Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 121

Cập nhật lúc: 2024-12-13 10:21:33
Lượt xem: 68

Vì vậy, ba năm ở Thanh Châu lại là khoảng thời gian Hạ Lan Từ sống thoải mái nhất.

Cô nương ấy gật đầu nói: “Dọc đường đều là dân chạy nạn, muội phát cháo cũng không giúp được bao nhiêu người, chỉ là thấy những người già yếu và phụ nữ, trẻ con rất đáng thương…” Nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Những nam tử khỏe mạnh đến gây sự hoặc cướp cháo, đều bị muội đánh bỏ chạy.”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng nhìn thiếu nữ mảnh mai trước mặt, hơi khó tưởng tượng được cảnh tượng kia.

Lục Vô Ưu còn giúp nàng ấy bổ sung: “Lúc sông Thanh Lan bị vỡ đê, nhiều nông hộ chưa kịp thu hoạch, đầu năm lại có nạn hạn hán, nơi nghèo khó gặp nạn đói cũng không có gì lạ, hơn nữa…” Hắn dừng một chút, nói: “Nghe nói còn có dịch bệnh truyền nhiễm, đến cổng thành Kinh thành cũng bị giới nghiêm, có quan viên hồi Kinh báo cáo công vụ, người nhà bị nhiễm phong hàn, suýt nữa còn bị chặn lại ngoài cổng.”

Kinh thành vẫn đang ca múa thái bình như thường, không nhìn ra chút dấu hiệu nào của phong ba bên ngoài.

Đối với Hạ Lan Từ, điều này cũng quá bất ngờ, rõ ràng là cảnh thái bình, nàng không khỏi hỏi: “Triều đình không phát lương cứu trợ sao?”

“Phát rồi, nhưng lượng lương thực dự trữ ở địa phương không đủ, vẫn cần thuyên chuyển từ bên ngoài, việc này dính dáng rất nhiều, nhất thời khó mà đến

nơi, hơn nữa…” Ngữ khí của Lục Vô Ưu thản nhiên: “Quan viên trên dưới tham ô, có những nơi quan viên địa phương không được lòng cấp trên, nên việc mượn tạm lương thực trở nên vô cùng khó khăn… Dù sao những rắc rối trong đó có thể sẽ vượt quá tưởng tượng của nàng, người c.h.ế.t nhiều mới gây chú ý. Cộng thêm quan lại địa phương không có năng lực và bọn sâu mọt ăn sâu bén rễ cũng có thể vượt quá tưởng tượng của nàng. À, có lẽ bây giờ cha nàng đang chuẩn bị tấu chương…”

Cô nương kia cũng thở dài tức giận: “Thật sự đã có rất nhiều người chết… Hơn nữa lương thực cũng bán rất đắt đỏ, một thạch lúa mì mà tận hai lượng bạc.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “…?? Giá này có hơi quá đáng đấy!”

Nàng mua lương thực ở Kinh thành cũng không quá năm đồng một thạch. Lục Vô Ưu nói: “Nạn đói năm trước, giá cả quá đáng cỡ nào cũng có.” “Hơn nữa…” Hạ Lan Từ có chút khó tin: “Không phải, không phải Thánh

thượng còn muốn trùng tu… Điện Sùng Quang bị thiêu hủy năm trước… Nói là để mừng thọ cho Lệ Quý Phi sao…” Đây là chuyện nàng nghe được từ Diêu Thiên Tuyết, bởi vì trong cung đã điều động nhân lực từ Cẩm Y Vệ.

Loại trùng tu cung điện thế này thường sẽ rất tốn kém, nhiều khi còn tốn kém hơn cả xây dựng một phủ đệ mới.

Hạ Lan Cẩn sẽ không nói với nàng những chuyện này, cùng lắm thỉnh thoảng Hạ Lan Từ thấy cha mình ngồi ở hành lang thở dài vào ban đêm, đoán được năm nay không mấy thuận lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-121.html.]

Lục Vô Ưu bước tới xoa đầu nàng, nói: “Những chuyện này xảy ra rất thường xuyên, muốn thay đổi cũng không phải một sớm một chiều.”

Cô nương kia thấy tình hình không ổn nên chuồn trước: “… Muội đi tắm rửa trước! Tẩu tẩu cho muội mượn quần áo nha!”

Lúc này Hạ Lan Từ mới sực tỉnh, phát hiện tóc nàng đã bị Lục Vô Ưu làm rối tung cả lên, nàng lấy lại bình tĩnh gỡ tay hắn xuống, nói: “Ta đi lấy quần áo cho muội muội chàng.”

Lục Vô Ưu hỏi ngược lại: “Nàng không lo lắng nữa sao?”

Hạ Lan Từ đáp: “Lo lắng, nhưng ta lo lắng hình như cũng không giải quyết được gì…” Nàng cắn môi nói: “À… Lúc nãy chàng nói giống như đã có biện pháp giải quyết vấn đề vậy.”

Lục Vô Ưu nói: “Có thì có, chỉ là khó khăn chẳng khác gì thay đổi triều đại.” Hạ Lan Từ đáp: “… Vậy chẳng phải là nói cũng như không.”

Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Lỡ như ta thật sự thay đổi được triều Đại Ung thì sao?” Hạ Lan Từ đột nhiên kinh sợ: “…???”

Lục Vô Ưu lại xoa xoa đầu nàng: “Đương nhiên chỉ nói đùa thôi. Được rồi, đi lấy quần áo đi, ta còn chút việc cần giải quyết.”

***

Hạ Lan Từ dẫn muội muội của Lục Vô Ưu đi tắm rửa thay quần áo, rối rắm đi tìm một chiếc váy mà Lục Vô Ưu đã mua cho nàng — chủ yếu là sợ đối phương ghét bỏ y phục màu trắng của mình, không ngờ cô nương kia sau khi tắm rửa sạch sẽ lại chẳng thèm nhìn mà đã mặc vào luôn, khuôn mặt tươi cười làm hai lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ trên má, nàng ấy nói: “Cảm ơn tẩu tẩu!”

Cười ngọt ngào đến mức trông như không có chút toan tính gì.

Thế nên Hạ Lan Từ cũng bắt đầu không nhịn được hỏi: “… Suốt dọc đường đến đây, muội thật sự không bị thương chứ?”

Cô nương ấy tươi cười gật đầu: “Tẩu tẩu không cần lo lắng, muội rất lợi hại.” Nàng ấy không nhịn được tiến lại gần với vẻ đầy tò mò hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu và ca ca muội đến với nhau thế nào vậy?”

Chuyện này khó mà giải thích.

Hạ Lan Từ ậm ờ đáp: “… Do lệnh của cha mẹ, lời của mai mối mà thành thôi.”

Loading...