PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:01:19
Lượt xem: 58
Nếu đã chuẩn bị đi xa, Hạ Lan Từ lập tức bắt tay thu dọn một cách nhanh chóng.
Những cây non trong sân đã cao thêm một đoạn thấy rõ, Lục Vô Ưu thử kiểm tra độ rắn chắc của thân cây, thấy Hạ Lan Từ nhẹ nhàng chạy tới chạy lui, giống hệt dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình và vui sướng của Hoa Vị Linh khi lần đầu ra ngoài chơi xa với cha mẹ, khiến hắn cũng vô thức cong môi cười.
Hoa Vị Linh đang cầm cuốn thoại bản mới mua, nói: “Các huynh định ra ngoài chơi à? Có dẫn muội đi không?”
Lục Vô Ưu nói: “Không phải muội còn muốn đọc thoại bản mới viết mỗi ngày sao?”
Hoa Vị Linh nhấc tay nói: “Có thể mang huynh ấy đi cùng mà!”
Lục Vô Ưu nói: “Tên họ người ta còn chưa biết, mang y đi ta không yên tâm, muội cứ ở lại trong phủ trông coi nhà cửa, nhân tiện giám sát xem hắn với hai người được đưa đến phủ có động tĩnh gì không.”
Hoa Vị Linh cúi đầu nói: “… Được rồi.”
Trước khi ra ngoài, Hạ Lan Từ mới nhớ hỏi Lục Vô Ưu: “Ta có thể mặc nam trang không?”
Tuy là hỏi hắn, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn chắc chắn sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Nàng muốn mặc thì cứ mặc, ở ngoài mặc nam trang cũng tiện hơn, khụ, nếu nàng không có, ta có thể…”
Hạ Lan Từ đã nhanh chóng chạy đi tìm một bộ nam trang ngắn gọn được ép dưới đáy rương, đầu còn buộc một chiếc khăn vuông — đây là bộ trang phục mà nàng đã chuẩn bị khi học cách mặc nam trang ở Thanh Châu, người dạy nàng là một bà lão tạp vụ tại thư viện Giang Lưu, dáng người khá cao, hồi trẻ vì mưu sinh mà từng phải cải trang thành nam tử, giả đến gần như thật, rất có kinh nghiệm.
Nàng nhanh chóng thay xong, búi tóc nam tử, nhét mái tóc đen dài vào trong khăn vuông, sau đó mới bước ra gặp Lục Vô Ưu.
Thậm chí ngay cả bước đi Hạ Lan Từ cũng thay đổi dài hơn thấy rõ, còn đi tới chủ động xoay một vòng trước mặt hắn.
Biểu cảm của Lục Vô Ưu trong chốc lát khó diễn tả bằng lời.
Nói thật nàng vẫn rất tuấn tú, dù sao khuôn mặt của Hạ Lan Từ vẫn còn đó, dáng người trong nhóm nữ tử cũng xem là cao gầy, chỉ là vai, eo và n.g.ự.c không được che giấu, vừa nhìn đã biết là nữ tử ẩn mình dưới bộ trang phục thô mộc ngắn gọn, luôn có chút cảm giác phung phí của trời.
Nhưng nàng lại trông rất vui vẻ. Vậy cũng không còn cách nào khác.
Lục Vô Ưu chỉ có thể cười cười, nói: “Đi thôi.”
***
Xe ngựa là loại phổ thông giống các quan viên Hộ Bộ khác, có binh lính đi theo, nhưng số lượng cũng không nhiều, đoàn người cứ thế rời khỏi Kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-150.html.]
Vì lương thực đã được phân phát, dọc hai bên đường có thể thấy các lều phát cháo của quan phủ Đại Ung, phía trước là những người dân xếp hàng dài, bát cháo tuy loãng, nhưng ít nhất ở ven đường ngoại ô Kinh thành không còn thấy những người dân thoi thóp nằm trên đất với vẻ mặt tuyệt vọng nữa.
Giống như đất nước này đang dần khôi phục lại trật tự.
Hạ Lan Từ ăn mặc thành như vậy, đương nhiên cũng không có ý định đội mũ che mặt nữa.
Lục Vô Ưu dùng khăn ướt lau tay, từ tốn pha trà trong xe ngựa, điệu bộ Đại thiếu gia của hắn thật sự rất cầu kỳ, bình thường Hạ Lan Từ chỉ cho lá trà vào ngâm là xong, còn Lục Vô Ưu thì có thể lặp đi lặp lại công đoạn này ba bốn lần, còn nói năng rất lý lẽ: “Dù sao cũng chẳng có việc gì làm.”
Đi trên quan đạo, xe ngựa di chuyển rất vững vàng.
Hạ Lan Từ lấy từ trong bọc ra một quyển sổ trắng, chuẩn bị ghi chép lại những gì nhìn thấy và nghe được. Lục Vô Ưu đặt trà đã pha xong trước mặt nàng, nói: “Thử xem.”
Nàng đành phải cầm lên nhấp một ngụm, sau đó do dự nói: “… Rất ngon.” Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng có nhận ra sự khác biệt không?”
Hạ Lan Từ ngập ngừng một lúc mới hỏi lại: “… Khác biệt gì?”
Lục Vô Ưu ấn nhẹ vào trán rồi nói: “Đây là trà Quân Sơn Ngân Châm của Tương Châu do ân sư tặng ta, là trà cống phẩm, nước trà có màu vàng óng, lá trà dựng đứng như lông vũ, giống như châm bạc, cho nên mới có tên gọi này.” Hắn hơi nghiêng người về phía trước: “Nàng lại gần đây một chút.”
Hạ Lan Từ lại gần theo lời hắn.
Lục Vô Ưu nâng cằm nàng, chỉ nhấp nhẹ một chút rồi nói: “Hương vị thanh mát ngọt ngào, khác biệt rất rõ ràng.”
Hạ Lan Từ đỏ mặt, rụt lại nói: “Thật sự không phải chàng thuận miệng nói bậy sao?”
Lục Vô Ưu suy tư: “Lưỡi nàng chắc không có vấn đề gì chứ? Nếm thì thấy không có…”
Hạ Lan Từ thở dài nói: “Có lẽ ta không có thiên phú trong phương diện này, chàng tự thưởng thức đi.”
Nói xong, nàng lại vén màn xe lên, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đo đạc ruộng đất của các huân thích thật ra là một việc cực khổ, bởi vì không chỉ đắc tội người khác, còn rất có thể bị tá điền hoặc gia nhân ở các thôn trang đuổi đánh, cho nên họ nhất trí quyết định bắt đầu đo từ những nơi có thái độ tốt trước.
Hộ Bộ có các quan lại chuyên trách mang theo công cụ như thước, dây thừng và xe đếm bước để phụ trách đo đạc, còn họ thì chủ yếu phụ trách đàm phán.
Hạ Lan Từ đi theo phía sau Lục Vô Ưu, tò mò nhìn xung quanh, những người có thái độ tốt tất nhiên đều biết đây là quan viên từ Kinh thành, là đại nhân nên không dám lỗ mãng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn bừa, còn chuẩn bị sẵn trà nước và điểm tâm.
Các quan viên khác khi thấy Hạ Lan Từ không nhịn được mà ho nhẹ vài tiếng.
Lục Vô Ưu cười đến ôn hòa, nói: “Tại hạ mới kết hôn, phu nhân hơi quấn quýt, mong các vị thông cảm.”