Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 116

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:14:19
Lượt xem: 69

Lục Vô Ưu đang ngồi uống rượu trong yến tiệc, uống rượu trong yến tiệc là chuyện vui, vừa rồi Thánh thượng còn nhân tiện thăng chức cho hắn.

Được thăng chức ngay tại triều đình là vinh dự lớn, các quan lại bên dưới ai nấy đều đến chúc mừng, người quen biết, người không quen, người thân thiết hay không thân đều nâng chén đến chúc mừng hắn được thăng lên làm Hữu Trung Duẫn của Chiêm sự phủ.

Đương nhiên Lục Vô Ưu không từ chối, liên tục uống hết chén này đến chén khác.

Nhưng mọi chuyện trở nên không ổn từ khi Thiều An Công chúa xuất hiện.

Chuyện nàng ta theo đuổi hắn mọi người đều biết, lúc này có lẽ nàng ta đã bị nhắc nhở nên không dám trực tiếp đến gần, chỉ dám ngồi đối diện Lục Vô Ưu, nhìn hắn với vẻ tủi thân, vừa buồn tủi vừa rơm rớm nước mắt.

Người không biết còn tưởng rằng giữa họ có gì đó.

Lục Vô Ưu cảm thấy quá phiền nên viện cớ ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn luôn hơi bất an.

Điện Hoa Cái cách Cung Khôn Ninh khá xa, nhưng vì do Lệ Quý Phi thiết đãi nên có lẽ Hạ Lan Từ vẫn ở trong Cung Dục Đức, dường như gần hơn một chút. Hắn nhớ lại bố cục đã xem qua trước đó, suy nghĩ xem con đường này nên đi thế nào để tránh được thị vệ tốt nhất, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thiều An Công chúa vang lên phía sau: “… Huynh lại đối xử với ta lạnh lùng như vậy.”

Lục Vô Ưu thầm nghĩ, nếu không lạnh lùng, đợi lát nữa cô hạ dược cho ta sao? Nhưng mà hiện giờ hắn đã có thê tử, nên cũng chẳng sợ gì.

Chỉ là giọng điệu vẫn xa cách và khách sáo như cũ: “Không biết Công chúa có việc gì?”

“Lần, lần trước, ta bị huynh hại thật thảm! Vẫn bị cấm túc cho đến bây giờ…” Thiều An Công chúa khóc nức nở: “Các người đang lúc tân hôn, chắc hẳn rất vui vẻ?”

Lục Vô Ưu không thể không gật đầu đáp: “Hồi bẩm Công chúa, quả thực như vậy.”

Thiều An Công chúa tức suýt ngất, cũng không hiểu tại sao mình lại muốn hỏi, cắn môi nói: “Nàng, nàng ta rốt cuộc có gì tốt chứ!”

Lục Vô Ưu đáp: “Hồi bẩm Công chúa, ái thê của thần chỗ nào cũng tốt cả.”

Người khác thường dùng những từ khiêm tốn như “chuyết kinh”, “nội tử”, “tiện nội” hay những từ tương tự để gọi thê tử, nhưng Lục Vô Ưu lại cố tình chọn từ mà Thiều An Công chúa ghét nhất! Rõ ràng trước đây Lục ca ca với người phụ nữ kia không hề quen biết! Hắn căn bản chỉ vì chịu trách nhiệm! Mà trách nhiệm này cũng là do chính tay nàng ta dâng lên cho hắn!

Thiều An Công chúa thật sự càng nghĩ càng tức, sớm biết đêm đó nàng ta đã không để cung nữ đi thử, mà tự mình ra tay!

Vậy thì làm gì còn chuyện cho nữ nhân kia chứ!

Nàng ta không nhịn được mà thốt lên: “Chẳng qua vẻ ngoài của nàng ta chỉ xinh đẹp hơn một chút thôi!”

Lục Vô Ưu cũng mang theo chút tức giận, nhưng giọng nói vẫn không lộ ra: “Công chúa nói đúng, đúng là vi thần rất yêu thích dung mạo của ái thê.”

Thiều An Công chúa không thể tin nổi: “… Sao Lục ca ca cũng giống như… nông cạn vậy chứ, nhưng ta cũng không xấu… Huynh biết rõ ta đối với huynh…” Nàng ta đã không còn kiểm soát được lời nói.

Trước đây Lục Vô Ưu cảm thấy nàng ta ngu ngốc, nên không so đo nhiều với nàng ta.

Nhưng ngu ngốc cũng phải có giới hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-116.html.]

“Đa tạ Công chúa đã xem trọng, nhưng vi thần đúng là kẻ nông cạn như vậy, còn có, vi thần đã có thê thất, Công chúa tiếp tục gọi vi thần như vậy e rằng không thích hợp.” Hắn cung kính hành lễ: “Thân thể vi thần không khỏe, xin cáo lui trước.”

