Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:11:05
Lượt xem: 70

Hạ Lan Từ oán thầm, ngồi xuống bên cạnh Lục Vô Ưu, cuốn tay áo và nhấc bút lên, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của hắn — thật không nhìn ra là đang mắng người — nhưng vẻ mặt của hắn đúng là rất nghiêm túc.

Vì khi ở Thanh Châu, nam nữ phân lớp học, Hạ Lan Từ cũng chưa có dịp nhìn thấy dáng vẻ của đối phương lúc đọc sách hay viết chữ.

Chỉ có một lần, khi nàng tan lớp đi ngang qua hành lang, thấy Lục Vô Ưu còn ngồi trong lớp, tay cầm bút cúi đầu viết, có vài tiểu cô nương ngồi gần cửa sổ lén nhìn hắn, ríu rít như chim hót, mà hắn vẫn hoàn toàn không để ý, tiếp tục viết như thể không có gì trên đời có thể quấy rầy hắn.

Nhưng lúc đó nàng có thành kiến rất nặng với Lục Vô Ưu, chỉ cho rằng hắn đang làm bộ làm tịch, cố ý thu hút sự chú ý của nữ tử, giống như cách hắn đã làm cho tiểu đường muội của nàng thần hồn điên đảo.

Ít nhất, hiện giờ nàng không còn nghĩ như vậy nữa.

Khi Lục Vô Ưu chuyên tâm nhất, thậm chí ngay cả nàng đi ngang qua cũng không phát hiện, vẫn là Hạ Lan Từ ho nhẹ hoặc lên tiếng nhắc nhở thì hắn mới phát giác, Lục Vô Ưu còn bào chữa rằng: “Ở trong phủ nhà mình, ta không cần phải tập trung cảnh giác vậy đâu.”

Hiện giờ, sự nghiêm túc và chuyên tâm của hắn cũng không phải giả.

Lục Vô Ưu viết xong mặt giấy trong tay, đang định chấm bút, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Hạ Lan Từ, hắn không khỏi mỉm cười nói: “Hạ Lan tiểu thư, dù ta không trông mong nàng hỗ trợ ta viết, nhưng cũng không cần phải quấy rầy ta như vậy chứ.”

Hạ Lan Từ quay đầu đi, cũng mở tấu chương buộc tội Lục Vô Ưu ra, cầm bút bắt đầu viết: “Ta không có ý định quấy rầy chàng.”

Lục Vô Ưu nói một cách thản nhiên: “Nàng cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, rất dễ khiến ta muốn hôn nàng.”

Giọng điệu của Hạ Lan Từ cũng thản nhiên không kém: “À, vậy ta sẽ không nhìn nữa, chàng cố nhịn trước một lát.”

Lục Vô Ưu nâng chén trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Nàng không cảm thấy giọng điệu của mình có hơi thản nhiên quá à?”

Hạ Lan Từ cúi đầu nói: “Chàng đã hôn ta nhiều lần như vậy, còn trông chờ ta có phản ứng gì đặc biệt chứ.”

Lục Vô Ưu cảm thấy mình đang bị khiêu khích.

Hắn gần như muốn đứng lên ấn Hạ Lan Từ xuống làm chút gì đó, nhưng vừa cúi đầu nhìn tấu chương còn đang viết dở — thôi bỏ đi, viết xong trước rồi nói sau, mắng người quan trọng hơn.

***

Kế hoạch buộc tội Lục Vô Ưu chẳng những không thành công, mà ngược lại còn làm cho danh tiếng của hắn càng lan xa hơn.

Thậm chí hắn còn có thể bình thản đi giảng dạy hàng ngày cho Nhị Hoàng tử, nét mặt tươi cười, giọng điệu tao nhã ấm áp, không mang theo chút tức giận nào, khi Nhị Hoàng tử lại lên tiếng gây khó dễ, Lục Vô Ưu vẫn rất kiên nhẫn giải thích từng câu từng chữ cho hắn, cứ như một bức tượng đất không biết nóng giận.

Nhìn thấy cảnh đó, vài vị đồng liêu của Lục Vô Ưu cũng không khỏi sinh lòng khâm phục.

“Nhưng mà Tễ An, rốt cuộc ngươi đã đắc tội gì với Nhị Điện hạ vậy, hay là thử đến xin lỗi xem có thể giải quyết hay không?”

“Không lẽ ngài ấy vẫn còn ghi hận chuyện trước đây, ngươi cũng đã thành thân rồi…”

“Sợ rằng sau này ngươi sẽ có chút khó khăn.”

Ngược lại, các vị Hoàng tử khác lại có thái độ rất tốt với Lục Vô Ưu, đặc biệt là mấy vị tiểu Hoàng tử — thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lục Vô Ưu dung mạo tuấn tú, giọng nói êm tai, nói chuyện lại dí dỏm hài hước, lúc giảng giải kinh sử cũng không quá lệ thuộc sách vở, mà còn biến chúng thành những câu chuyện nhỏ đầy lôi cuốn, một mặt thì dẫn dắt còn mặt khác thì đưa ra trích dẫn, nói chuyện một cách tự tin và mạch lạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-131.html.]

Trong Hàn Lâm Viện, những người có thể làm đến quan Nhật Giảng đều là bậc học giả uyên bác, nhưng đọc nhiều sách, nhiều lúc chưa chắc đã giải thích rõ ràng được.

