Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 149

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:00:55
Lượt xem: 61

Trước đó họ đã trò chuyện hồi lâu nhưng hình như cũng không thảo luận ra kết quả — rốt cuộc Lục Vô Ưu có tâm tư nào khác không.

Bên kia, Lục Vô Ưu đã trực tiếp vào phòng tắm để tắm rửa thay y phục.

Hắn tắm rửa rất lâu, đến mức Hạ Lan Từ nghi ngờ có lẽ hắn đã tắm đến mức tróc một lớp da, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lục Vô Ưu đã như trút được gánh nặng từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn mang theo hơi nóng bốc lên cùng những giọt nước ẩm ướt, đã tiến tới nắm lấy cổ tay nàng.

Hạ Lan Từ còn đang lờ mờ, môi đã bị Lục Vô Ưu gấp gáp lấp kín, là một nụ hôn kéo dài đến mức gần như ngạt thở.

Hơn nữa, vừa hôn, tay hắn vừa ép chặt cổ tay nàng xuống giường.

Gần như trong chớp mắt, Hạ Lan Từ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hơi nước ẩm ướt quẩn quanh chóp tóc nàng, nhưng hô hấp lại trở nên nóng bỏng và hỗn loạn. Lục Vô Ưu thay đổi tư thế, ấy mà đôi môi vẫn dán chặt vào nàng, cứ như thật sự đến để đòi nợ.

Vì đã một thời gian rồi không hôn, nên khi chạm vào dường như lại bùng lên một chút cảm giác kích thích xa lạ.

Ít nhất là hiện tại Hạ Lan Từ đã có hơi muốn tránh đi, khi đầu lưỡi tiếp xúc, đầu óc nàng liên tục sản sinh ra những cảm giác kích thích mãnh liệt, nàng không thể kiềm chế mà phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, ngón tay bám chặt vào vai Lục Vô Ưu, đầu ngón tay căng cứng, cơ thể phát run, đến cả đuôi mắt cũng nhuốm sắc đỏ ướt át.

Nhưng những âm thanh hỏng bét này rõ ràng chỉ càng cỗ vũ Lục Vô Ưu hơn thôi.

Hắn giữ chặt sau gáy Hạ Lan Từ, mái tóc chưa khô hẳn của hắn xõa xuống lướt nhẹ qua tai nàng, vài sợi còn rơi xuống hõm vai, theo động tác hôn của hắn mà nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh của Hạ Lan Từ từng chút một.

Nàng hoàn toàn mềm nhũn ra, tiếng rên rỉ phát ra từ mũi cũng giống như nức nở.

Hạ Lan Từ không biết cuối cùng Lục Vô Ưu đã hôn bao lâu, chỉ cảm thấy môi mình tê rần hết lên, hắn còn ôm chặt lấy eo nàng không muốn buông tha.

Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng hơi buông ra một chút, khi môi hắn vẫn còn mơn trớn trên môi nàng, nàng mới nghe thấy giọng hắn nói: “… Nàng kêu cũng mềm mại quá.”

Hạ Lan Từ thở gấp nói: “… Ta không kêu!”

Lục Vô Ưu cười nhẹ một tiếng nói: “Vậy vừa rồi là âm thanh gì?”

Hạ Lan Từ khẽ quay mặt sang một bên nói: “… Là do chàng hôn mạnh quá.”

Lục Vô Ưu hôn nhẹ lên má nàng nói: “Xin nàng đấy, đã hơn mười ngày rồi… Nàng không muốn sao?” Câu cuối cùng giọng hắn gần như nỉ non.

Hạ Lan Từ ngẩng cao cổ lên, trong mắt mơ hồ hiện lên sóng nước long lanh, cuối cùng vẫn cảm thấy không biết mở lời thế nào, nhưng hình như Lục Vô Ưu cũng không để ý lắm, hắn tiếp tục hôn dọc theo cổ nàng xuống dưới.

Những nơi đó cũng giống như bị thiêu đốt.

