PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:19:06
Lượt xem: 53
Hạ Lan Từ hỏi Lục Vô Ưu, Lục Vô Ưu trấn an nàng: “Không cần lo lắng, thật sự không sao, chỉ là bị kinh sợ thôi, nhưng chắc là nàng ấy cũng không có can đảm nói ra sự thật— rốt cuộc là ai đã hẹn gặp mình ở chùa Pháp Duyên.”
Hạ Lan Từ cảm thấy vô cùng khó chịu: “… Không có chứng cứ sao?”
“Đúng, dù tiểu thư An Định Bá nói ra, An Định Bá có muốn cá c.h.ế.t lưới rách, hắn cũng hoàn toàn có thể chối bỏ. Tiêu Nam Tuân khi đó còn ở trong cung, thậm chí…” Lục Vô Ưu nhếch môi, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Trước đó không lâu, hắn còn gây sự với ta ở buổi thuyết giảng, nghe nói lúc rời khỏi Điện Văn Hoa hắn còn đi tìm Thánh thượng đánh cờ. Nhưng món nợ này cứ ghi lại trước đã, sớm muộn cũng…” Lục Vô Ưu lại an ủi nàng: “Không phải gả cho Tiêu Nam Tuân, cũng là chuyện tốt.”
Chỉ là Lục Vô Ưu không nói với Hạ Lan Từ, hắn còn thấy một cái túi gấm dính đầy m.á.u bị giẫm đến nát bét trên đất.
Bên trong viết những mong đợi đối với tân hôn, và hy vọng Điện hạ có thể cười nhiều hơn.
Nàng ấy đại khái chỉ gặp hắn vài lần, biết sơ về cảnh ngộ thê thảm của hắn khi còn ở chùa Thanh Tuyền, có lẽ còn mang theo chút thương xót muốn động viên đối phương, nhưng lại không biết Tiêu Nam Tuân đến tột cùng là loại cầm thú thế nào.
Hạ Lan Từ im lặng hồi lâu.
Lục Vô Ưu nói: “Nhưng cũng may, Tiêu Nam Tuân thấy một cô nương như nàng ấy không thể gây ra sóng gió gì lớn, nên không phái quá nhiều người đến
— đương nhiên, nàng cũng không cần lo lắng, chuyện nàng đưa cây trâm chắc là không bị người của hắn nhìn thấy đâu.”
Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Dù sao chúng ta đều bị hắn coi như cái đinh trong mắt, cũng không có gì khác biệt.”
Lục Vô Ưu thấy nàng thực sự ủ rũ, liền chuyển chủ đề: “Phải rồi, trước đây không phải nàng nói muốn học b.ắ.n cung sao, bây giờ còn muốn không?” Hắn thuận miệng nói: “Ta đã cho người mua cung tên và bia ngắm, nếu nàng hứng thú ta sẽ cho người đặt ở trong sân.”
Hạ Lan Từ nói: “… Chàng thật sự biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung?”
Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Trước kia tiểu Vương tử Bắc Địch nói muốn tỷ thí với ta, ta có hơi sợ thật.”
Hạ Lan Từ hoảng hốt nói: “Vậy chàng không biết sao?” Nàng không khỏi lo lắng.
“Không phải là không biết…” Lục Vô Ưu vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nàng ra ngoài sẽ biết.”
Đợi bia được đặt xong, trên bàn cạnh đó đặt cung dài và tên, Lục Vô Ưu đưa tay kéo hai lần, tiện tay cầm lấy một mũi tên trong đó, Hạ Lan Từ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hắn tiện tay vung nhẹ một cái.
Mũi tên xé gió bay đi, b.ắ.n ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
— “Vút.”
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Lan Từ đã thấy mũi tên vững vàng cắm vào giữa hồng tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-178.html.]
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng nhìn Lục Vô Ưu bên cạnh, rồi lại nhìn hồng tâm, ngẩn ngơ một lúc mới nói: “… Chàng làm thế nào vậy?”
