PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:25:17
Lượt xem: 67
Nhưng bây giờ thì khác, họ bị trói buộc trong mối quan hệ gượng ép này. Đối với một người như Hạ Lan Từ, do mối quan hệ của họ cùng với sự tận tụy của hắn, kết quả trực tiếp là lời nói của hắn, những yêu cầu mà hắn đưa ra, đều vô thức mang theo cảm giác uy h.i.ế.p và ép buộc, một kiểu ép buộc lấy ơn đòi báo đáp — đây là điều mà trước đây hắn cũng không lường trước được.
Dù nàng có thể chấp nhận cách hành xử không theo lẽ thường của hắn, nhưng ở giai đoạn này, nàng vẫn giữ quan niệm truyền thống.
Hạ Lan Từ đặt tay lên bàn tay hắn, cảm nhận được sự d.a.o động của Lục Vô Ưu, giữa lúc cơn giận bùng lên, không hiểu vì sao nàng lại có vài phần đau lòng không nói nên lời.
Thật đúng là gặp quỷ mà.
Nàng cảm thấy có lẽ khiêu khích vẫn có hiệu quả hơn.
“Lục đại nhân, trước đây sao ta không thấy chàng có nhiều lo lắng đến vậy. Nếu chàng cứ tiếp tục như vậy thật…” Hạ Lan Từ kéo dài giọng: “Sợ là ta phải nghi ngờ có phải chàng đang mắc bệnh gì khó nói thật không.”
Lục Vô Ưu: “…?”
Hắn dời tay đi, ánh mắt đối diện với Hạ Lan Từ.
Lục Vô Ưu chậm rãi thốt ra từng chữ: “Nàng học trò khích tướng này từ đâu vậy?”
Hạ Lan Từ đáp: “Có tác dụng là được, vậy nên rốt cuộc chàng có…” Lục Vô Ưu đã không thể kìm chế được mà chặn môi nàng lại..
Chỉ là nụ hôn này vẫn mang theo sự ẩn nhẫn và kiềm chế như trước, là một kiểu hôn đầy dây dưa, không quá mãnh liệt, nhưng lại để lộ vài phần trân trọng. Hạ Lan Từ đứng thẳng người, đầu gối hơi co lại, để mặc cho hắn từ tốn hôn nàng một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, Lục Vô Ưu mới buông môi nàng ra, hắn giữ vai nàng lại, hơi nghiêng mặt đi, giọng nói phát ra càng khàn đục hơn: “Vậy nàng có thể làm quen lại với ta một chút, ta chính là người hay lo lắng quá nhiều vậy đấy.”
Hạ Lan Từ bị hắn hôn đến hai má ửng hồng, hơi rũ mắt nói: “Vậy mà chàng còn luôn miệng nói muốn để ta được tự do, rõ ràng bản thân chàng cũng không được tự do.”
Lục Vô Ưu quay lại gật đầu, ngữ khí hơi kỳ lạ: “Chuyện này thì liên quan gì đến tự do, tự do của ta cũng không phải được xây dựng nên từ…” Hắn ngừng một lúc: “Nàng cảm thấy ta đang buồn phiền chuyện gì?”
Hạ Lan Từ cũng không định tiếp tục lý luận với hắn nữa, gằn từng chữ một: “Chàng-nghĩ-quá-nhiều-rồi.”
Lục Vô Ưu nhìn nàng chằm chằm.
Lúc này, Hạ Lan Từ cũng nâng mắt lên đối diện với hắn, không mảy may nhượng bộ.
Ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ chiếu xuống gương mặt trắng ngần và xinh đẹp của nàng.
Đây quả thực là một cô nương vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng trong mỗi hoàn cảnh khác nhau đều mang một phong thái riêng, nhưng lúc này nhìn lại, bởi vì ánh mắt sáng ngời, kiên cường mà trong trẻo, lại có vài phần chấn động lòng người, như bức họa mỹ nhân sau khi được điểm mắt, sinh ra linh hồn, sống động hẳn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-186.html.]
