PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-12-13 10:25:11
Lượt xem: 80
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Đêm khuya ai cũng ở trong phòng không ra ngoài, muội chạy lung tung làm gì. Thấy thì thôi, còn đến tìm ta nói bậy.”
Hoa Vị Linh không nhịn được nói: “Nhưng, huynh có chắc tẩu tẩu, hình như tẩu ấy…” Nàng ấy muốn nói lại thôi: “Chẳng lẽ hai người thật sự là do lệnh của cha mẹ, lời của mai mối sao? Người ta không vui, huynh không thể miễn cưỡng…”
Lục Vô Ưu cảm thấy giải thích cũng không rõ, bèn nói thẳng: “Muội đừng suy nghĩ lung tung nữa, tẩu tẩu muội mấy ngày trước còn chủ động hôn ta đấy.”
Hoa Vị Linh kinh ngạc nói: “Thật hay giả?”
Lục Vô Ưu cười nhẹ một tiếng nói: “Ta lừa muội làm gì?” Trước khi ra cửa, hắn lại dặn dò: “Muội đến đây không có việc gì thì có thể đọc sách, tẩu tẩu muội đọc sách cũng không tệ, có thể dạy muội. Lúc dùng võ công tốt nhất đừng để bị nhiều người nhìn thấy. Người muội cứu ta đã bảo người trông chừng, nếu có động tĩnh gì thì nhất định phải chờ ta về. Nếu y quấy rầy muội, muội không cần để ý.”
Hoa Vị Linh không mấy tin tưởng, vì vậy đã đi hỏi Hạ Lan Từ.
Nàng ấy cảm thấy tẩu tẩu mình thoạt nhìn đặc biệt cao quý, không giống người sẽ chủ động.
Hạ Lan Từ nhìn ánh mắt đầy tò mò của nàng ấy, trong lòng rất hy vọng Lục Vô Ưu có thể kiềm chế một chút, đành bất đắc dĩ nói: “Gần như vậy đi… Muội có muốn đọc sách không? Ở chỗ ta cũng có không ít sách.”
“Không phải miễn cưỡng là được.” Hoa Vị Linh thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: “Tẩu tẩu, chỗ của tẩu có thoại bản không?”
Hạ Lan Từ nói: “Cái này… thật sự không có.”
Thư phòng của cha nàng không có những thứ này, ở Thanh Châu cũng chỉ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, đọc sách sử, xem điển tịch, nhiều nhất là đọc chút thơ văn.
Nhưng nàng do dự nói: “Nếu muội thật sự muốn xem, ta gọi người đi mua cho muội.”
Hoa Vị Linh cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền: “Không sao, cái khác muội cũng xem, muội đi dạo quanh thư phòng của hai người một chút…”
Đang nói thì Thanh Diệp ho khẽ một tiếng, bước tới nói: “Phu nhân, người đó tỉnh lại rồi.”
Hôm qua, người đó bị Lục Vô Ưu giẫm lên cổ tay, tức đến hộc máu, sau đó lại ngất đi, vẫn là Hoa Vị Linh thấy người đáng thương nên đã chăm sóc một hồi, cuối cùng chuyển người nọ đến phòng phụ.
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi chàng ấy trở về trước đã.” Hoa Vị Linh tự nhận trách nhiệm: “Hay là để muội đi xem sao?”
Hạ Lan Từ nhìn nàng ấy, trong lòng đột nhiên có một chút lo lắng không cần thiết.
“… Thôi, ta sẽ đi cùng muội.”
Tuy người đó ở trong phòng phụ, nhưng xung quanh vẫn do những người thân tín của Lục Vô Ưu trông coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-124.html.]
