Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:16:26
Lượt xem: 62

Vào lúc chạng vạng, Lục Vô Ưu hạ triều trở về ăn cơm, mọi thứ vẫn như cũ.

Trên bàn cơm, ba người vẫn ăn uống như mọi ngày, vì Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ đều ít khi trò chuyện trong bữa ăn, nên Hoa Vị Linh phụ trách làm cho bầu không khí sinh động hơn, ăn được vài miếng, nàng ấy lại bắt đầu kể về những điều mình thấy ban ngày và những câu chuyện nàng ấy đã đọc trong sách.

Trong lúc ăn, Hạ Lan Từ trộm nhìn Lục Vô Ưu một cái.

Lục Vô Ưu bắt gặp ánh mắt của nàng, hình như định trêu chọc vài câu, nhưng vừa mở miệng ra đã khép lại, yên lặng dời mắt đi.

Hạ Lan Từ: “…?”

Ăn cơm xong xuôi, sau khi luyện tập thì Hạ Lan Từ đi tắm rửa, nàng mặc áo ngủ, cầm một cuốn sách ngồi trên ghế tựa màu hồng đào, đợi khi đèn dầu sắp cạn, nàng mới thấy Lục Vô Ưu bước vào.

Lục Vô Ưu bước vào cũng không đến phòng tắm, mà trực tiếp ôm lấy chăn. Hạ Lan Từ hỏi: “… Chàng đây là?”

Biểu cảm của Lục Vô Ưu có vẻ hơi kỳ lạ, hắn nói: “Gần đây ta hơi bận, tạm thời ngủ ở thư phòng một thời gian, dù sao cũng đã qua lâu rồi… đám hạ nhân cũng sẽ không nghi ngờ.”

Hạ Lan Từ vô thức nói: “Chàng vẫn còn viết tấu chương sao? Vậy… cần ta giúp đỡ không?”

Lục Vô Ưu ho khan một tiếng rồi nói: “Dạo này tấu chương ít hơn rồi, ta có thể tự lo liệu được, nàng ngủ trước đi.”

Hạ Lan Từ nói: “Hay là ta đến bầu bạn với chàng?”

Lục Vô Ưu suýt nữa bật cười khi nghe câu này, bờ vai hắn khẽ run lên: “Không cần đâu.”

Nói xong, hắn đang định đi thì chợt nghe Hạ Lan Từ ngập ngừng nói từ phía sau: “… Hôm nay chàng không hôn sao?”

Lúc trước Lục Vô Ưu còn có bản lĩnh trêu ghẹo trong lòng, lúc này suýt chút nữa thì loạng choạng — đương nhiên cũng chỉ là suýt chút nữa thôi.

Ánh mắt hắn thoáng tối sầm, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện Hạ Lan Từ hỏi rất chân thành, trong mắt hiện rõ vẻ trưng cầu, giống như chỉ đang hỏi hắn “Tối nay không dùng bữa sao?” Nếu không phải những ngày qua Lục Vô Ưu đã hiểu đôi chút về nàng, có lẽ hắn sẽ nghĩ nàng đang trả đũa.

— trả đũa những lời nói tuy là nghiêm túc, nhưng vẫn nghe như đang trêu chọc của hắn.

Ít nhất lúc này, Lục Vô Ưu đã cảm nhận được chút tình huống lúng túng mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận, hắn rất muốn trực tiếp ném chăn gối đang ôm sang một bên, sau đó lập tức… Lúc trước chỉ nằm chung một chiếc giường đã đủ giày vò, nhưng nhìn từ phản ứng ban ngày hôm đó, hiện tại hắn khẳng định sức chống cự của mình lại đang giảm sút, nếu tiếp tục hôn nữa, hắn có thể làm ra chuyện cầm thú gì thật khó mà nói trước, kể cả việc cứng rắn cưỡng ép nàng cũng không phải là không thể.

… Mà nói thật, sao nàng có thể vô tư vậy chứ.

