PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:17:40
Lượt xem: 69
Lúc này, khi Hạ Lan Từ nghe thấy lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi, cuối cùng giọng nàng cũng lộ ra chút không thể tin nổi: “Lục đại nhân, trước khi thành thân, chàng đã nói chắc chắn thế nào? Chàng còn nhớ rõ không? Chàng sẽ không…”
Lúc này mới qua bao lâu chứ?
Không thể mới lúc này mà hắn đã bắt đầu thay lòng đấy chứ.
Giọng Lục Vô Ưu cũng mang theo chút tức giận trả lời: “Ta đã nói là ta không có, một chút cũng không có.”
Nhận ra thái độ hiện tại có thể dễ bị hiểu lầm thành thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần hơn, Lục Vô Ưu điều chỉnh hơi thở, lấy lại bình tĩnh, cố gắng trở lại bình thường, sau đó chậm rãi mỉm cười nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta đã cưới nàng thì loại chuyện này… chẳng phải nên do nàng cáng đáng, giúp ta giải quyết chút phiền não sao?”
Hạ Lan Từ rõ ràng vẫn còn nghi ngờ, đặc biệt là sự xấu hổ và buồn bực của hắn vừa rồi cùng với sự dò xét trước đó.
Mọi thứ đều không giống với Lục Vô Ưu trước đây, rất khó không làm cho người khác nghĩ hắn có vấn đề.
Nàng châm chước nói: “Những chuyện khác còn dễ nói, nhưng ta thật sự không biết cách ứng phó với loại chuyện này, hơn nữa, ta sẽ không giúp chàng nạp…” Hạ Lan Từ hơi nghẹn lời.
Lục Vô Ưu cảm thấy hơi bất lực, hắn nhận ra mình thường xuyên nói nói bậy với nàng, làm cho bây giờ lại tự làm khó mình, hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Ta có phải người tùy tiện hay không, chẳng lẽ nàng còn không biết sao?”
Hạ Lan Từ cân nhắc thêm một chút rồi nói: “Nhưng… họ trông có vẻ rất tự nguyện.”
Đúng thật, không nói đến quan lộ, chỉ riêng diện mạo trẻ tuổi của Lục Vô Ưu cũng đủ khiến phần lớn nữ tử cảm thấy động lòng, ít nhất là hiện tại, Hạ Lan Từ thấy hai cô nương kia đang lén lút quan sát Lục Vô Ưu, hai má phiếm hồng, đôi mắt ẩn chứa tình cảm chớp chớp, dường như còn có chút mong đợi.
Dù rằng bản thân nàng cũng không phải hoàn toàn không vui.
Lục Vô Ưu khẽ nhướng mày nói: “Người tự nguyện thì nhiều lắm, nhưng liên quan gì đến ta, ta cũng đâu phải…” Giọng điệu của hắn có chút nguy hiểm thì thầm bên tai nàng, từ tốn nói: “Nếu nàng còn hiểu lầm ta, buổi tối trở về phòng, ta sẽ hôn nàng như lần ở ngoài kia.”
Hạ Lan Từ thoáng khựng lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bị Lục Vô Ưu hôn đến chân mềm nhũn ở vùng hoang dã, dựa vào thân cây trượt xuống, nàng nhất thời cứng họng.
Sau đó nàng lại hơi mơ hồ.
… Này cũng coi như uy h.i.ế.p sao?
Lục Vô Ưu dường như rất hài lòng với vẻ mặt mơ màng của nàng, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Được rồi, nếu nàng thật sự không muốn xử lý, thì cứ giao cho Thanh Diệp đi, hắn ta chắc chắn sẽ tìm được việc gì đó cho họ làm.”
***
Vào buổi tối, Lục Vô Ưu vẫn ở thư phòng chuẩn bị cho buổi giảng dạy hôm sau như thường lệ, những ngày gần đây, tấu chương buộc tội hắn ngày càng ít dần
— làm cho hắn không còn nhiều không gian phát huy, có cảm giác như rút kiếm ra rồi nhìn xung quanh với tâm trạng mờ mịt.
Có lẽ đó là cảm giác cô đơn của cha hắn khi cầm trọng kiếm trong tay, sau đó nhận ra mình là thiên hạ vô địch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-140.html.]
Bài giảng còn chưa chuẩn bị được một nửa, hắn cảm nhận có người đẩy cửa bước vào.