Hạ Lan Từ cắn môi, hơi thở trở nên hỗn loạn, lồng n.g.ự.c không kiềm được mà phập phồng.

Lục Vô Ưu trượt xuống nơi nào đó, hắn hơi dừng lại hỏi: “Hạ Lan tiểu thư, ta có thể hôn đến đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-149.html.]

“…”

Hạ Lan Từ thật sự trống rỗng một lúc, bật thốt lên: “… Chàng hỏi ta?”

Lục Vô Ưu cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ chớp, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, hầu kết không tự chủ mà chuyển động lên xuống, hắn khẽ nói: “… Dù sao đây cũng là thân thể của nàng mà.”

Đến lúc này rồi…

Hạ Lan Từ cảm thấy chuyện này thật quá tức cười: “Vậy chàng đừng hôn nữa.” Lục Vô Ưu bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn nàng: “…? Nàng thật keo kiệt.”

Hạ Lan Từ: “…”

Lục Vô Ưu buồn bã nói: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, hơn nữa nàng…” Hắn khẽ mím môi nói: “Nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, cái gì cũng làm với ta rồi, vậy mà không muốn đáp lễ.”

Từ đáp lễ được dùng như vậy sao?

Ngực Hạ Lan Từ vẫn phập phồng, nàng nhắm mắt lại, đang định nói gì đó.

Lục Vô Ưu chống tay lên, hôn nhẹ một cái lên mặt nàng, đột nhiên khẽ bật cười: “Dù sao muốn trả lại hết trong một ngày cũng không thể được, thời gian còn dài… Ở bên đó hơn mười ngày, đúng là chán c.h.ế.t ta mà.”

Hạ Lan Từ mở mắt hỏi: “Sau đó không có việc gì để làm sao?”

Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Đúng vậy, ta gần như đã thuộc lòng hết đường chỉ tay của mấy đồng liêu bị giam cùng rồi. Giấy bút cũng không có, bọn ta thậm chí còn bắt đầu nối thơ, nối liên tục mấy trăm câu, ngôn từ trau chuốt thật hoa mỹ, chỉ là đến giờ không nhớ nổi ban đầu bài thơ ấy viết về cái gì.”

Hạ Lan Từ cũng cảm thấy thương cảm thay: “Cuối cùng thì chàng cũng được ra ngoài rồi.”

Lục Vô Ưu nói: “Ừ… Nhưng tạm thời ta không cần đi thuyết giảng nữa.” Hắn rời khỏi người nàng sang bên cạnh: “Thánh thượng không xử phạt, nhưng sai ta cùng mấy vị quan viên Hộ Bộ đi đo đạc ruộng đất, có thể là từ vùng ngoại ô Kinh thành đến biên giới Tề Châu, ngắn thì nửa tháng, dài thì một hai tháng.”

Hạ Lan Từ cũng ngồi dậy hỏi: “Khi nào xuất phát?”

Lục Vô Ưu chống cằm nói: “Có lẽ là ngày mai hoặc ngày kia.”

Hạ Lan Từ nghĩ một lúc, nói: “Ta giúp chàng chuẩn bị hành lý nhé? Nhưng trước kia cha ta đi xa mang theo rất ít đồ, chàng có thể… phải chịu khó một chút, ta sẽ cố gắng chuẩn bị…”

Khi nàng đang nói thì nghe thấy giọng của Lục Vô Ưu: “Nàng muốn đi cùng ta không?”

Hạ Lan Từ sửng sốt: “… Hả?”

Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng: “Có thể trên đường sẽ khá vất vả, cũng có thể gặp nguy hiểm…”

Hạ Lan Từ cũng ngước mắt nhìn hắn, lúc mới mở miệng còn có chút do dự, nhưng đến cuối giọng nàng lại trở nên kiên định: “… Ta muốn đi!”

Lục Vô Ưu nhìn nàng, lẩm bẩm một câu: “Nàng thật sự không thích ở trong phủ mà…”

Loading...