Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:05:56
Lượt xem: 56

Hai người trong con hẻm tối vô cùng nhếch nhác, nhưng khi trở về lại rất vinh quang rạng rỡ.

Tuần án Ngự sử dẫn theo binh mã, bắt sống tên quản sự trước đó cùng với gã Huyện lệnh giúp kẻ xấu làm điều ác, tuy những quan viên Hộ Bộ đã lo lắng hoảng sợ không ít, nhưng những người khác thì không bị tổn thương gì.

Ngược lại là Lục Vô Ưu, người đã dũng cảm không sợ hãi kéo phu nhân mình lao ra khỏi vòng vây, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, trở thành người duy nhất bị thương.

— Trên người hắn đúng là vô cùng nhếch nhác, quan phục bị rách tươm từng mảng, quần áo thì xộc xệch, mơ hồ có thể thấy vết m.á.u loang lổ, tóc tai rơi xuống rũ rượi, ngay cả phu nhân đi cùng hắn cũng không khác gì, quần áo lộn xộn, bụi bặm bám đầy.

Thật khiến người ta không thể không khâm phục!

“Tễ An, vừa rồi thực sự dọa c.h.ế.t lão phu, ngươi quả là can đảm thẳng thắn, trở về lão phu nhất định phải…”

“Không ngờ Lục đại nhân tuổi còn trẻ mà đã có can đảm khí phách như vậy..

…”

“Khi trở về bổn quan nhất định sẽ dâng tấu lên Thánh thượng để tán dương chuyện này!”

Hạ Lan Từ thì đang chỉnh lại vạt váy, có chút ngại ngùng, Lục đại nhân dũng cảm không sợ hãi vừa rồi vẫn không nhịn được, ấn nàng trong ngõ tối mà hôn mãnh liệt hồi lâu, hôn đến khi cả hai đều cảm thấy không ổn mới khiến hai người nhếch nhác như vậy.

Nàng vô thức bám lấy cánh tay Lục Vô Ưu, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương khiến m.á.u rỉ ra.

Giữa kẽ ngón tay trắng mịn là cảm giác trơn trượt, mùi m.á.u tanh thoang thoảng, trong con hẻm tối tăm cũng chưa chắc đủ kín đáo, lại có chút ẩm thấp và mùi mốc meo nhàn nhạt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.

Cảnh tượng lúc đó vô cùng khó hình dung.

Nhưng hiện tại hắn lại vô cùng thản nhiên trò chuyện với mọi người, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngược lại vị Tuần án Ngự sử đại nhân kia khi nhìn thấy Hạ Lan Từ thì kính cẩn chào một tiếng — nàng mới nhớ ra đối phương vẫn là cấp dưới của cha nàng, khâu thẩm vấn điều tra tiếp theo không thuộc phận sự của Lục Vô Ưu nữa, hai người cuối cùng cũng có thể trở về nghỉ ngơi.

Khi Lục Vô Ưu cởi bỏ bộ quan phục đầy vết thương kia, Hạ Lan Từ thừa cơ lấy lọ thuốc từ bao quần áo mang theo bên người ra, lúc bước tới chỉ thấy hắn hơi

ngẩn người: “Nàng thật sự định giúp ta thoa thuốc sao? Không cần… m.á.u đã ngừng chảy rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-156.html.]

Nàng vẫn còn hơi lo lắng: “Chàng để ta xem lại đi.”

Lục Vô Ưu khẽ nhướng đuôi mày, mỉm cười nói: “Những gì nên xem không phải đều bị nàng nhìn hết rồi sao?”

Hạ Lan Từ cũng mặc kệ hắn đang nói cái gì, nâng tay lên cởi quần áo của hắn.

Ban đầu Lục Vô Ưu cũng định giãy giụa, nhưng đấu tranh một chút lại thôi, để Hạ Lan Từ tùy ý lột đồ hắn, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Nàng thật chủ động, đáng tiếc không phải vì…”

Khi Hạ Lan Từ nhìn thấy miệng vết thương có phần đáng sợ trên cánh tay hắn, lòng nàng khẽ run lên, nói: “Lục đại nhân, nếu chàng bớt nói vài câu sẽ được lòng người hơn nhiều.”

Lục Vô Ưu tinh tế ngậm miệng.

Đầu ngón tay Hạ Lan Từ quệt thuốc mỡ, cúi đầu cẩn thận bôi giúp hắn, vẻ mặt vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc.

Lục Vô Ưu ngược lại có chút không tự nhiên, hắn nhịn một lúc rồi nói: “Nhưng không mở miệng ta sẽ rất khó chịu, có thể có một đối tượng để nói những gì mình muốn nói thật không dễ dàng.”

Hạ Lan Từ nhớ lại lời hắn nói lần trước: “… Chỉ vậy đã thấy vui vẻ sao?”

Lục Vô Ưu cười nói: “Thật sự rất vui vẻ, người sống mà không vui vẻ thì còn ý nghĩa gì chứ.”

Áo lót trắng tinh dễ dàng nhận ra vị trí vết thương, Hạ Lan Từ lại kiểm tra một lần nữa, phát hiện chỗ bị thương thật sự của Lục Vô Ưu không nhiều lắm thì mới yên tâm, thuận miệng hỏi hắn: “Thế nào mới được xem là vui vẻ?”

“Với ta, được tùy ý làm những việc mình muốn chính là vui vẻ.” Hắn nói với giọng điệu như khuyên nhủ dụ dỗ: “Đi cùng ta chuyến này, nàng không thấy vui vẻ sao?”

Không cần lúc nào cũng ở trong phủ, không cần phải đội mũ che mỗi khi ra ngoài, muốn đi thì đi, muốn nhìn thì nhìn, muốn hỏi thì hỏi, quả thật là một trải nghiệm mà trước đây nàng chưa từng có, thậm chí khoảnh khắc bị Lục Vô Ưu kéo chạy đi, dù căng thẳng và lo lắng, nhưng cảm giác sợ hãi này hoàn toàn không giống lúc nàng hoảng sợ và bất lực một mình.

Hạ Lan Từ giật mình, giống như đã cảm nhận được phần nào niềm vui mà hắn nói đến.

Nàng vừa định gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, đưa mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Ưu có chút kỳ lạ.

Lục Vô Ưu nhận ra gì đó từ ánh mắt kỳ lạ của nàng, hắn nhẹ nhàng đến gần, nói: “Không phải ta muốn nhịn, nhưng dù gì ta cũng được xem là người có khí tiết và đạo đức, cuộc đời con người có cái đáng làm và có cái không, nếu ta thực sự không màng phép tắc, tùy ý làm bậy, thì người nàng thấy có thể không phải ta… Có lẽ sẽ là một đại ma đầu bị triều đình truy nã, do đó tốt nhất nàng nên thấy may mắn vì đã gặp được ta bây giờ.”

Hạ Lan Từ không nhịn được, đùa cợt vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: “Rất tốt, vậy chàng cứ giữ nguyên vậy nhé.”

Lục Vô Ưu: “…”

Loading...