Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:57:43
Lượt xem: 76

Một người bắt đầu thút thít, sau đó khóc nức nở: “Tối qua là nô tì to gan lớn mật, nhưng Nhị Điện hạ đã nói chỉ cần có thể dụ dỗ đại nhân thành công, sẽ giúp chúng nô tì thoát khỏi nô tịch, nô tì cũng không muốn làm vậy, sau này nô tì không dám nữa.”

Người còn lại thì khóc như hoa lê ướt mưa: “Phu nhân, nô tì hoàn toàn không có chút suy nghĩ bất chính nào với đại nhân, cầu xin người đừng đưa chúng nô tì về chỗ Nhị Điện hạ.” Khi nói chuyện, nàng ta lại hơi run lên, dường như rất sợ hãi.

Từ nhỏ Hạ Lan Từ đã sợ nghe con gái khóc, phảng phất lại nhớ đến tiểu đường muội ở Thanh Châu khi xưa, cứ khóc mãi không ngừng, người khác còn phải nhẹ nhàng dỗ dành mới chịu nín, nàng không còn cách nào khác chỉ đành đau đầu đi dỗ.

Cũng may hiện giờ chắc là không cần.

Nàng lại suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Các ngươi biết làm gì?” Hai cô nương nhìn nhau, ấp úng trả lời: “Cầm kỳ thư họa…”

Mặt mày Hạ Lan Từ lập tức giãn ra, hỏi: “Biết viết biết vẽ là được, các ngươi biết được bao nhiêu chữ?”

Hai cô nương kia càng thêm mê man, nhưng vẫn thành thật đáp: “Từng đọc qua《Ấu Học Quỳnh Lâm 》, 《Thiên Tự Văn 》, còn《Tứ thư Ngũ kinh 》 thì chỉ mới đọc sơ qua vài cuốn, ngoài ra còn biết chút thơ văn.”

Nét mặt Hạ Lan Từ càng thêm thoải mái: “Vậy được rồi, trong phủ không nuôi kẻ nhàn rỗi, cũng không có việc phù hợp với các ngươi, nhưng các ngươi có thể chép sách bán lấy tiền để tự lập.”

Đây là việc Hạ Lan Từ từng làm trước đây, suy cho cùng thì người biết đọc sách viết chữ không chiếm số đông, mà các văn nhân lại thường tự cao, nên ít ai chịu

làm những việc buồn tẻ này, nhưng các cửa hàng sách luôn cần người chép lại những bản sách hiếm.

Nàng từng tiếc nuối mình không phải nam tử, nếu không đã có thể dựng một quầy bán chữ bên ngoài, viết thư thuê cho người khác.

Hai cô nương kia ngây ra như phỗng, chỉ thốt lên một tiếng “À”.

Hạ Lan Từ nói tiếp: “Nếu các ngươi cảm thấy tranh vẽ của mình có thể bán được tiền, cũng có thể mang đến tìm ta. Trong phủ có ghi lại một danh mục sách, lát nữa sẽ đưa cho các ngươi một bản, muốn đọc sách gì thì có thể mượn, nhưng bút mực giấy nghiên thì không được lấy không, giá cả sẽ được quy ra.” Dường như còn nhớ ra điều gì, nàng bổ sung thêm một câu: “Nếu các ngươi biết viết thoại bản thì cũng được…”

Hai cô nương có lẽ chưa từng gặp qua tình huống này.

Phần nhiều những chủ mẫu trong nhà đều sẽ không dung tha cho họ, nhưng ở lại đây dù sao cũng tốt hơn ở phủ của Nhị Hoàng tử, nửa đêm nhìn thấy hạ nhân bị lôi đi khiến ai nấy đều kinh sợ, lo lắng không biết khi nào sẽ chọc giận Nhị Hoàng tử.

Huống chi Nhị Hoàng tử chỉ xem trọng nhan sắc, trong phủ không thiếu mỹ nhân, việc bay lên đầu cành cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.

Lúc này, hai người họ đều chuẩn bị tinh thần bị làm khó hay trách phạt, không ngờ thứ chờ đợi các nàng lại là… cách xử lý kỳ lạ đến vậy, chẳng lẽ dáng vẻ xinh đẹp thì cách làm việc cũng hơi khác thường chăng?

Hạ Lan Từ hỏi: “Các ngươi còn ý kiến gì nữa không?” “Không, không có…”

Nàng suy nghĩ một chút, còn nảy ra một ý tưởng kỳ lạ hơn: “Nếu các ngươi viết được thơ văn gì, cũng có thể nhờ người mang đến cho ta xem, nhưng nếu còn lẻn vào phòng lúc nửa đêm thì ta cũng chỉ có thể đưa các ngươi đi.”

“Không, sẽ không đâu…”

Hai người họ được bố trí ở những phòng bình thường dành cho hạ nhân, thợ thầy, hoặc thân thích hay khách khứa không thân quen đến ở lại, cách xa phòng chính nhất, lại cho người trông coi cẩn thận, chắc là tạm thời không cần lo lắng nữa.

Sau khi xử lý xong xuôi, Hạ Lan Từ nhẹ nhõm cả người trở về.

Đợi khi Lục Vô Ưu trở về, nàng vẫn còn còn chút bối rối, không dễ gì đối diện với hắn, Lục Vô Ưu dường như cũng vậy, nhưng tâm trạng nóng lòng muốn chia sẻ tin tức mới đã phá tan sự ngượng ngùng.

Lục Vô Ưu ngồi xuống, cụp mắt nói: “Trước đó ta đã phái người đi điều tra về Hứa Hoàng hậu và Vệ Quốc Công, đã có chút manh mối, vì thám thính từ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-145.html.]

những người cũ trong phủ họ nên phải tốn không ít công sức.”

