Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:10:22
Lượt xem: 68

Vài ngày sau.

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu cùng nhau lên xe, còn mang theo lễ vật.

Theo lý mà nói, nếu nam nữ đã định hôn, sau khi hủy hôn lại đến tham dự tiệc cưới của đối phương thì không thích hợp lắm, nhưng chuyện giữa nàng và Lâm Chương có lẽ chỉ có cha y và Lục Vô Ưu biết, người ngoài không biết, tất nhiên là không có vấn đề gì.

Hạ Lan Từ vẫn còn đôi chút băn khoăn, ngược lại là Lục Vô Ưu an ủi nàng: “Tiệc cưới bận rộn vô cùng, lần trước ta cũng vậy, ngay cả lúc y đến ta cũng chưa nói được mấy câu, chắc y không chú ý đến nàng đâu, không cần lo lắng.”

Tiệc cưới được tổ chức tại Khang Ninh Hầu phủ, cả con phố dài đều treo đầy lụa đỏ, phía sau đội ngũ đón dâu thật sự là mười dặm hồng trang.

Tầm Dương Trưởng Công chúa đặc biệt đến xin Thánh thượng gia phong Huyện chủ cho cháu ngoại nữ duy nhất mà bà ta cưng chiều này, lại tự mình thêm của hồi môn. Mọi người đều biết đất phong của Tầm Dương Trưởng Công chúa giàu đến dư thừa, bà ta lại chỉ có một cháu ngoại nữ ruột thịt duy nhất, đương nhiên là muốn dành những điều tốt nhất cho nàng ta, Công chúa bình thường khác thật sự khó mà so bì.

Từ xa Hạ Lan Từ đã thấy hiện trường nghi thức hôn lễ rất hoành tráng. Sau một lúc nàng mới phản ứng lại: “Sao không tổ chức ở Lâm phủ?”

Lục Vô Ưu nói: “Vậy không phải Thiếu Ngạn gả cho Ngụy Nhị tiểu thư sao?” Hạ Lan Từ khiếp sợ: “Hả? Lâm công tử ở rể?”

Lục Vô Ưu bất giác cười một tiếng: “Là Tầm Dương Trưởng Công chúa chê Lâm phủ quá nhỏ, nên chuyển sang đây thôi, bà ta quyền thế lớn, tất nhiên do bà ta quyết định.”

Bên kia khua chiêng gõ trống đón dâu, bên này Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu xuống xe ngựa.

Kết quả vừa mới đến, nàng lập tức nhìn thấy một cỗ xa kiệu hoa lệ mười hai người khiêng, trông có hơi quen thuộc, trên đó thêu những đóa mẫu đơn bằng chỉ vàng bạc vô cùng chói mắt, đội nghi trượng của Công chúa mở đường phía trước, Tiêu Thiều An đỡ tay nội thị bước xuống kiệu, vừa thấy Lục Vô Ưu, đôi mắt to của nàng ta lập tức phát ra muôn vàn tia sáng xen lẫn chút uất ức.

Hạ Lan Từ không khỏi thì thầm: “Công chúa thật sự còn chưa hết hy vọng.” Lục Vô Ưu cũng nói: “Ta cảm thấy Tiêu Nam Tuân cũng chưa từ bỏ đâu.” Hai người tránh đường, quyết định không dây vào rắc rối này.

Tiêu Thiều An không thể ở lại đi cùng bọn họ, đành phải dậm chân rồi bước vào, nàng ta vừa vào, theo sau còn có người khác, một thiếu niên Bắc Địch da màu lúa mạch anh tuấn cưỡi ngựa đi theo cách đó không xa, khuyên tai răng thú khẽ lay động bên tai, hắn thấy Hạ Lan Từ thì đôi mắt cũng sáng lên, lập tức thúc ngựa tới gần, cười nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”

Lục Vô Ưu rõ ràng đã biết hắn là ai.

Giọng điệu hắn xa cách mà khách sáo: “Gặp qua Lạc Thần Vương tử, chẳng qua không biết ở Bắc Địch các ngài có thói quen gọi nữ tử đã xuất giá là cô nương sao?”

Người được gọi là tiểu Vương tử Lạc Thần không để tâm chút nào: “Nhưng ta thấy nàng vẫn còn trẻ mà, cũng lớn tầm ta thôi, gọi cô nương chắc không sao chứ? Gọi phu nhân thì chững chạc quá!”

