PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-12-13 10:43:35
Lượt xem: 76
Lục Vô Ưu đứng lên, Hạ Lan Từ mất khống chế nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, còn hắn thì từ từ dời tầm mắt, nói giống như không có việc gì: “Thật ra ta cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ… lúc đó hình như nàng rất khó chịu.” Hắn dừng lại một chút, nhưng giọng điệu vẫn như trước, như thể đang thảo luận với nàng về một việc rất bình thường, không chứa bất kỳ sự trêu đùa khiếm nhã nào: “Nàng liên tục nói ‘đau’, ‘không muốn nữa’ và những từ tương tự, khi ta ôm lấy eo nàng, nàng còn lùi về sau, bị ta kéo lại tiếp tục thì nàng cứ khóc suốt, trên vai ta đều là nước mắt của nàng, khiến ta rất không nỡ.”
Hạ Lan Từ càng nghe càng đỏ mặt, không nhịn được nói: “Thế mà chàng còn nói là không nhớ rõ!?”
Lục Vô Ưu nói: “Thật sự là… không nhớ rõ lắm. Ta từng nói với nàng trí nhớ ta rất tốt, không chỉ những sách đã đọc qua, những chuyện đã xảy ra, mà ngay cả những chi tiết bình thường đều nhớ rất rõ ràng, cho nên đêm đó…”
Hạ Lan Từ cảm thấy cuộc đối thoại này của họ không thể tiếp tục nữa.
Nàng nhanh chóng kéo cửa nhà kho, nói một câu “Ta còn có việc” rồi bỏ chạy như bay.
Chỉ còn lại Lục Vô Ưu đứng nguyên tại chỗ, tay vẫn cầm quyển sách nhỏ vừa rồi cười thầm một tiếng.
***
Người mà Hoa Vị Linh cứu về cơ thể hồi phục rất nhanh, có lẽ do trước đây trên đường bị xóc nảy, miệng vết thương liên tục nứt ra, lại thêm không được chăm sóc tốt nên mới trì trệ không lành, đến đây dưỡng thương vài ngày đã có thể xuống giường, đoán chừng là thấy thủ vệ đứng ngoài cửa nên vẫn không dám ra ngoài.
Hạ Lan Từ thấy y biết chữ, bèn chọn vài quyển điển tịch khá dễ hiểu rồi cho người mang đến cho y, mọi việc cũng bình an vô sự.
Chỉ là Hoa Vị Linh ở trong phủ mấy ngày đã chán, nên nóng lòng muốn kéo Hạ Lan Từ ra ngoài.
“Muội chưa từng đi dạo Kinh thành, tẩu dẫn muội ra ngoài đi dạo được không?”
Hạ Lan Từ muốn nói với nàng ấy, dù mình đã lấy chồng thì bên ngoài Lục phủ vẫn có không ít người theo dõi, ra ngoài nói không chừng sẽ bị bám theo, còn bị nhìn chằm chằm, vô cùng bất tiện, nhưng lại không thể lay chuyển được Hoa Vị Linh muốn đi, nên cuối cùng vẫn thu xếp ra ngoài cùng nàng ấy.
Chỉ là khi nàng đội mũ có màn che ở cửa, Hoa Vị Linh lại hỏi: “Sao tẩu tẩu phải đội cái này vậy?”
Hạ Lan Từ nói: “Vì nếu bị người khác nhìn thấy mặt, sẽ rước lấy rất nhiều rắc rối.”
Hoa Vị Linh tiếp tục hỏi: “Rắc rối gì?”
Hạ Lan Từ nói: “Ví dụ như bị trêu ghẹo, bị gây sự hay bị người khác cố ý tiếp cận, tóm lại sẽ có người có ý đồ gây rối…”
Hoa Vị Linh nói: “Ồ… Tẩu tẩu yên tâm! Có muội ở đây! Ai dám gây rắc rối cho tẩu.” Nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Muội đánh hắn.”
