PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:07:06
Lượt xem: 57
Sắc trời tối dần, bên này Lục Vô Ưu cũng xem gần xong, hắn vận động cơ thể đã ngồi cả ngày, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh vẫn đang nói nhỏ, tốc độ và ngữ điệu nói cũng không còn nhẹ nhàng chậm rãi như lúc nói chuyện bình thường, mà thẳng thắn không chút suy nghĩ như khi đối đáp với hắn.
Ánh chiều tà lặng lẽ rơi trên má nàng, hiện lên ánh sáng nhè nhẹ.
Những người xếp hàng cũng đều thể hiện sự kính trọng, không chút khinh nhờn, tất nhiên bên cạnh cũng có vài người không xem trọng, hoặc coi thường nữ tử mà không muốn đến, thậm chí còn khẽ cười nhạo, nhưng không thể phủ nhận một điều, giờ phút này nàng trông như đang phát sáng.
Một người có xuất sắc hay không, từ trước đến nay không liên quan đến giới tính.
Hạ Lan Từ nói đến khô cả miệng, thuận tay lấy chén trà lại phát hiện đã uống hết, đang định gọi người thêm trà thì đã thấy Lục Vô Ưu chậm rãi bước tới, nhấc ấm trà lên, vén tay áo, tư thế tao nhã rót trà cho nàng.
Nàng ngạc nhiên: “Chàng xem xong rồi?”
Lục Vô Ưu làm trò trước mặt mọi người, hắn cười đến dịu dàng săn sóc: “Phải, nên đến giúp phu nhân thêm trà.” Như một quân tử nhẹ nhàng.
… Đều là những từ lung tung gì đây.
Hạ Lan Từ oán thầm vài câu, lại không nhịn được nâng mắt nhìn hắn, dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn thật sự khiến người khác nhớ nhung, bây giờ thì hoặc là vô cùng thờ ơ, hoặc là đầy ham muốn, cứ như ngay giây sau sẽ đè nàng xuống mà hôn.
Nàng uống một ngụm trà, tiếp tục đọc, nhưng không lâu sau liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Vô Ưu.
“Ta cũng gần xong rồi.”
Hạ Lan Từ nói xong, cố gắng lờ đi Lục Vô Ưu bên cạnh, nhanh chóng xem nốt một ít bài viết còn lại, vừa định xoa vai thì nghe thấy đệ tử cuối cùng không nhịn được nói: “Tình cảm của Lục đại nhân và Hạ Lan phu nhân thật tốt.”
“…?”
Hôm nay hai người họ chưa nói với nhau mấy câu, sao họ nhìn ra được.
Nàng quay đầu nhìn Lục Vô Ưu, hắn vẫn cười vô cùng dịu dàng săn sóc, ý cười lưu luyến như trước, không khác gì lúc hắn hút hồn các tiểu cô nương đến mê mệt trước đây, Hạ Lan Từ nói: “Chúng ta có thể về rồi, chàng có thể biểu hiện bình thường một chút không?”
Lục Vô Ưu khó hiểu nói: “Sao ta lại không bình thường? Không phải ta vẫn vậy sao.”
Hạ Lan Từ cũng không nói rõ được là chỗ nào không đúng, cuối cùng đặt câu nhận xét đã nghĩ từ lâu lên đầu hắn: “Không đứng đắn.”
Lục Vô Ưu cũng ngớ người một lúc: “Này thì có gì mà không đứng đắn, ta chỉ mỉm cười tỏ vẻ thân thiện thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-158.html.]
Hạ Lan Từ nói: “Các tiểu cô nương sẽ hiểu lầm.” Ví dụ như tiểu đường muội của nàng.
Lục Vô Ưu nói: “Chuyện đó không thể nào, với ai ta cũng cười như vậy, chẳng lẽ người nào cũng hiểu lầm sao.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “… Tự chàng cũng biết sao!”
Lục Vô Ưu nhớ lại những lời nàng vừa nói một chút, nhướng mày tiến lại gần, khóe môi ngậm cười, giọng nói chậm rãi: “Tiểu cô nương hiểu lầm, vậy còn nàng, nàng có hiểu lầm không?”
Lúc này trời đã tối, những đệ tử vừa đến thỉnh giáo cũng đã rời đi.
Hắn ghé sát lại, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên má nàng trước mặt mọi người, gần như không chút kiêng nể gì.
Hạ Lan Từ kinh ngạc một lúc rồi ấn vai hắn nói: “Về rồi hôn.”
“Ồ.” Bấy giờ Lục Vô Ưu mới chậm rãi trả lời: “Cảm giác thế nào, bây giờ nàng đã tin văn chương của mình thật sự không kém rồi chứ, ta sẽ không nhìn nhầm.”
Hạ Lan Từ lại nhấc chén trà lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn nói: “Ta sớm biết rồi.”
Lục Vô Ưu: “…?”
***
Lần này quay lại ngoại ô Kinh thành, không chỉ nạn dân, mà ngay cả chỗ phát cháo cũng rất khó thấy được, mấy vị quan viên Hộ Bộ trở về sau chuyến đi này cũng mệt mỏi vô cùng, lúc nghỉ ngơi tại quán trà gần trạm dịch bên ngoài thành cũng không ngừng than phiền.
“Cuối năm lại phải làm rõ sổ sách, Hộ Bộ chúng ta lại bận rộn, vẫn là ở Hàn Lâm Viện các ngươi thanh nhàn hơn.”
“Thâm hụt năm ngoái còn chưa bù đắp được, năm nay lại nào là lũ lụt, nào là nạn đói, Binh Bộ đánh Bắc Địch cần tiền, Công Bộ trùng tu cung điện cần tiền, sông ngòi phải tu sửa đê điều cũng cần tiền, Lại Bộ còn muốn tăng bổng lộc.
Nhị Điện hạ chưa có động tĩnh gì, nếu ngài ấy được ban đất phong, chỉ sợ chuyển hết của cải trong kho cũng không đủ dùng.”
“Ấy, cẩn trọng lời nói, cẩn trọng lời nói!”
“Nghe nói tiểu Vương tử Bắc Địch mấy ngày nữa sẽ đến, nghe nói là định kết thân với Công chúa. Nếu thật sự kết thân, có thể yên ổn vài năm, tiết kiệm chút quân phí cũng được. Tránh để đến lúc tính toán không xong, chọc giận cấp trên… Sang năm còn phải kiểm tra Kinh thành, không biết bổn quan có nên về hưu sớm không.”
“Hàn Lâm Viện thật tốt mà.”
Lục Vô Ưu đối đáp một cách hờ hững, dù sao những lời như vậy hắn đã nghe nhiều rồi, còn Hạ Lan Từ thì lại nghe rất thích thú.