PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:03:36
Lượt xem: 59
Mấy ngày sau đó, Hạ Lan Từ vẫn đi lại hỏi han, ghi chép tỉ mỉ như thường, Lục Vô Ưu luôn cảm thấy nàng còn hứng thú hơn cả khi đi tới hồ sen ở ngoại thành, chỉ là mỗi sáng hai người họ đều ra ngoài từ rất sớm, đến tối muộn mới trở về, mấy quan viên khác nhìn hắn với ánh mắt đặc biệt vi diệu, xen lẫn chút kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Lục Vô Ưu muốn giải thích: “Ta chỉ đi dạo cùng phu nhân mà thôi.”
Nhưng các vị quan viên ấy lại hoàn toàn không tin — ở thôn quê nhỏ bé này, dẫn theo một vị phu nhân xinh đẹp thì có gì mà dạo chứ.
Huống chi lần nào phu nhân xinh đẹp kia cũng dạo đến mức mệt mỏi không chịu nổi mới trở về.
Người trẻ tuổi đúng thật là tinh lực vô hạn.
Chẳng mấy chốc, công việc đo đạc của họ đã kéo dài được một thời gian.
Những người có thái độ hợp tác gần như đã giải quyết xong, những quản sự còn lại thì bắt đầu thoái thác, không chịu phối hợp hoặc cố tình kiếm chuyện gây sự không cho họ đo đạc, kéo dài thời gian một cách vô lý.
Còn có một quản sự khóc lóc thảm thiết nói: “Trước đó thôn trang chúng tôi gặp hỏa hoạn, ruộng tốt đều bị thiêu rụi cả! Sổ sách của từng nhà tá điền cũng cháy sạch rồi! Các vị đại nhân đến kiểm tra, chúng tôi thật sự không còn gì để trình cả…”
Hai bên còn đang đôi co qua lại, Hạ Lan Từ khẽ mở miệng, hình như muốn nói điều gì đó, Lục Vô Ưu vỗ vỗ vai nàng, ra hiệu nếu muốn nói thì cứ nói.
Hạ Lan Từ bèn mạnh dạn nói: “Ta đã xem qua khu vực bị cháy rồi, tổng cộng cũng chỉ vài mẫu đất. Ta cũng đã hỏi hết các tá điền, nếu… cần thiết, ta có thể hỗ trợ bổ sung lại sổ sách.”
Các quan viên Hộ Bộ đang bận rộn với việc đo đạc, không có thời gian làm việc này.
Khi xem qua bản ghi chép chi tiết của Hạ Lan Từ về từng nhà, bọn họ không khỏi ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Lục Vô Ưu, đều tưởng là hắn làm, không ngờ Lục Vô Ưu chỉ khẽ mỉm cười nói: “Đây là sở thích của phu nhân ta, các vị không cần phải ngạc nhiên. Nếu có thể giúp được mọi người, tất nhiên là tốt nhất.”
Lúc này mọi người mới nhớ ra, vị phu nhân tuyệt sắc này chính là con gái của Hạ Lan đại nhân, vị Tả đô Ngự sử nổi tiếng tra xét không màng sống c.h.ế.t kia
Chỉ vì nàng quá xinh đẹp, mọi người thường lơ đãng bỏ qua những khía cạnh khác của nàng.
Đoàn xe tiếp tục di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến điền trang của những vị quyền quý nổi danh là khó nhằn nhất.
Quản sự trong thôn trang thật sự rất cứng rắn, lạnh lùng, không chút tình người, trước nay đều tác oai tác oái trong vùng, ngay cả quan chức địa phương cũng không nể mặt, dù nhận ra là quan viên từ Kinh thành, thái độ tuy không quá tệ hại nhưng vẫn đóng cửa không tiếp.
Quan binh họ mang theo không đủ nhân lực, phải mượn tạm từ địa phương, Huyện lệnh địa phương cũng bất lực nói: “Đó là dòng dõi mấy đời công hầu! Lại có quan hệ thân cận với Thánh thượng, hạ quan cũng rất khó xử, nếu đắc tội quá nặng, họ có thể lấy mũ ô sa của ta ngay…”
Nhưng việc đo đạc lại không thể dừng lại, người hai bên nổi lên xung đột, thậm chí là xô xát, dám quyết liệt ngăn cản quan binh ở ngoài.
