng mà…”

Hắn đấu tranh một chút, không bao lâu đã đặt cuốn sách xuống một bên, sau đó tiện tay dọn dẹp mấy thứ khác trên bàn sang một bên, nói: “Ta có thể ngửi nàng không?”

“Hả? Ngửi gì cơ?”

Loading...