Hạ Lan Từ cũng chợt nhớ đến chuyện này, không khỏi chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nói: “Sau đó thì sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Sau khi họ thành thân chắc là không còn qua lại gì nữa, nhưng thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cũng không phải giả, tình cảm cũng coi như không tồi, nhưng Hứa Hoàng hậu khi ấy tâm cao khí ngạo, cho rằng Vệ Quốc lúc đó công không có tiền đồ, chỉ biết ăn chơi trác táng với bạn bè xấu, còn vì vậy mà cãi nhau vài lần. Đúng lúc này Thánh thượng lại ân cần bày tỏ thiện ý, bà ấy liền dự định — ban đầu có lẽ là — dùng Thánh thượng để kích thích đối phương một chút, kết quả Vệ Quốc Công trong cơn giận dữ đã đến trấn thủ biên ải chống lại Bắc Địch, Hứa Hoàng hậu cũng vì thế mà tức giận gả cho Thánh thượng.”

Hạ Lan Từ cảm giác như đang nghe Diêu Thiên Tuyết kể chuyện, vô thức lại gần hơn một chút, nói: “Nói tiếp đi.”

Lục Vô Ưu khẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi lại cúi xuống nói: “Chuyện bên phía Hứa Hoàng hậu chắc là đều rõ rồi. Dẫu sao Vệ Quốc Công cũng xuất thân từ gia đình võ tướng, khi đánh Bắc Địch vẫn rất anh dũng, đến khi lập chiến công trở về thì phát hiện giai nhân đã gả đi, không còn cách nào khác cũng cưới một vị phu nhân, chính là Vệ Quốc Công phu nhân đã mất sớm, nghe đồn… à, bà ấy có vài phần giống với Hứa Hoàng hậu. Nối lại tình xưa e là khó, nhưng có lẽ bức thư này sẽ bù đắp một phần tiếc nuối. Gửi đi thì có thể, ta chuẩn bị lấy cớ tự mình đến một chuyến, tiện thể…”

Trong lúc nói chuyện, Lục Vô Ưu hạ thấp tầm mắt, nhìn thấy một đoạn cánh tay như ngọc của nàng đặt trên bàn, cùng với những ngón tay thon dài trắng nõn.

… Thôi được rồi, hắn vẫn nên nhìn mặt nàng thì hơn.

Nhưng khi Lục Vô Ưu ngẩng đầu lên, lại phát hiện nhìn mặt cũng chẳng đỡ hơn chút nào.

Cũng không biết Hạ Lan Từ có nghe thấy những lời cuối cùng hắn nói đêm qua không, vừa hy vọng nàng nghe thấy, lại vừa mong nàng chưa nghe.

Hạ Lan Từ đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là có chút suy tư thổn thức hồi lâu.

Nàng trầm ngâm quá lâu, Lục Vô Ưu không nhịn được lại bắt đầu nói nhảm: “Nàng đang nghĩ gì vậy? Chắc không phải vì tức giận mới gả cho ta…” Xuất phát từ một loại bản năng ý thức lãnh địa, hắn nói: “Chắc là nàng không đến mức còn nhớ thương Lâm Chương chứ? Nàng vẫn luôn đối tốt với y.”

Hạ Lan Từ hoàn hồn, cảm thấy lời của hắn thật thái quá: “Ta với Lâm công tử có trong sạch hay không, chàng còn không rõ sao?”

Lục Vô Ưu bắt đầu lôi chuyện cũ ra, khẽ nhướng mày: “Không nói thì suýt nữa ta cũng quên, chẳng phải Hạ Lan tiểu thư còn từng giận ta vì y sao, còn tự mình vất vả chèo thuyền chỉ để y sống dễ chịu hơn.”

Hạ Lan Từ không hiểu sao hắn lại bắt đầu kỳ quái như vậy. “Bởi vì y là người tốt, còn… rất xui xẻo.”

Lục Vô Ưu ngừng một chút rồi hỏi: “… Ta không tốt sao?”

Hạ Lan Từ yên lặng nói: “Vậy hay là chàng bắt đầu từ việc nói chuyện tử tế trước?”

Lục Vô Ưu cũng cảm thấy những lời mình vừa nói là không cần thiết thật, nếu Hạ Lan Từ thật sự từng động lòng với Lâm Chương, thì khi thấy y và nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu ở cùng nhau chắc là sẽ không có phản ứng như lần trước. Nhưng đối diện với Hạ Lan Từ, từ trước đến nay hắn đều… nghĩ gì nói đó, cả hai đã từng nói những lời châm chọc lẫn nhau, nên căn bản không cần bận tâm đến vấn đề hình tượng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó cười nhẹ nói: “Nhưng ta vừa nghe tin, hôn kỳ của Lâm Chương và nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu cũng đã định rồi, Ngụy nhị tiểu thư kia hình như đã thật sự hết hy vọng với ta.”

Hạ Lan Từ vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa thấy Lâm Chương vẫn thật đáng thương.

“Nói xong về y rồi, giờ đến lượt chúng ta…” Lục Vô Ưu dường như chỉ thuận miệng nói: “Nếu nàng không có việc gì, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên hỏi: “Hả? Sao đột ngột vậy?”

Lục Vô Ưu nói: “Chẳng phải ta thấy lâu rồi nàng chưa ra ngoài sao.”

… Họ chỉ mới ra ngoại thành vài ngày trước mà. Nhưng Hạ Lan Từ vẫn gật đầu nói: “Ta đi gọi Vị Linh.”

Lục Vô Ưu nói: “Ngày nào muội ấy cũng ra ngoài, gọi muội ấy làm gì. Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa rồi, nàng mau lên.”

Loading...