Một vị quan viên Hộ Bộ tức giận đến mức không nhịn được mắng to: “Bọn họ muốn tạo phản sao! Chờ ta về Kinh nhất định sẽ dâng một quyển tấu sớ vạch tội họ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-153.html.]
Hạ Lan Từ cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ, khi hai nhóm người lao vào đánh nhau, nàng ngồi trong xe ngựa lén xem, thấy hai bên vung vũ khí đánh loạn vào nhau, không chỉ là vật lộn mà còn cả những tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng lại có người đầu rơi m.á.u chảy, ngã xuống đất không thể đứng dậy.
Lục Vô Ưu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Sao cái gì nàng cũng muốn nhìn vậy.”
Hạ Lan Từ thành thật đáp: “… Mở mang kiến thức.” Lại hồi hộp hỏi: “Họ không sao chứ?”
Lục Vô Ưu nói: “Mọi người đều có chừng mực, chỉ là vết thương ngoài da, cùng lắm là tổn thương gân cốt, sẽ không gây ra án mạng, nếu không khó mà ăn nói.”
Hạ Lan Từ hỏi: “Vậy mọi người định đo đạc ruộng đất thế nào đây?”
Lục Vô Ưu cũng vén rèm nhìn ra ngoài, giọng điệu rất tùy ý: “Để tiết kiệm thời gian, dùng chút thủ đoạn ngầm thôi.”
Hạ Lan Từ: “Hả?”
Đêm đó, một đám thổ phỉ không rõ danh tính lẻn vào thôn trang vào đêm khuya, đánh cho đám quản sự trong thôn trang ban ngày còn kiêu căng hống hách kia một trận ra trò, đến mức chúng bị áp chế dưới đất hoàn toàn không có sức phản kháng, hơn nữa, họ còn lấy hết vàng bạc trong kho rải đầy ngoài ruộng.
Khi trời vừa sáng, dù nhìn thấy vàng sáng lấp lánh, vô cùng bắt mắt, nhưng không ai dám động vào — tất cả đều bị đánh đến ngơ ngác rồi.
Vì thế, trong tình huống không thể chống cự, việc đo đạc cứ thế tiếp tục.
Dù tên ngốc cũng biết rõ chuyện đêm qua là do ai làm, nhưng nhóm thổ phỉ kia ra vào nhanh như gió, không nắm được chứng cứ.
Mấy vị quan viên từ Kinh thành đến cũng đều rất giật mình nói: “Có việc này thật sao! Bọn thổ phỉ ở nơi này lại ngang nhiên đến vậy! Bản quan nhất định sẽ tâu lên Thánh thượng, chọn ngày tới bắt bọn cướp này.”
“Quan binh chúng ta mang theo vẫn còn nằm trên giường kìa, thật không ngờ lại xảy ra tình huống tồi tệ như vậy…”
“Phải, sớm biết vậy thì chúng ta hoãn lại vài ngày mới đến.”
Vị Trạng nguyên tiếng tăm lừng lẫy kia nói với vẻ mặt hết sức vô tội: “Đêm qua ta và phu nhân ngủ rất say, thật sự không biết gì cả.”
Hạ Lan Từ đứng bên cạnh cũng cố gắng phối hợp, khẽ gật đầu.
Bởi vì quá xinh đẹp, nên hình như lời nàng nói ra cũng có sức thuyết phục hơn hẳn.
Cuối cùng, họ chỉ có thể âm thầm nuốt lấy thiệt thòi này.
Đoàn xe tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, lần này thái độ của quản sự vô cùng tốt, sớm đợi sẵn hai bên đường cùng với Huyện lệnh địa phương, thiết đãi tiệc đón tiếp, vì nơi này rõ ràng giàu có hơn hẳn những nơi trước, tiệc rượu cũng được tổ chức tại một tửu lầu.
Hạ Lan Từ thay y phục, cùng Lục Vô Ưu đến dự tiệc.