PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:59:08
Lượt xem: 68
Thánh thượng biết được cũng giận tím mặt.
Dù ông ấy biết chuyện quyền quý chiếm đoạt ruộng đất, giấu giếm không báo, nhưng cũng không ngờ con số lại quá đáng đến mức này.
Tuy nhiên cùng lúc đó, tất cả những người cùng ký tên vào tấu chương dâng lên cũng bị bắt giữ để điều tra.
Lục Vô Ưu còn đang ở thư phòng, Hạn Lan Từ chỉ thấy quan binh tiến vào, khách khí nói: “Thỉnh Lục đại nhân phối hợp.”
Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí còn vỗ vai Hạ Lan Từ, bước đến gần bên nàng nói: “Không có gì đâu, nàng ở trong phủ đợi ta, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Hạ Lan Từ không nhịn được hỏi: “Xin hỏi các ngài thuộc?” Quan binh kia có chút ngượng ngùng đáp: “Đô sát viện.” Hạ Lan Từ: “…”
Đúng là trùng hợp.
Lục Vô Ưu vừa đi là đi hai ngày, nàng và hắn còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân chuyện này thì người đã bị bắt đi mất.
Cha nàng năm đó cũng thường xuyên như vậy, nên Hạ Lan Từ vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhưng Hoa Vị Linh lại lo lắng không yên, nói: “Chắc ca ca muội sẽ không bị bắt đi rồi bị xử oan, nhốt vào ngục, chịu đòn roi, dụng hình, sau đó bị ép phải nhận tội đày vào tử lao, cuối cùng chúng ta phải đi cướp ngục gì đó chứ. ”
Hạ Lan Từ trấn an nàng ấy: “Đô sát viện không có những quy trình đó, muội vừa nói chắc là chiếu ngục… Muội gần đây đang đọc sách gì vậy?”
Hoa Vị Linh đáp: “À, là《Tẩy oan ký》, rất đặc sắc.”
Hạ Lan Từ học theo Lục Vô Ưu, xoa nhẹ đầu nàng ấy rồi nói: “Đừng lo lắng, chắc không có việc gì đâu, muội cứ tiếp tục đọc thoại bản đi.”
Nhưng Lục Vô Ưu không có ở đây, Hạ Lan Từ cũng lo lắng ít nhiều, đi tìm cha nàng là không có khả năng, cha nàng nổi tiếng là không bao giờ thiên vị.
Hạ Lan Từ thu xếp một ít đồ đạc, lên xe ngựa, đi thẳng đến cửa lớn Đô sát viện.
Quan nha của Đô sát viện nằm ngoài Hoàng Thành, canh phòng cũng không quá nghiêm ngặt, thiên lao còn cho phép thăm nom, huống chi những quan viên này chỉ bị gọi tới điều tra, cho nên ngoài cổng đã có không ít xe kiệu của gia quyến các quan viên dừng lại.
Hạ Lan Từ không che mạng, gần như vừa xuất hiện thì lính gác đã nhận ra ngay, ngẩn ngơ để nàng đi vào.
Đương nhiên, bất luận thế nào Hạ Lan Từ cũng không ngờ rằng Lục Vô Ưu đang bị mấy người vây quanh để xem tướng tay.
“Đến đây, Tễ An huynh, dù sao cũng rảnh rỗi, hay là xem giúp ta một chút.” “Ta cũng muốn xem tay này nữa…”
Khi Hạ Lan Từ bước tới, đám người xung quanh lập tức im bặt, những quan viên bị tạm giam đa phần đều trẻ tuổi, có người không tự chủ được mà đỏ mặt.
Lục Vô Ưu chậm rãi nhìn về phía nàng, ánh mắt chứa đựng một cảm xúc khó diễn tả, đầy ai oán.
Hạ Lan Từ đem quần áo sạch và hộp cơm đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay Lục Vô Ưu, nói: “… Chàng không sao chứ?”
Lục Vô Ưu nhận lấy, đặt sang một bên nói: “Có sao đấy.” Hạ Lan Từ lo lắng nói: “… Dụng hình rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-147.html.]
“Vậy thì không có, ăn uống đầy đủ, được chăm sóc tốt, chỉ là…” Giọng điệu Lục Vô Ưu nhàn nhạt: “Sao giờ này nàng mới đến?”
Lúc này Hạ Lan Từ mới nhận ra, bên cạnh các quan viên khác đã sớm có người nhà mang đồ đến.
Nàng bắt đầu mơ hồ đoán ra, không khỏi hỏi: “… Là ta đến muộn sao?”
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng tiến lại gần nàng, nói: “Phu nhân, nàng thế này sẽ làm người khác nghĩ nàng không quan tâm ta, tin đồn về tình cảm bền chặt của chúng ta sẽ dễ bị đổ vỡ.”
