Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-12-09 16:16:12
Lượt xem: 69

Thực ra trong việc theo đuổi tình yêu không thành sẽ trở mặt, thủ đoạn mà nam tử thường dùng tàn nhẫn và hèn hạ hơn nhiều so với nữ tử. Hiện tại nàng còn là nữ nhi duy nhất của quan viên Nhị phẩm trong triều đình. Lúc ở Thanh Châu mọi người chỉ nghĩ nàng là biểu tiểu thư của một gia đình hương thân, cũng có những kẻ ăn chơi trác táng nghĩ rằng nàng không biết điều, muốn cưỡng ép nàng, đương nhiên cuối cùng họ đã phải trả cái giá thê thảm.

Diêu Thiên Tuyết kiểm tra Hạ Lan Từ từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có gì rồi mới vuốt mái tóc đen mượt như lụa của nàng: “Biểu tỷ trở về nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này giúp muội…”

Hạ Lan Từ bình tĩnh đáp: “Không sao. Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy.”

Cho dù là Thế tử, trước mặt bao người động tay động chân với gia quyến của quan viên Nhị phẩm cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. Huống hồ phần lớn các quan văn đều không có thiện cảm gì với các thế gia, thường ngày nước sông không phạm nước giếng thì cũng thôi đi, một khi nắm được thóp, không truy cứu đến cùng mới là lạ.

“Chỉ là…” Diêu Thiên Tuyết dường như nhớ ra điều gì đó. Hạ Lan Từ quay sang: “Hửm?”

Diêu Thiên Tuyết chớp chớp đôi mắt: “Vị Lâm công tử vừa nãy đưa muội đến đây trông cũng không tệ đấy.”

Hạ Lan Từ: “…”

“Ta thấy vẻ mặt người này rất niềm nở, cả trái tim dường như đặt hết lên muội, không giống như giả vờ…”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi đáp: “Lâm công tử là người tốt, muội không muốn liên lụy đến y .”

Nếu thực sự có lời đồn gì về nàng và Lâm công tử truyền ra ngoài chỉ có thể khiến tình hình thêm rắc rối, nàng biết rõ danh tiếng của mình hiện tại ra sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-12.html.]

Diêu Thiên Tuyết thì thầm: “Biết đâu y lại tình nguyện đấy, muội cũng phải lấy chồng mà.”

Trước đó không lâu, Lục Vô Ưu cũng đã đề cập đến chuyện phiền phức này với nàng.

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình. Nàng đã thấy quá nhiều mặt xấu xa của đám đàn ông khi không đạt được mong muốn, lời lẽ ngon ngọt thế nào cũng chỉ là ham muốn vẻ đẹp của nàng, nên nàng thực sự không muốn dùng sắc đẹp để cung phụng ai. Thế nên nàng không hề hứng thú với việc xuất giá, chỉ là số phận không do nàng quyết định, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Từ khẽ nhíu mày lại.

Thấy khuôn mặt trắng như tuyết của nàng lộ ra biểu cảm này, Diêu Thiên Tuyết không khỏi lo lắng, tựa như không phải lông mày của Hạ Lan Từ nhíu lại mà là trái tim của nàng ấy bị bóp nghẹt.

Diêu Thiên Tuyết lập tức nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa! Để tỷ kể cho muội nghe chuyện này vui hơn.”

Nàng ấy tỏ ra thần bí ghé sát lại thì thầm: “Nghe nói vị Nhị tiểu thư của Khang Ninh Hầu phủ, chính là cái người nổi tiếng tùy hứng ngang ngược, tính tình nóng nảy vô cùng ấy, nghe đâu nàng ta đã để mắt đến một sĩ tử Thanh Châu tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, tên là Vô Ưu gì đó. Nàng ta cho truyền lời ra bên ngoài rằng, nếu vị sĩ tử này đỗ đạt trong kỳ thi thì sẽ bắt rể, tóm người đi thành thân ngay.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Có phải là vị Nhị tiểu thư đã từng cưỡi ngựa phá hoại hàng quán không?”

Diêu Thiên Tuyết cười lớn: “Ngoài nàng ta thì còn ai nữa! Ỷ vào bà ngoại là Tầm Dương Trưởng Công chúa sủng ái nàng ta, nàng ta nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì. Bây giờ mọi người đều đang chờ xem kịch, thật tội nghiệp cho sĩ tử Thanh Châu xui xẻo kia, có lẽ bây giờ hắn còn chưa biết gì.”

Tâm trạng của Hạ Lan Từ bỗng nhiên khá hơn một chút: “… Đúng thật là rất xui xẻo.”

Loading...