Huống chi, một số Hàn Lâm đến từ các địa phương nhỏ, lời nói còn mang nặng khẩu âm địa phương, phát âm không rõ ràng, mơ hồ, khoa trương nhất là có người còn phải có một quan lại bên cạnh dịch lại, nếu không thì căn bản là nghe không hiểu, về phần những chuyện như mất bình tĩnh, nói lắp linh tinh đều chỉ được xem là vấn đề nhỏ nhặt.

Lục Vô Ưu hoàn toàn không gặp những vấn đề này, hắn nói tiếng phổ thông rất tốt, phát âm rõ ràng lưu loát, phong thái tự nhiên phóng khoáng, rõ ràng tuổi tác cũng không lớn bao nhiêu, nhưng lại mang phong thái của bậc làm thầy.

— Đương nhiên so với vài đồng liêu bên cạnh, vẻ ngoài ưa nhìn cũng có thể là một nguyên nhân rất quan trọng.

Hắn là người trẻ tuổi nhất Hàn Lâm Viện, đứng ở đó chỉ giống như một tiểu ca ca thanh nhã, dịu dàng và kiên nhẫn, không ít cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng tử đều đỏ mặt, không dám nhìn hắn.

Có người nói, nam tử tiến vào quan trường thì ngoại hình không quan trọng, lời đó chắc chắn là nói điêu, từ xưa đến nay, diện mạo đẹp luôn là một lợi thế, như Thám hoa lang đã là thông lệ thì không cần phải nói, khi Hoàng thượng chọn cận thần thân tín, nếu dáng vẻ quá xấu xí có thể sẽ trực tiếp bị loại, không ai muốn dưới trướng lại có một kẻ khiến mình cay mắt.

Lục Vô Ưu đi giảng dạy chỉ mới được nửa tháng, đã có một tiểu Hoàng tử kéo tay áo hắn nói: “Lục giảng quan, đợi khi đến hành lang dùng bữa, ngài có thể… kể thêm cho ta nghe được không?”

Mà khi dùng bữa, đồ ăn bên hắn luôn nhiều hơn người khác mấy món, nói là Lục giảng quan tuổi còn trẻ, thể trạng lại yếu ớt, nên ăn nhiều một chút bồi bổ cơ thể — mọi người nhìn vóc dáng cao ngất của Lục Vô Ưu, đều không biết nên nói gì.

Đương nhiên, Lục Vô Ưu cũng khiêm tốn chia sẻ với các đồng liêu, tỏ vẻ mình thật sự không ăn hết được nhiều như vậy, mọi người đều hòa thuận vui vẻ.

Đối với việc này, nhận thức của Hạ Lan Từ là hắn thường xuyên nhận được một ít phần thưởng không rõ nguyên do.

Ví dụ như, một chiếc khóa chín vòng bằng bạc nguyên chất.

Lục Vô Ưu nói: “Ta đã quên là Tứ Hoàng tử hay Ngũ Hoàng tử tặng cho ta, ta nghĩ có lẽ y đã chơi chán rồi nên tiện tay đem tặng người khác. Không sao, nếu nàng không hứng thú, ta sẽ đưa cho Vị Linh.”

… Quả nhiên Hoa Vị Linh rất thích nó.

Chỉ là Hạ Lan Từ thấy nàng ấy chơi một lúc rồi thử dùng sức bẻ ra, sau đó thật sự bẻ được, nàng không khỏi sinh ra chút kinh ngạc.

Mấy ngày qua Hoa Vị Linh vô cùng thanh nhàn, Kinh thành tuyệt đối không thiếu nơi vui chơi, nàng ấy lại là muội muội của Lục Vô Ưu, có khối người sẵn lòng bầu bạn với nàng ấy, chỉ là sau một thời gian vui chơi, Hạ Lan Từ phát hiện nàng ấy thường xuyên chạy đến căn phòng đó.

Hạ Lan Từ không khỏi bắt đầu lo lắng.

Hoa Vị Linh nói: “Ồ, vì mấy ngày trước muội đưa cho huynh ấy xem thoại bản của mình, huynh ấy nói ơn cứu mạng không gì báo đáp, quyết định viết thêm vài thoại bản cho muội đọc.”

Hạ Lan Từ: “…! Y biết viết sao?”

Hoa Vị Linh lấy ra hai bản sách nhỏ từ trong phòng: “Còn rất thú vị, gọi là《Thần ma kỳ hiệp lục 》, tẩu có muốn xem không?”

Điều đó nằm ngoài hiểu biết của Hạ Lan Từ.

Khi mở trang đầu tiên ra, nàng đã thấy cái gì mà “Thần ma giao chiến ba trăm năm, đánh đến trời đất biến sắc, nhật nguyệt thôi chiếu”, “Một tia sáng giáng xuống, từ trong hỗn độn bước ra một nam tử dung mạo bất phàm, mặc y phục tím” linh tinh, Hạ Lan Từ muốn nói lại thôi, một lúc mới nói: “Muội, muội thích là được rồi.”

Hoa Vị Linh đang cầm một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa nói: “Mỗi ngày huynh ấy đều viết một đoạn, tốc độ còn khá nhanh, tư thế không khác gì ca ca lúc múa bút thành văn mỗi tối.” Nói xong, nàng ấy còn đưa một miếng điểm tâm cho Hạ Lan Từ, chớp chớp mắt hỏi: “Tẩu có muốn ăn không?”

Hạ Lan Từ khéo léo từ chối.

Phải nói quả thật là huynh muội, khẩu vị hai người không khác nhau mấy, đều thích những món ngọt ngấy.

Loading...