PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-12-13 10:23:55
Lượt xem: 75
Trong phòng chứa củi.
Hạ Lan Từ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ giống như một người m.á.u thịt be bét trước mặt, thật sự bị dọa sợ một phen.
Lục Vô Ưu thuận thế chặn ngang đỡ eo nàng, sau đó buông tay ra, khẽ nói bên tai nàng: “Là người mà muội ấy cứu về. Muội muội ta từ nhỏ đã thích nhặt chim chóc, mèo chó bị thương về nhà, nhặt người cũng không phải lần đầu, chỉ là ở Kinh thành này có chút phiền phức mà thôi. Dù sao thì vẫn có người nhìn chằm chằm vào phủ chúng ta.”
Hoa Vị Linh lo lắng hỏi: “Còn cứu được không? Muội chỉ cho y ít thuốc và băng bó sơ qua… Dọc đường cũng chỉ gặp được vài đại phu chân đất.”
Lục Vô Ưu nói: “Mạng còn rất lớn, miệng vết thương đã kết vảy, chắc là không c.h.ế.t được, vừa rồi ta đã dùng thuốc trong phủ xử lý cho y một chút, giờ chỉ đợi người tỉnh lại thôi. Chờ khi tỉnh và có thể đi lại thì cho y ít bạc vụn, bảo y nhanh chóng đi đi.”
Ánh sáng trong phòng củi không đủ.
Lúc này Hạ Lan Từ mới đến gần nhìn kỹ, người nằm trên đất tuy rằng toàn thân đầy m.á.u nhưng hơi thở vẫn còn, cũng có thể thấy rõ khuôn mặt.
Hoa Vị Linh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt rồi, muội đã phải vất vả suốt dọc đường.”
Lục Vô Ưu nói: “Người này có lai lịch gì? Ta đã kiểm tra trong ngoài cũng không có vật gì có thể chứng minh thân phận, biết chút võ công cơ bản nhưng không giỏi lắm.”
Hoa Vị Linh nói: “Không biết, muội chỉ tiện tay nhặt… cứu được trên đường.” Lục Vô Ưu đại khái cũng đã quen rồi.
Hạ Lan Từ không khỏi nhớ đến lúc hắn xử lý Lý Đình cũng điềm tĩnh như vậy, đang nghĩ ngợi thì Hạ Lan Từ đột nhiên cảm thấy cổ chân bị siết chặt.
“Khụ khụ…”
Một giọng nói vô cùng yếu ớt lại trong trẻo lạnh lùng vang lên, chỉ thấy cái hình người vừa rồi còn bất tỉnh nhân sự, giờ phút này đang rất kiên cường lắc đầu nói: “Các người… là ai? Ta là ai…” Y chớp mắt, nói một cách khó nhọc: “Ta chỉ nhớ… có một cô nương như tiên nữ đã cứu ta.”
“Không có chuyện đó.” Lục Vô Ưu cúi xuống, một chân giẫm lên cổ tay y: “Là ta cứu ngươi.”
Hình người kia “hừ” một tiếng, ánh mắt từ từ chuyển về phía Hoa Vị Linh, lông mi dài cụp xuống, dường như có vài phần bối rối: “Hình như… chính là vị cô nương này.”
Lục Vô Ưu nho nhã nói: “Ngươi nhớ lầm rồi, còn nữa, cổ chân ngươi đang nắm.” Hắn lại đạp xuống thêm một chút, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, Lục Vô Ưu nói: “Là của phu nhân ta.”
***
Trên đường trở về, Lục Vô Ưu nói: “Sớm biết vậy đã không gọi nàng theo.”
Hạ Lan Từ lại cảm thấy không sao, nói với hắn: “Ta đâu phải loại người thấy gì cũng sợ, hơn nữa ta còn từng đập đầu của Tào Thế tử, à… cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-123.html.]
Lục Vô Ưu hơi sửng sốt, nói: “Ta còn nghĩ nàng rất để tâm chuyện đó, khi đó trông nàng thật sự rất sợ hãi…”
Hạ Lan Từ nói: “Lúc ấy quả thật rất sợ, chủ yếu là chưa kịp hoàn hồn, đó là lần đầu tiên ta lỡ tay làm người khác bị thương… Lại không biết phải làm sao mới được, sau đó…” Nàng cũng không biết có nên nói hay không: “Nhìn thấy chàng đến, hình như không còn sợ vậy nữa.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ thấy hắn im lặng, bèn quay đầu hỏi: “Sao vậy?” Lục Vô Ưu nói: “… Nàng cố ý phải không?”
Hạ Lan Từ đáp: “Chàng nhạy cảm quá rồi đấy.”
Họ vừa đi đến hành lang, còn chưa quay về phòng thì sắc trời đã tối, ánh đèn mờ mờ vô cùng m.ô.n.g lung, Lục Vô Ưu khẽ dựa sát vào Hạ Lan Từ, nàng theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút, vai chạm vào cột hành lang.
Đôi mắt đào hoa của Lục Vô Ưu cụp xuống, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo Hạ Lan Từ, xoay nàng lại một chút, cúi đầu, môi áp sát vào bên cổ Hạ Lan Từ rồi khẽ nói: “… Nàng nói ai nhạy cảm?”
Hơi thở của Lục Vô Ưu phả vào cổ khiến Hạ Lan Từ rùng mình, không khỏi nâng cằm lên.
Lục Vô Ưu đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, tay kia thì nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng áp lên cột hành lang, môi hắn men theo cổ nàng để lại những dấu ấn mập mờ, vạt áo hơi rời rạc, Lục Vô Ưu khẽ l.i.ế.m một cái ở hõm vai gần xương quai xanh của nàng.
Hô hấp của Hạ Lan Từ ngay lập tức trở nên dồn dập.
Nàng không nhịn được muốn đẩy hắn ra, nhưng một tay bị hắn giữ chặt, tay kia vừa đưa lên cũng trở nên mềm nhũn, lời nói ra cũng mang theo âm rung: “Chàng… Chàng không báo trước gì cả!”
Lục Vô Ưu khẽ thở dốc: “Báo trước thì đâu có hiệu quả tốt như bây giờ… Không đúng, ta có báo trước thì chẳng phải nàng vẫn bị ta hôn đến… Này không phải…” Hắn nói năng có chút hỗn loạn: “… Là đang học tập sao?”
Vạt áo ngày càng mở rộng, lờ mờ có thể thấy được quang cảnh thường ngày khó gặp.
Hạ Lan Từ cắn môi nói: “Chàng đâu phải đang học hôn…” Lục Vô Ưu đáp: “… Hôn thế nào không phải là hôn?”
Cuộc đối thoại này bị che lấp giữa những hơi thở dồn dập, gần như không thể nghe thấy.
Đúng lúc này, Lục Vô Ưu dừng lại, hắn có chút buồn phiền nói: “Vừa có người đi qua.”
Hạ Lan Từ còn chưa kịp phản ứng: “Hả…?” Sau đó nàng kinh hãi: “… Hả?”
Sáng sớm hôm sau, Lục Vô Ưu thấy Hoa Vị Linh nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Lục Vô Ưu vờ như không thấy mấy lần, cuối cùng vẫn phải hỏi: “… Muội muốn nói gì?”
Hoa Vị Linh không nhịn được nói: “Ca, huynh thật là quá cầm thú.”