Lục Vô Ưu im lặng giằng co với nàng một hồi lâu.
Hắn bất giác nhớ lại khi còn ở Thanh Châu, lúc không ai phát hiện ra, hai người họ cũng thường khiêu khích nhìn nhau như vậy.
Nhưng khi đó lòng hắn hoàn toàn không xao động, không giống như bây giờ, tâm trí d.a.o động đến mức không thể kiềm chế.
Giống như tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, không ngừng nhảy nhót trên bệ cửa, trên mặt đất và cả mái nhà, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, giống như hợp lại thành một tiếng vang kinh động.
Nhưng sự kiên trì tự chuốc phiền não ấy đang lung lay sắp đổ.
Thậm chí có một khoảnh khắc, Lục Vô Ưu cũng tự hỏi, rốt cuộc thế nào mới được xem là tôn trọng ý chí của nàng. Họ sinh ra đã khác biệt, hoàn cảnh cũng không giống nhau, những gì tốt nhất hắn cố hết sức muốn trao cho nàng – tự do và sự lựa chọn – có lẽ với nàng mà nói, cũng chỉ là một loại phiền não.
Sự nỗ lực và bối rối của Hạ Lan Từ, hắn đều thấy cả, không phải không cảm nhận được… Trước đây hắn cảm thấy nàng cố ý, nhưng có lẽ cố ý không phải Hạ Lan Từ, mà chính là lòng hắn.
Những gì hắn cho là phù hợp, cũng không nhất định là đúng, về phương diện này hắn quả thực không có kinh nghiệm, có lẽ thuận theo tự nhiên ngược lại là tốt nhất.
Lục Vô Ưu khẽ thở ra một hơi, tay đè lên vai nàng dần dần gia tăng chút sức lực.
Hắn cũng đã nhẫn nhịn đến mức gần như có chút đau đớn.
Nhưng cuối cùng, Lục Vô Ưu vẫn hỏi lại nàng lần nữa: “Nếu nàng không muốn làm chuyện này với ta, ta cũng sẽ không giận hay oán trách câu nào, sẽ không có ý kiến gì với nàng. Không cần coi nó là nghĩa vụ, nàng chắc chắn…”
Đầu ngón tay của Hạ Lan Từ nắm chặt ống tay áo, đỏ mặt chen vào trước khi hắn kịp nói hết câu: “… Lúc trước chàng từng hỏi ta còn nhớ có đau hay không.”
Lục Vô Ưu im lặng một lúc. Hắn cũng nhớ.
Hạ Lan Từ cố gắng giữ giọng bình tĩnh để vượt qua cảm giác xấu hổ trong lòng, học theo ngữ điệu của Lục Vô Ưu bình tĩnh nói: “Cũng… không đến mức đó, chàng… nhẹ một chút là được.”
— lời này lại khiến người khác khó mà bình tĩnh được. Yết hầu của Lục Vô Ưu vô thức khẽ chuyển động.
“Hạ Lan tiểu thư.” Hắn gọi nàng, gần như không thể kiềm chế được mà nói: “Ta thấy sau này nàng vẫn đừng nói như vậy nữa.” Hắn ấn vai nàng xuống: “Đừng nói làm thánh nhân…” Một tiếng thở dài bị ép ra từ sâu trong lồng n.g.ự.c Lục Vô Ưu: “Ngay cả làm người ta cũng không muốn nữa.”
“— Nàng nói đúng, đầu óc gì đó, tạm thời không cần nữa.”
Lời còn chưa dứt, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Lan Từ đã bị hắn hôn đến tay chân luống cuống, mắt mở to kinh ngạc.
Vừa rồi nàng còn tưởng mình đã có chút quen với những cái hôn này, nhưng thực tế lại không phải.
Khi nãy Lục Vô Ưu chỉ đơn giản là trêu chọc, còn bây giờ là chiếm đoạt, hơi thở trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên dồn dập, màn sương đỏ phủ mờ đôi mắt nàng, giữa môi răng chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ vụn khiến người khác đỏ mặt.