Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:10:20
Lượt xem: 59

Tuy nàng đã viết qua không ít bài văn, nhưng chưa từng viết tấu chương bao giờ, chỉ biết cách thức đại khái, nhưng khi cúi đầu viết vẫn có chút bồn chồn,

nàng còn nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của Lục Vô Ưu: “Không sao, viết hỏng thì chỗ này của ta vẫn còn rất nhiều tấu chương trống, nàng có thể viết lại một quyển khác đến khi hài lòng mới thôi.”

***

Tại cửa lớn của Thông chính ti, nơi thường được gọi là Ngân Đài, những ngày gần đây vô cùng náo nhiệt, không thiếu những người hiếu kỳ đến xem.

Nơi này là nơi lui tới đệ trình tấu chương, bình thường một vị đại thần buổi sáng mang đến một hai bản tấu chương là được, nhưng gần đây, mỗi ngày đều thấy vị Lục Lục nguyên tiếng tăm lừng lẫy kia ôm một chồng tấu chương nhỏ, bước đi nhanh nhẹn đến đây.

—— Đương nhiên, mọi người đều biết gần đây hắn bị quấn lấy buộc tội, quả thật phiền phức không ít.

Người viết tấu sớ buộc tội hắn thậm chí còn có những người hắn quen biết, đối phương vỗ vai Lục Vô Ưu, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không còn cách nào khác, Lục Lục nguyên lượng thứ cho…”

Ai cũng biết, người muốn gây khó dễ cho hắn không phải ai khác, mà chính là Nhị Điện hạ đang nhìn Đông Cung như hổ rình mồi kia.

Tất nhiên phản ứng của Lục Vô Ưu cũng rất thân thiện, hắn nói: “Tấu chương hồi đáp của ta, ngươi cũng phải lượng thứ.”

Ngay sau đó, mọi người đều thấy Lục Vô Ưu tràn đầy sức chiến đấu tranh luận với các nho sĩ, hôm nay có thể mắng xong, tuyệt đối không kéo dài đến ngày mai, hơn nữa, hắn không chỉ hồi đáp một bản, có đôi khi còn hồi đáp ba bốn bản, sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng tận, thật khiến người xem phải thán phục.

Tuy rằng tấu chương khi trình lên sẽ được tinh gọn lại thành một bản, nhưng vì tấu chương chuyển đến Thông chính ti luôn công khai và công chính, còn có thể ngồi ở sảnh đường để chép lại lưu giữ riêng, nên cơ bản khi đi qua đây, mọi người đều biết đến.

Với danh tiếng của Lục Lục nguyên bên ngoài, cho dù là tấu chương cũng có không ít người hâm mộ muốn đọc.

Vừa đọc một cái là kinh ngạc vô cùng, hắn mắng người thật sự rất xuất sắc, khiến người đọc phải vỗ tay tán thưởng, có quan viên của Thông chính ti sau khi xem xong không nhịn được mà cười ra tiếng ở sảnh lớn, lại thu hút thêm nhiều quan viên khác đến xem hơn, có thể nói là bản nào cũng đặc sắc, quyển nào cũng thú vị, có người lập tức sao chép lại một phần, lén truyền ra ngoài.

Vì vậy không bao lâu, cả triều đình trên dưới đều biết, Lục Lục nguyên không chỉ văn chương thi cử xuất sắc, mà mắng người cũng có một phong cách riêng biệt.

Nhìn thấy hắn đi tới, đã có người không nhịn được mà bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-130.html.]

Đương nhiên những người bị mắng có lẽ không nghĩ như vậy, người huynh đệ từng vỗ vai hắn lúc trước, vài ngày gần đây chỉ cần thấy Lục Vô Ưu từ xa thì đã không nhịn được mà tránh đi đường khác, cũng vì Lục Vô Ưu quá thiếu đạo đức, ngay cả chuyện người ta gần đây bị nóng trong người đến mức mắc trĩ nội, đứng ngồi khó khăn, hắn cũng muốn ám chỉ trong tấu chương là do gần đây đối phương hành thiện tích đức chưa đủ, hành động nóng nảy dẫn đến ngũ tạng không điều hòa, có thể nói là thất đức đến cùng cực.

Nghe đồn, ngay cả dân gian cũng có không ít người bắt đầu thu thập tấu chương của Lục Vô Ưu, muốn tổng hợp lại in thành một quyển ‘Lục Tễ An tấu bác toàn tập’, bày bán trong các hiệu sách.

Hôm nay, thần thái của Lục Vô Ưu đặc biệt phấn chấn, xếp một hàng tấu chương lần lượt trình lên trên rồi chắp tay mỉm cười rời đi.

Hắn vừa đi, mọi người lập tức mở niêm phong ra đọc, không ngừng tán thưởng “tuyệt diệu”.

“Nhưng mà hôm nay, lời lẽ của mấy quyển tấu chương này hình như kín đáo hơn nhiều, còn có chút thanh cao, nhưng tài văn chương vẫn không thay đổi.”

“Trong sự uyển chuyển, hình như cũng có vài phần để người ta tinh tế mà thưởng thức…” Thiếu đạo đức.

“Tại sao ta cảm thấy càng kín đáo, trái lại càng…” Thiếu đạo đức hơn.

***

Hạ Lan Từ hoàn toàn không biết gì cả, đêm qua nàng viết đến gục đầu ngủ thiếp đi, cuối cùng vẫn là do Lục Vô Ưu bế về phòng.

Tối nay, khi thấy Lục Vô Ưu hoạt động cổ tay, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu một trận, Hạ Lan Từ cũng tiện tay đặt những bài văn nàng đã lựa chọn kỹ càng đến trước mặt Lục Vô Ưu: “Ta đã giúp chàng lọc qua một lần rồi, đây là mười mấy bài mà ta cảm thấy cả văn phong và nội dung đều khá tốt, không phải những lời sáo rỗng mà quả thật có nội hàm, gia thế cũng phù hợp. Nếu chàng muốn mời phụ tá, có thể cân nhắc từ đây.”

Bài văn thường kèm theo bái thiếp, ghi rõ gia thế, danh vị, thậm chí những người nguyện làm phụ tá cũng viết rõ ý định của mình.

Lục Vô Ưu có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng không muốn giúp ta viết nữa? Vậy cũng không sao, ta viết một mình cũng được.”

Biểu tình của Hạ Lan Từ cũng lộ vẻ kỳ lạ: “Chàng thật sự định để ta viết giúp à?”

Lục Vô Ưu vỗ nhẹ vào chiếc ghế dựa bên cạnh, nói: “Nàng viết cũng rất khá, không bằng đến mắng cùng ta đi.”

… Đây rốt cuộc là lời mời quái quỷ gì thế.

Loading...