Giọng nói chói tai của Thiều An Công chúa từ phía sau hắn vang lên: “Ca ca ta vẫn chưa từ bỏ! Hôm nay huynh ấy cũng… Hơn nữa, sao huynh cứ phải chấp nhất với người phụ nữ đó, nàng ta không biết xấu hổ là gì — huynh cũng đâu có thật sự thích nàng ta!”

***

Hạ Lan Từ đứng trước Cung Khôn Ninh, vẫn còn chút ngỡ ngàng.

“An nhân không cần lo lắng, tính tình nương nương của chúng nô tỳ rất dễ gần.”

Nàng thật không ngờ rằng, ‘Nương nương’ mà nàng ấy nhắc đến lại là Hoàng hậu nương nương đã sống ẩn dật từ lâu, khó trách vừa rồi Tiêu Nam Tuân lại có chút kiêng dè, xét về lý thì đây là đích mẫu của hắn.

Khác hẳn với sự lộng lẫy náo nhiệt của Cung Dục Đức, cung điện vốn dĩ nên là nơi ở của nữ chủ nhân chốn cung cấm này lại có vẻ vô cùng tịch mịch.

Hạ Lan Từ kiên nhẫn đợi thông truyền ở cửa một lúc, trong lòng có vài phần tò mò. Sau khi tiến vào điện, nàng lập tức ngửi thấy một mùi đàn hương nồng đậm, bố trí bên trong đều đã có đôi chút cũ kỹ, giữa chính điện là bàn thờ Phật, trong lư hương vẫn còn những que nhang chưa cháy hết.

Sau đó nàng thấy một nữ nhân đang quỳ trước bàn thờ Phật, người hầu hạ bên cạnh bà ấy thậm chí còn không nhiều bằng Thiều An Công chúa.

Về dung nhan thì trông càng tiều tụy hơn, hoàn toàn khác biệt với vẻ rực rỡ của Lệ Quý Phi mà Hạ Lan Từ vừa gặp không lâu trước đó. Hứa Hoàng hậu mặc một bộ y phục giản dị, đuôi mày và khóe mắt đều là dấu vết của năm tháng, thần sắc trên mặt rất bình thản, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ đẹp thanh nhã ngày xưa.

Hạ Lan Từ nhớ tuổi tác của bà ấy hẳn là không chênh lệch nhiều so với Lệ Quý Phi, năm đó Hứa Thái hậu nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp, là cháu gái của bà, tất nhiên Hứa Hoàng hậu không thể quá xấu được.

Luận về xuất thân lại càng tôn quý vô cùng, hơn hẳn Lệ Quý Phi, vốn dĩ đối tượng mà bà ấy sẽ kết thân phải là Vệ Quốc Công hiện tại, năm đó là Thế tử Vệ Quốc Công. Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ai ai cũng nói đây là một mối lương duyên tốt đẹp, không ngờ Thuận Đế lại xen ngang, cưỡng ép đoạt đi mối hôn sự này, đương nhiên cuối cùng cũng thành, nhờ đó giúp ông ấy ngồi lên Đế vị.

Hạ Lan Từ không dám bàn luận gì thêm.

Hứa Hoàng hậu nhìn nàng một lúc rồi từ tốn nói: “Bản cung vừa nghe cung nữ nói lại những lời cô đã nói, cảm thấy rất khâm phục.”

Hạ Lan Từ giật mình, lúng túng đáp lại: “… Không có chuyện đó, thần phụ chỉ nói bừa thôi!”

Dù những lời nàng nói có vài phần thật, nhưng phần nhiều vẫn là để ứng phó với Tiêu Nam Tuân.

Hứa Hoàng hậu cười nhẹ, chỉ là dường như ngay cả cảm xúc của bà ấy cũng trở nên rất chậm rãi, nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt: “Nếu như năm xưa Bổn cung cũng có thể nghĩ thông suốt sớm như vậy thì tốt rồi, vinh hoa phú quý, thần tiên quyến lữ, làm gì có chuyện đẹp đẽ đến vậy.”

Hạ Lan Từ không biết phải đáp lại thế nào.

Hứa Hoàng hậu lại hỏi: “Cô gả cho một Trạng nguyên lang, là người đọc sách, hắn đối xử với cô thế nào?”

Hạ Lan Từ gật đầu đáp: “Chàng ấy đối xử với thần phụ rất tốt.”

Hứa Hoàng hậu nói: “Nếu có một ngày hắn thay lòng đổi dạ thì sao?”

Dù Hạ Lan Từ cảm thấy giữa mình và Lục Vô Ưu không tồn tại vấn đề này, bởi vì họ vốn không thành thân vì tình cảm, mà là do tình tế bắt buộc, nhưng Hạ Lan Từ nghĩ một chút, có lẽ nàng vẫn sẽ hơi đau buồn, dù sao hiện giờ Lục Vô Ưu đối xử với nàng rất tốt.

Loading...