“Ta từng luyện phi đao, rất hữu dụng, lần trước ở chùa Giác Nguyệt cũng chính là nhờ vậy mà chặn được một phen…”
Lục Vô Ưu giơ tay, lại thuần thục cầm lấy cung tên, dường như rất quen thuộc với mười tám loại binh khí, tiếp đó, hắn cầm một lượt ba mũi tên dài, đặt cùng lúc lên cung, đuôi tên tựa vào dây cung, thuận tay giữ chặt lại, thân hình cao lớn bất động, cánh tay hơi giang ra, hơi nâng cằm, ngón tay kéo căng dây cung đến ngang cổ, đôi mắt khẽ rũ xuống, toàn thân thả lỏng, động tác b.ắ.n ra vô cùng tùy ý.
Ba mũi tên dài như hoa sen tịnh đế, sau ba tiếng “phập”: “phập”: “phập” liên tiếp, tất cả đều trúng hồng tâm.
“Bảo ta giả bộ b.ắ.n không trúng, cũng thật đau khổ.”
Lục Vô Ưu lại rút thêm một mũi tên cài lên dây cung, động tác b.ắ.n ra lưu loát, mũi tên lao đi nhanh như chớp, tốc độ vẫn kinh người như trước, nhưng lần này, nó lại xuyên vỡ mũi tên trước đó, chẻ nó thành hai nửa, xuyên qua giữa trúng ngay hồng tâm, b.ắ.n xong hắn mới nói: “Nhưng ta là một quan văn, b.ắ.n tên chuẩn thế này thì rất kỳ lạ, cho nên ta mới nói sợ.”
Khi hắn nói chuyện, âm cuối hơi cao lên.
Hạ Lan Từ không chú ý nhiều, chỉ nhớ lại rất lâu trước đây, Tiêu Nam Tuân từng biểu diễn cưỡi ngựa b.ắ.n cung tại buổi tế lễ ở ngoại thành, giành được sự tán thưởng của mọi người.
Nàng không khỏi nói: “… Ngồi trên lưng ngựa cũng được sao?”
Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Hay là lần nghỉ phép tới, ta dẫn nàng ra ngoài thành, tìm một dịch quán mượn ngựa thử xem?”
Hạ Lan Từ nói: “Vậy thì không cần đâu!” Nàng tạm thời không muốn đến dịch quán cưỡi ngựa nữa.
Lục Vô Ưu lại b.ắ.n liên tiếp hai mũi tên nữa, Hạ Lan Từ chỉ tập trung quan sát, thầm nghĩ khó trách lúc ấy hắn bảo quá yếu không thú vị, không muốn làm việc nổi bật, nàng còn đang suy nghĩ thì đã thấy Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn qua nàng.
Hạ Lan Từ: “…?” Nàng hoàn hồn: “Ý là muốn ta thử xem sao à?”
Lục Vô Ưu lại nhìn nàng một cách kỳ quái, nói: “Cũng được, nàng muốn thử thì cứ thử đi, nhớ phải mang bảo hộ ngón tay, tránh cho bị thương.”
Nhưng lúc này Hạ Lan Từ thực sự rất chú ý đến hắn, nàng chợt nhớ đến hình thức ở chung giữa biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết và biểu tỷ phu tương lai Tống Tề Xuyên, trong lúc đó, dường như nàng mơ hồ hiểu ra một chút, hơi không chắc chắn mà khen ngợi: “… Chàng vừa rồi, dáng vẻ rất lợi hại.”
Lục Vô Ưu đi qua đó, rút mũi tên ra khỏi hồng tâm. “Không có thành ý thì đừng khen.”
“Ta rất thật lòng, chỉ là… ngại nói ra thôi.” Lúc nói chuyện, nàng không kiềm lòng được nói: “Muốn ta khen chàng thì cứ nói thẳng ra không được sao?”
Lục Vô Ưu hơi dừng động tác lại, nói: “Hạ Lan tiểu thư, đã bảo nàng tự nhiên một chút, nhưng lần nào nàng cũng cố gắng quá mức, chuyện này không thể trách ta được. Trước đó ta đã cảm thấy diễn xuất của nàng có hơi kém, hơi cứng nhắc, không dễ làm người khác tin tưởng, nàng có muốn cải thiện chút không?”
Hạ Lan Từ suy ngẫm lại…