Lục Vô Ưu nói: “Ta nghe nói Bắc Địch Vương bỏ ra số tiền lớn mời rất nhiều văn sĩ đến Bắc Địch giảng dạy thi thư lễ nghi, còn tưởng Bắc Địch Vương thật lòng ngưỡng mộ Thiên triều Đại Ung ta, nơi được xem là lễ nghi chi bang.”

Lạc Thần nói năng hùng hồn: “Thứ học là lễ nghi, chứ không phải là những lễ nghi rườm rà.”

Lục Vô Ưu cười như không cười nói: “Điện hạ không kiêng dè đến tìm nữ tử đã xuất giá để trò chuyện gần gũi như vậy, cũng là lễ nghi?”

Lạc Thần ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nữ tử Đại Ung các người sau khi xuất giá thì không thể nói chuyện với nam nhân khác sao? Chúng ta lại không làm chuyện gì quá đáng, sao ngươi quản rộng quá vậy?”

Hạ Lan Từ cảm thấy bọn họ đứng trước cửa tranh luận chuyện này thật sự mất mặt.

Nàng và Lục Vô Ưu vốn đã rất nổi bật, giờ lại thêm một Vương tử Bắc Địch, quả thật là hấp dẫn đám người thích hóng chuyện đến vây xem.

Hạ Lan Từ khẽ hắng giọng, giọng điệu cũng lạnh nhạt khách sáo: “… Điện hạ, có thể để chúng ta vào trước không?”

Lạc Thần lập tức đổi sang bộ dạng vui cười, ngữ khí sảng khoái nói: “Được chứ, ta tránh ra ngay!”

Lúc đi ngang qua, Lục Vô Ưu nghiêng mắt liếc xéo nhìn Lạc Thần, nói: “Nàng lớn hơn ngài đấy.”

Tiểu Vương tử Bắc Địch này năm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi.

Hắn như bừng tỉnh, lập tức gọi với theo bóng lưng của Hạ Lan Từ: “Hóa ra là tỷ tỷ, tỷ tỷ chờ ta cùng đi với!”

Lục Vô Ưu: “…” Hạ Lan Từ: “…”

Trước giờ hai người đều quen lối nói chuyện và giao tiếp lý lẽ, kín đáo và văn nhã, rất hiếm khi gặp loại người tùy tiện lại thẳng thắn thế này, nhất thời hơi nan giải.

Cũng may nghi thức bên kia cũng đã bắt đầu, đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống, quy trình không có gì khác biệt.

Ngụy Nhị tiểu thư được hỷ bà đỡ từ kiệu xuống, Lâm Chương đứng bên cạnh đón lấy dải lụa đỏ, trên mặt không nhìn ra vui giận, những ai biết rõ nội tình lúc này đều không khỏi cảm thấy đồng tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-163.html.]

Ít nhất là giờ phút này Lục Vô Ưu chỉ buông lời nhàn nhạt: “Đau lòng sao?”

Hạ Lan Từ chưa đồng cảm được bao lâu, lực chú ý đã chuyển sang nơi khác: “… Bớt nói nhảm đi, bộ giá y kia của chàng rốt cuộc đã tốn bao nhiêu bạc?”

Rõ ràng độ hoa lệ không kém gì bộ của Ngụy Nhị tiểu thư, đương nhiên những người khác không chú ý có thể không nhận ra, dù sao gần như giá y của mọi nữ tử đều hoa lệ, chỉ là nàng đặc biệt để ý đến giá cả của chất liệu nên mới thắc mắc điều này.

Lục Vô Ưu không ngờ nàng lại hỏi vậy, đáp: “Vài trăm lượng thôi, sao thế?” Hạ Lan Từ khiếp sợ quay đầu: “Chàng điên rồi?”

Lục Vô Ưu nói rất đương nhiên: “Cả đời ta chỉ có một lần đại sự này, trịnh trọng chút thì sao chứ?” Hắn hạ giọng, quyết định kích thích nàng thêm chút nữa: “Vốn là giá đó, nhưng bởi vì ngày cưới gấp gáp, nàng lại kéo dài rất lâu mới đi đo người, cho nên vì để đẩy nhanh tiến độ, giá tăng gấp đôi.”

Hạ Lan Từ cứng họng không nói nên lời: “… Trước khi bị tịch thu gia sản, chàng sẽ tiêu hết toàn bộ số bạc đó thôi.”

Lúc trở về nàng sẽ mang bộ giá y đó lên cúng bái.

Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Vậy nên phải trông cậy vào nàng tiết kiệm chăm lo gia đình rồi.”

Đương nhiên người ngoài không nghe thấy họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy thần sắc ung dung của Lục Vô Ưu, mà vẻ mặt của Hạ Lan Từ thì lại tức tối như bị chọc giận không nhẹ, nhưng chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn cúi đầu.

Tiểu Vương tử Lạc Thần vừa mới di chuyển sang bên cạnh lại dịch trở về, nói: “Tỷ tỷ, các ngươi đang nói gì thế?”

Hạ Lan Từ không định đáp lời hắn.

Ai ngờ vị tiểu Vương tử này lại nói: “Hắn bắt nạt tỷ à?”

Lục Vô Ưu nói: “Điện hạ, ngài thật sự quản rộng quá rồi đấy.”

Lạc Thần nói: “Ta đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi, tỷ tỷ, nếu hắn bắt nạt tỷ, tỷ cứ nói thẳng ra! Ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!”

Hạ Lan Từ cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ thân quen đến vậy sao? Mới chỉ gặp qua một lần mà thôi, cũng chưa nói được hai câu.

Nàng đành phải gượng gạo tiếp lời: “Điện hạ, đa tạ ý tốt của ngài, hắn không bắt nạt ta. Hay là ngài vẫn nên đi bầu bạn với… ờ, Công chúa?”

Lạc Thần tùy tiện nói: “Không cần. Ta không thích nàng ta, nàng ta cũng vậy, nhưng mà con người nàng ta không tệ, còn khuyến khích ta theo đuổi người mình thích, nói với ta không cần bận tâm đến quan niệm thế tục.”

Lục Vô Ưu nói: “Nàng ta không nói với ngài là tình cảm vợ chồng chúng ta rất tốt à?”

“À, nàng ta nói các ngươi không có tình cảm.” Lạc Thần cười vô cùng rạng rỡ: “Nhưng để yên tâm, ta quyết định đến để tận mắt kiểm chứng.”

Bên kia nghi thức trong hôn lễ cũng đã xong, nên đưa vào động phòng, đúng lúc này, vị Ngụy Nhị tiểu thư kia đột nhiên nói: “Vén khăn hỷ ngay tại đây đi, muốn ta ở trong phòng tân hôn chờ một canh giờ, ta thật sự không có kiên nhẫn.”

Mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ có Tầm Dương Trưởng Công chúa ngồi ở vị trí cao nhất, giọng điệu khá ôn hòa nói: “Vậy cứ làm theo lời Huyện chủ nói.”

Thân là cha nàng ta, Khang Ninh Hầu tất nhiên cũng không phản bác ý nữ nhi.

Biểu cảm của Lâm Chương đặc biệt cứng đờ, cha y là Lâm đại nhân ở Thái thường tự, quản lý các lễ tế, từ nhỏ đến lớn đều rất coi trọng lễ nghi, bản thân Lâm Chương cũng luôn cẩn trọng tỉ mỉ. Y nhìn về phía cha mình, Lâm đại nhân cũng mang vẻ mặt đau khổ, nhắm mắt khoát tay bảo y làm theo.

Người bên cạnh đã đưa gậy hỷ tới.

Tình cảnh thật sự vừa khó xử vừa buồn cười.

Y đành bất đắc dĩ, nâng gậy hỷ lên vén khăn che đầu, kèm theo một tiếng “Lễ thành”, Ngụy Nhị tiểu thư đã hất tung khăn ra, đứng dậy đảo mắt nhìn quanh, đồng thời tùy tiện cầm lấy một bình rượu bên cạnh, cong môi lộ ra hai chiếc răng nanh, nói: “Yến tiệc đâu rồi? Đi đi đi, uống rượu thôi.”

Lâm Chương đưa tay xoa trán.

Ngụy Nhị tiểu thư nói: “Nếu huynh không muốn đi thì quay về phòng tân hôn chờ ta cũng được.”

Không chỉ biểu cảm của Lâm Chương trở nên khó nói, mà biểu cảm của các tân khách có mặt cũng vô cùng khó diễn tả.

Hạ Lan Từ kéo ống tay áo của Lục Vô Ưu, còn chưa kịp nói thì Lạc Thần ở bên cạnh đã mở miệng: “Hôn lễ của các ngươi đúng là thú vị thật, bảo sao Công chúa lại bảo ta đến xem.”

Loading...