Sau khi y tỉnh lại, thật sự không còn đường đột như đêm qua, nửa ngồi dựa vào giường, bởi vì đã thay một bộ quần áo mới nên trông y không còn thảm hại như đêm qua nữa, rất khách khí lễ độ, dáng vẻ cũng văn nhã, nhìn kỹ thì tướng mạo cũng không tệ lắm, chỉ là do bản thân bị thương nặng, lại mất m.á.u quá nhiều mà khuôn mặt có phần tái nhợt, khí sắc khó coi, đôi môi khô nứt, mang theo đôi chút tiều tụy không dễ nhìn.
“Trước đây… là do tại hạ nhất thời nóng lòng nên đã mạo phạm đến phu nhân.” Y có vẻ rất áy náy cúi đầu, giọng nói vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước: “Còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của các vị. Chỉ là, hình như ta không nhớ được những chuyện trước đây…”
Hạ Lan Từ thuận thế hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ gì cả sao?”
Y gật đầu.
“Nhưng dường như tại hạ biết chữ, có thể viết, có thể tính, làm một người quản lý sổ sách chắc là được. Không biết quý phủ có thể tạm thời thu lưu tại hạ một thời gian không?”
Hạ Lan Từ cũng rất khách khí nói: “Trong phủ không thiếu người quản lý thu chi, công tử không cần khách khí như thế, cứ tạm thời ở lại, chờ vết thương lành hẳn rồi tính tiếp.”
Người nọ lại gật đầu nói: “Vậy thì đa tạ phu nhân, sau này nếu tại hạ có thể nhớ lại chuyện cũ, nhất định sẽ báo đáp.” Khi nói chuyện, y lại nhìn về phía Hoa Vị Linh: “Cũng cảm tạ vị cô nương này đã cứu mạng, không biết có thể hỏi cao danh quý tánh của cô nương không, sau này tại hạ cũng…”
Hoa Vị Linh nói: “Ồ, ta tên là Hoa Vị Linh.” Hạ Lan Từ: “…?”
Sao muội lại nói ra dễ dàng như vậy.
Người nọ lập tức nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt cũng thêm vài phần khí sắc: “Hóa ra là Hoa cô nương.”
Hạ Lan Từ bắt đầu hiểu được loại lo lắng của Lục Vô Ưu rồi.
Sau khi ra khỏi phòng, Hạ Lan Từ nghiêm túc nói với Hoa Vị Linh: “Vị công tử này lai lịch không rõ, trước đây còn bị người ta truy sát, không biết là có thân phận gì, bây giờ mất trí nhớ cũng không hẳn là thật, tốt nhất đừng tiết lộ quá nhiều, để tránh sau này y…”
Hoa Vị Linh tò mò hỏi: “Sau này thế nào?” “… Lấy oán báo ân, liên lụy đến muội.”
Hoa Vị Linh nói: “Không sao đâu, dù sao y cũng không đánh lại muội.”
Hạ Lan Từ tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Vậy nếu y hạ dược, hạ độc, dùng những chiêu trò mờ ám…”
Hoa Vị Linh lại bắt đầu cười nói: “Tẩu tẩu không biết rồi! Muội còn chống độc giỏi hơn ca ca nữa! Ài, ai bảo huynh ấy bỏ ra ngoài học sớm vậy chứ, nếu ở nhà thêm vài năm, nói không chừng độc thuật còn giỏi hơn muội. Nhưng ca ca không thích dùng những độc dược này, cảm thấy chúng đều là những thủ đoạn không chính đáng, không thú vị bằng mưu lược quang minh chính đại… Tẩu tẩu, tẩu xem ca ca muội thật sự rất chính trực, tẩu có muốn cân nhắc thích huynh ấy một chút không?”
Hạ Lan Từ cũng rất thán phục cách chuyển đề tài của nàng ấy.
***
Lục Vô Ưu được thăng chức làm Hữu Trung Duẫn của Chiêm sự phủ, cùng với mấy đồng liêu của Hàn Lâm Viện đi đến Điện Văn Hoa chuẩn bị cho thuyết giảng hàng ngày, mọi người đều hân hoan vui mừng.