“Ờ… Chỉ là ta tin tưởng chàng thôi.” Hạ Lan Từ đổi chủ đề: “Chàng còn biết xem tướng tay nữa sao?”
Lục Vô Ưu dựa vào gần hơn, đè giọng xuống thấp hơn: “Không biết, ta chỉ bịa chuyện, họ đều tin là thật. Dù sao chúng ta ở đây cũng không có việc gì làm, ngoài nửa ngày đầu có thẩm vấn, thời gian còn lại đều ở trong này, có lẽ là để làm dịu lửa giận của quyền quý, chưa biết phải ở đến khi nào.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không có ai gây phiền phức cho nàng chứ?”
Hạ Lan Từ nói: “Bây giờ mới mấy ngày chứ, ta còn chưa đến mức không chịu nổi.”
Tuy đúng là gần đây số người lảng vảng ngoài cổng phủ đã tăng lên thật, nếu nhóm người kia cân nhắc thiệt hơn, quyết định kết tội đồng loạt nhóm quan viên này, thì tình cảnh của họ thật sự sẽ khó khăn hơn nhiều..
Lục Vô Ưu nói: “… Nàng có trách ta không?”
Hạ Lan Từ sửng sốt hỏi: “Ta trách chàng chuyện gì?”
Giọng Lục Vô Ưu nhẹ nhàng từ tốn: “Ban đầu, nếu ta không can dự vào chuyện này, ta vẫn có thể an ổn làm quan Nhật Giảng của mình, nhưng giờ thì không chắc.”
Hạ Lan Từ bỗng nhiên cười nói: “Chàng nghĩ ta là người thế nào? Sẽ vì loại chuyện này mà trách chàng không biết giữ mình sao? Ít nhất trong chuyện này, ta thấy chàng không hề có lỗi, nếu thật sự phải trách phạt…”
Hai người vốn đã dựa sát gần nhau, Hạ Lan Từ lại kéo gần thêm, môi nàng gần như chạm vào tai Lục Vô Ưu: “… Phải là Thánh nhân không sáng suốt.”
Âm sắc của nàng vốn đã mềm mại, câu này lại như thổi vào tai Lục Vô Ưu. Giống như một loại mê hoặc kỳ lạ.
Lục Vô Ưu lập tức nắm lấy vai Hạ Lan Từ, nhưng dưới những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, hắn chợt nhớ ra mình đang ở nơi đông người nên kìm nén ý định của mình, chỉ khẽ nghiêng đầu, để môi lướt nhẹ bên tai nàng, thì thầm: “… Hình như ta đã làm hư nàng rồi.”
Hạ Lan Từ nói: “Ta… cũng không phải là người nhiều quy củ.”
Lục Vô Ưu khẽ cười, nói: “Ban đầu ta cũng có lo lắng, nếu ta thật sự gặp chuyện thì nàng có quay đầu hối hận không, giờ này còn chưa đến thăm ta, có phải đang suy tính tìm chỗ dựa khác rồi không?”
Hạ Lan Từ biết hắn lại nói bậy, ngữ khí lúc này cũng không tốt lắm: “Đừng nói bậy, ta khuyên chàng nên tin tưởng vào nhân phẩm của ta một chút, hơn nữa…” Nửa câu sau nàng dịu giọng lại: “Ta biết làm quan ở Đại Ung lúc thăng lúc trầm là chuyện bình thường, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, chàng cứ yên tâm ở đây ngẩn người đi, có gì cần cứ nói với ta, ta sẽ mang đến… Cho dù chàng bị buộc tội thật, ta cũng không nghĩ như vậy.”
Cân nhắc một lúc, Hạ Lan Từ ngước mắt lên, hơi kéo giãn khoảng cách một chút rồi nhìn hắn nói: “Ta đã xem phần tấu chương kia của chàng, ta… nếu là chàng, cũng nhất định sẽ trình lên, ta cảm thấy chàng…” Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Chàng rất tốt.”
Hạ Lan Từ chân thành muốn an ủi Lục Vô Ưu, nhưng không ngờ sau khi nghe xong lời nàng, hắn đột ngột nói: “… Phải làm sao đây, ta đột nhiên muốn hôn nàng.”
“…?”
Hạ Lan Từ ngơ ngác, cũng thấy ánh mắt nhiệt tình của những người xung quanh, đành khuyên hắn: “Chàng bình tĩnh chút đi.”
Lục Vô Ưu thở dài, ngữ khí còn ai oán hơn khi mới gặp: “Hay là ta để họ lui ra một lát, đã ba ngày ta không hôn nàng rồi.”
Hạ Lan Từ đỏ ửng cả tai nói: “Thiếu trước đi, trở về trả lại.”