Lục Vô Ưu lẩm bẩm một lúc, ánh mắt từ sâu thẳm dần chuyển sang nhạt nhòa, tầm nhìn cũng không còn dừng lại trên người Hạ Lan Từ, ngược lại, hắn thản nhiên nhún vai nói: “Tối nay không hôn nữa, có lẽ gần đây đều…” Hắn tìm một cái cớ vô lý nhất: “Gần đây công vụ tương đối bận rộn…”

Ai ngờ Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút, vậy mà lại gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Vậy chàng cứ bận chuyện của mình đi, ta sẽ không làm phiền chàng, nhưng mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-138.html.]

Lục Vô Ưu không nhịn được quay đầu lại.

Hắn thấy Hạ Lan Từ chạy sang tủ bên kia, lấy áo ngủ, khăn trải giường, lại ôm thêm gối mền từ trên giường, sau đó hai tay đưa đến trước mặt Lục Vô Ưu, vô cùng chân thành nói: “Mang qua đó hết đi, như vậy sẽ ngủ thoải mái hơn.”

Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng, khó diễn tả thành lời: “… Nàng thật chu đáo.”

Dường như Hạ Lan Từ còn sợ hắn hiểu lầm mình suy nghĩ quá nhiều, lại nói thêm: “Trước kia cha ta cũng thường bận rộn công vụ như vậy, chàng yên tâm, ta hiểu mà.”

Lục Vô Ưu lại nhìn nàng thêm một chút.

Hạ Lan Từ nói: “… Còn chuyện gì nữa không?”

Lục Vô Ưu im lặng một lát, trong lòng biết nàng như vậy thật ra rất tốt, nhưng vẫn cứ cảm thấy việc nàng không có chút phản ứng nào khác có phải không đúng lắm không. Trong tâm trạng phức tạp này, cuối cùng hắn chỉ nói: “Không sao, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, Lục Vô Ưu lập tức ôm một đống đồ lớn bước về thư phòng của mình. Lại một đêm bình an vô sự.

— Đại nhân và phu nhân chia giường ngủ!

Tin đồn bí ẩn này chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp phủ, tuy hai người họ đều không thích được người khác hầu hạ mặc y phục và rửa mặt, cũng như không thích để người khác tùy tiện đến gần phòng ngủ, làm cho khả năng nghe lén giảm đi rất nhiều.

Nhưng trước đây, mỗi ngày chủ nhân đều nghỉ lại phòng của phu nhân, thậm chí thường xuyên không kể nơi chốn mà hôn nhau đến đỏ mặt, khiến mọi người đều phải rèn luyện kỹ năng thoát thân tài tình, cũng là chuyện ai nấy đều thấy rõ.

Bây giờ mới tân hôn được bao lâu đâu, vậy mà đã chia giường ngủ, lại là một vị phu nhân như vậy, thật không khỏi khiến người ta cảm thán —

Ý chí của đại nhân phủ bọn họ thật sự không phải nhỏ! Không trách nam nhân này lại có thể đỗ đầu Lục nguyên!

***

Dù tấu chương đã được viết xong, nhưng vẫn cần chờ thu thập đủ bằng chứng quyền quý chiếm đoạt ruộng đất, cùng nhau sắp xếp lại toàn bộ, đợi đến buổi triều sớm, tấu chương sẽ do Hộ bộ Cấp sự trung dâng lên Thánh thượng, mới thật sự gây chấn động — quan Hàn Lâm Nhật Giảng không thích hợp để trực tiếp thượng tấu.

Tuy nhiên, bên dưới đều đã đính kèm tên, tổng cộng có hai mươi mốt quan lại lớn nhỏ đến từ các bộ, phần lớn là những người trẻ tuổi.

Tên của Lục Vô Ưu được viết đầu tiên.

Về phần hắn thì vẫn đến Điện Văn Hoa giảng dạy như thường ngày.

Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc trung hậu, Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân ngang ngược, còn tính tình Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh lại trầm tính, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, tuy còn lâu mới đến lúc xuất cung lập phủ, nhưng văn chương lại rất xuất sắc, so với hai vị huynh trưởng, tài hoa có phần vượt trội hơn.

Trong Hàn Lâm Viện, dù không ai nói ra nhưng không khỏi có chút so sánh.

Loading...