PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:11:49
Lượt xem: 57
Ngày nghỉ, Lục Vô Ưu hoàn toàn không nghỉ ngơi, mới sáng sớm đã kéo Hạ Lan Từ lên xe ngựa.
Hạ Lan Từ vén rèm lên nhìn, thấy xe ngựa dần chạy về hướng ngoại thành, có chút ngoài ý muốn: “Lại ra ngoài đạp thanh sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Bề ngoài là vậy, nhưng thực chất là đi… tìm chỗ chết.” Hạ Lan Từ nói: “… Hả??”
Lục Vô Ưu giải thích: “Lúc trước muội muội ta đến đây, không phải đã nói trên đường đang có nạn đói sao?”
Hạ Lan Từ gật đầu: “… Chẳng lẽ bây giờ vẫn còn à?”
Lục Vô Ưu đáp: “Đúng vậy, hình như còn nghiêm trọng hơn trước, ngay cả bên ngoài Kinh thành cũng có không ít người, đợi ra khỏi thành nàng đừng bị dọa, nhưng chúng ta không phải đi cứu tế — cũng không có nhiều lương thực đến vậy, ta và đồng liêu dự định dâng tấu sớ thỉnh cầu đo đạc lại một phần ruộng đất đã bị các công thần chiếm đoạt, để họ nhả ra một ít ứng phó tình thế khẩn cấp, cho nên hôm nay mượn cớ ra ngoài đạp để thanh thăm dò tình hình trước.”
Nghe có vẻ là chuyện tốt, nhưng nghĩ cũng biết sẽ đắc tội không ít người.
Thấy sắc mặt Hạ Lan Từ thay đổi, Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Ta và đám huân thích đó vốn không chung đường, đắc tội thì đắc tội thôi. Yên tâm, đây cũng chỉ là một cách tìm đường c.h.ế.t bình thường, những ngày gần đây việc giảng dạy hàng ngày của ta cũng không tệ, Thánh thượng còn khen, coi như có chút ưu ái đặc biệt, nên dù tấu sớ có bị bác bỏ, vấn đề cũng không lớn, cùng lắm là phạt bổng lộc hay cách chức tạm thời.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lòng Hạ Lan Từ lại lo lắng, sau đó nàng chậm rãi buông tay ra nói: “Chàng định thăm dò như thế nào?”
Khi xe ngựa ra khỏi thành, khung cảnh không còn nhàn nhã như những gì Hạ Lan Từ từng thấy trước đây nữa.
Trên đường lớn, xe ngựa qua lại bụi bay mù mịt, nhưng dọc đường vẫn có thể thấy những bách tính ăn mặc rách rưới như ăn mày, bộ dạng lôi thôi bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, hai má gần như đã hõm sâu, ánh mắt cũng ảm đạm mất đi ánh sáng.
Hạ Lan Từ chỉ nhìn một lúc, lập tức cảm nhận được một bàn tay bên cạnh che mắt mình lại.
“Đừng nhìn nữa.” Lục Vô Ưu nhẹ giọng nói: “Người quá nhiều, giống như muội muội ta nói, phát cháo suốt dọc đường cũng chẳng cứu được bao nhiêu, chỉ có triều đình mở kho phát lương mới có tác dụng. Kinh thành phải chú trọng đến các quý nhân trong thành, không thể mở kho quá nhiều, các châu phủ địa phương cũng thiếu thốn, yêu cầu đám huân thích nhả lương thực ra chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Nhưng mà quả thực bọn họ đã chiếm đoạt rất nhiều, nhiều đến mức nào thì…” Giọng nói của Lục Vô Ưu lạnh lẽo: “Tám mẫu đất có khi chỉ báo cáo một mẫu.”
Hạ Lan Từ kéo tay Lục Vô Ưu xuống, nói: “… Nhưng ta muốn nhìn.” Lục Vô Ưu hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn nàng.
Hạ Lan Từ nói: “Ta chưa từng gặp qua cảnh này, nên muốn nhìn nhiều hơn, lỡ như có một ngày…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-132.html.]
Lục Vô Ưu lại muốn đưa tay xoa đầu nàng: “Biết chỉ càng thêm khổ sở thôi, hơn nữa cảm giác nguy cơ của nàng quá nặng rồi, sao ta có thể để nàng c.h.ế.t đói được.”
Hạ Lan Từ nghiêm túc nói: “Lỡ chàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì sao.”
Lục Vô Ưu hơi bất đắc dĩ: “Nàng có thể mong cho ta tốt chút hay không… Dù không có ta, chẳng phải vẫn còn…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nàng đã nghe tai họa sống ngàn năm chưa, ta còn chưa quyền khuynh thiên hạ đâu.”
Hạ Lan Từ bĩu môi: “Lần này chàng nói rất thiếu tự tin.”
Lục Vô Ưu chầm chậm tiến lại gần nàng, khẽ nói: “… Ta nghĩ có lẽ vấn đề là ở nàng.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “… Hả?”
Lục Vô Ưu dừng lại ở vị trí có thể nghe thấy hơi thở của nàng, giọng nói dịu dàng đến lạ thường: “Hạ Lan tiểu thư, nàng nên tin tưởng ta nhiều hơn, đừng cứ mãi lo lắng khi nào chúng ta chia tay.”
Hắn gần đến mức khiến hô hấp của Hạ Lan Từ hơi loạn nhịp, nàng hơi tránh về sau: “… Vậy Lục đại nhân, chàng phải cố gắng lên nha.”
Xe ngựa xóc nảy một chút, hai người suýt va vào nhau rồi lại tách ra. Một lúc sau, phu xe phía trước khẽ nói: “Đại nhân, tới rồi.”
Lục Vô Ưu đỡ Hạ Lan Từ xuống xe, trước mắt không xa là một mảnh ruộng, nơi này không nhìn ta dấu vết nào của nạn đói, lúa mì đều mọc tươi tốt, trải dài tít tắp, đung đưa theo gió, chắc là không lâu nữa có thể thu hoạch.
Hạ Lan Từ hỏi: “… Đây là?”
Lục Vô Ưu đáp: “Đây là điền trang dưới danh nghĩa của Tào Quốc công, những điền trang của các huân thích khác, ta định sẽ kiểm tra mười thì báo năm, như vậy mặt mũi mọi người cũng không quá khó coi, nhưng điền trang của Tào Quốc công thì ta sẽ gọi người đo đạc tỉ mỉ, không thiếu một phân.”
Hạ Lan Từ quay sang nhìn hắn, không quá chắc chắn: “Bởi vì Thế tử Tào Quốc công sao? Không phải hắn ta đã…” Bị nàng đánh đến đầu óc đần độn rồi sao.
Lục Vô Ưu cũng quay đầu lại nói: “Con không dạy là lỗi của cha, có vấn đề gì không?”
Hạ Lan Từ yên lặng nói: “Không có gì, rất tốt.”
Lục Vô Ưu dùng ngón tay ước lượng một chút: “Trước tiên chúng ta sẽ báo cáo sơ lược trong tấu sớ, còn về việc chiếm đoạt đất đai của dân chúng và hành vi đánh đập khổ chủ, lúc trước ta cũng đã phái người đi thăm dò, chắc là đã có chút manh mối, dù sao chứng cứ càng nhiều càng tốt…” Hắn đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, Lục Vô Ưu khẽ nhíu mày, một tay nắm lấy cánh tay Hạ Lan Từ, không đợi phân trần đã nói: “Nàng vào xe ngựa trước.”