Hạ Lan Từ: “…”
Đơn giản và thô bạo thật, nàng do dự một chút rồi nói tiếp: “Võ công của muội thật sự lợi hại lắm sao? So với ca ca muội thì thế nào?”
Hoa Vị Linh sờ sờ đầu mũi, cười nói: “Nếu ca ca tiếp tục luyện võ thì nhất định giỏi hơn muội nhiều, nhưng hiện giờ huynh ấy cũng rất lợi hại, tẩu xem huynh ấy còn có thời gian đọc nhiều sách như vậy, ca ca nói tẩu cũng thích đọc sách, tẩu thật sự không cân nhắc một chút…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-127.html.]
Hạ Lan Từ cảm thấy có lẽ không thể nghe được mấy câu nói thật từ miệng Lục Vô Ưu, nàng mang theo chút tâm tư riêng mà hỏi: “… Vậy luyện đến trình độ như hai người thì cần bao lâu? Ta có thể làm được không?”
Hoa Vị Linh sửng sốt một chút mới nói: “À… Muội không rõ lắm, nhưng nếu tẩu muốn học, muội có thể dạy tẩu!”
***
Lục Vô Ưu ăn xong bữa tối, hôm nay hắn đang định hướng dẫn kiếm pháp, đến nơi thì phát hiện đã có người cướp mất việc của mình.
Hoa Vị Linh líu ríu nhảy nhót không ngừng, còn lấy kiếm của mình đưa cho Hạ Lan Từ dùng, dùng cả tay và chân để diễn giải cho nàng xem, mái tóc dài buộc bằng dải băng tím sau đầu nhẹ nhàng vung vẩy theo từng động tác, đôi mắt linh hoạt cũng chớp chớp không ngừng.
Lục Vô Ưu: “…”
Thấy hắn đến, Hạ Lan Từ nói: “Lục… Chàng đến rồi.”
Lục Vô Ưu tiến lại gần hai người, từ từ mỉm cười nói: “Xem ra ta thật là thừa thãi.”
Hoa Vị Linh còn đang nâng cánh tay của Hạ Lan Từ, nghe giọng điệu của hắn thì nhanh miệng nói: “Ca, huynh cũng dễ ghen tuông quá đó! Cha còn không so đo như huynh đâu.”
Lục Vô Ưu: “…?”
Hạ Lan Từ: “…?”
Hoa Vị Linh thấy hai người đều ngẩn người ra, cũng sững sờ theo: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Lục Vô Ưu rất kỳ quái: “Muội còn nói bậy, ta sẽ tìm người đưa muội về nhà.”
Hoa Vị Linh im lặng: “… Muội đi đọc sách mới mua, hai người cứ tiếp tục.”
Hạ Lan Từ cân nhắc rồi nói: “Thái độ của chàng đối với muội ấy hình như không được tốt lắm.”
Lục Vô Ưu nói: “Đã tốt lắm rồi, tốt hơn so với cách nàng đối xử với huynh trưởng mình một chút.”
Hạ Lan Từ hơi ngẫm nghĩ lại, hình như đúng vậy thật, thật ra ca ca đối xử với nàng rất tốt, lúc nhỏ có thứ gì ngon hay chơi vui đều nghĩ đến nàng. Hạ Lan Từ đang nghĩ mình có nên đối xử với huynh ấy tốt hơn chút không.
Lục Vô Ưu đã bước lại gần, tiếp tục động tác của Hoa Vị Linh, đỡ lấy cánh tay nàng, thấp giọng bảo: “… Hai người đã luyện đến đâu rồi?”
Buổi tối, Hạ Lan Từ đổ mồ hôi đầm đìa đi tắm, Lục Vô Ưu mới phát hiện trên bàn trang điểm của nàng có nhiều thứ linh tinh và một cái hộp lớn.
Hạ Lan Từ cuộn mái tóc dài lại, nói: “Là ban ngày Vị Linh dẫn ta đi mua.”