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên, không gõ cửa mà trực tiếp vào giờ này chỉ có thể là Hạ Lan Từ — trước đây nàng cũng có gõ cửa, nhưng sau khi Lục Vô Ưu bảo nàng đừng gõ cửa vào buổi tối nữa, sẽ làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Hắn vừa lật xem điển tịch, vừa không ngừng viết tiếp, sau đó hắn thấy một bát chè tuyết nhĩ táo đỏ đặt trước bàn làm việc của mình. Lục Vô Ưu thuận thế ngẩng đầu lên — Hạ Lan Từ chưa từng mang thức ăn khuya cho hắn — ngay sau đó, hắn thấy cô nương hình như tên là Nhược Nhan đang nâng một cái khay trên tay, trong khay ngoài bát chè ngọt lúc nãy, còn có một chiếc lư hương nhỏ xinh, cùng một hộp hương chạm khắc tinh xảo.
Nàng ta mỉm cười khéo léo nói: “Đại nhân làm việc khuya chắc là vất vả rồi, nô tỳ đặc biệt chuẩn bị chút thức ăn khuya cho đại nhân, còn có hương này, có tác
dụng nâng cao tinh thần, là mùi hương nô tỳ thích nhất, nếu đại nhân không ngại thì thử xem…”
Hạ Lan Từ vẫn đang dọn dẹp và sắp xếp các bài văn đã xem xong trong thư phòng của mình.
Lục Vô Ưu bảo nàng chọn ra những bài viết có văn chương xuất sắc rồi đưa lại cho hắn, sau đó trao lại danh thiếp, như vậy giữa hai bên có thể miễn cưỡng xem như đã ước định một nửa môn sinh, dù sao hiện tại Lục Vô Ưu không đảm nhiệm khoa khảo, cũng không sợ bị buộc tội làm rối kỷ cương.
Mặc dù phần lớn tuổi của các sĩ tử này còn lớn hơn Lục Vô Ưu — nhưng trong quan trường xưa nay không xem trọng chuyện này, có không ít người trẻ tuổi vẫn đảm nhiệm chức vụ cao.
Ban đầu, Lục Vô Ưu còn liếc nhìn vài lần, về sau thì hoàn toàn buông tay để nàng tự xem xét.
Hạ Lan Từ còn đang sắp xếp, đột nhiên thấy Lục Vô Ưu bước nhanh đến đây, nàng ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lục Vô Ưu đặt bản thảo chưa chuẩn bị xong và điển tịch đang mở lên bàn của Hạ Lan Từ, nói: “Ta muốn đánh Thanh Diệp một trận.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng có ngửi thấy mùi trên người ta không?”
Hạ Lan Từ đành phải làm theo đến gần ngửi thử, trên người Lục Vô Ưu quả thật có một mùi hương khác thường nhẹ nhàng vây quanh, hương thơm lan tỏa nhè nhẹ. Hạ Lan Từ hơi hiểu ra, hỏi: “Có phải là…?”
Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Gần giống như nàng nghĩ vậy, ta cũng không muốn có thêm một người bầu bạn thật… Có người vào thư phòng của ta giữa đêm khuya mà không ngăn cản, ta thấy là hắn ta thiếu đánh rồi.” Hắn dừng lại, nhìn quanh hỏi: “Còn dư cái ghế nào không?”
Hạ Lan Từ hỏi: “Chàng muốn ở đây sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Thư phòng của ta hiện giờ mùi hương nồng nặc, để ta chen chúc với nàng trước, hay là nàng qua đó cũng được.”
Hạ Lan Từ không khỏi hỏi: “Vậy cô nương kia thì sao?”
“Còn có thể làm gì nữa, để cho nàng ta về phòng cấm túc thôi.” Lục Vô Ưu đã tự giác tìm một cái ghế, kéo lại rồi ngồi xuống: “Có một trưởng bối đã mất của ta, trước đây vì muốn ôm cháu trai cháu gái, đã từng làm chuyện đưa các cô nương vào phòng người khác lúc nửa đêm, thật là đáng sợ. Hy vọng Tiêu Nam Tuân không có ý định gì tương tự, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội cho người điều tra rõ ràng.”
Hạ Lan Từ chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Nhị Hoàng tử trong buổi yến tiệc ở cung yến lần đó.
— Nói thì hay lắm, nàng dám đảm bảo sau này hắn sẽ không có người mới bên cạnh sao?