Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 189

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:31:35
Lượt xem: 72

Nhưng ngay sau đó nàng chợt nhớ ra, thứ này hình như từng lót dưới thắt lưng nàng, nhất thời có chút không thể đối diện, vừa rồi cũng không phân biệt rõ âm thanh bên tai là tiếng mưa nhiều hơn, hay là tiếng thở dốc của Lục Vô Ưu nhiều hơn.

Trong thời điểm như vậy, giọng nói của hắn không thanh nhuận sạch sẽ, phong độ nhẹ nhàng như bình thường.

Tiếng nói chứa đựng sự mê hoặc phù hợp với đôi mắt đào hoa kia, dường như còn mang theo chút ý cười vụn vặt, trầm thấp mà khàn khàn, khó mà nắm bắt, giống như phát ra từ đáy lòng, hòa cùng với hơi thở mỏng manh, câu hồn người ta.

Hơn nữa, hắn thật sự không thể nói ra được lời hay gì, có ai lại muốn được khen ngợi thân thể trong lúc này chứ —

Hạ Lan Từ càng vùi đầu mình vào sâu hơn.

Còn chưa kịp vùi lâu đã thấy hai ngón tay thon dài vươn tới, kéo chiếc gối mềm của nàng ra: “Đừng vùi vào đến ngạt thở… Vừa rồi ta không lý trí lắm, ta xin lỗi, bây giờ ta bình tĩnh hơn rồi. Nàng… có đau không, hay để ta xem một chút.”

Hạ Lan Từ thấy ngón tay của hắn, cũng không dám nhìn thẳng. Nàng chỉ nhỏ giọng trả lời: “… Không sao, không đau.”

Giọng nói của Lục Vô Ưu lại vang lên: “Vừa rồi nàng khóc đến như muốn tan vỡ, ta hơi lo lắng.”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Vậy sao chàng không dừng lại!”

Lục Vô Ưu khẽ ho một tiếng, nói: “Ta đã nói rồi, không phải lúc nào ta cũng dừng lại được. Hạ Lan tiểu thư… ta là người, không phải đồ vật, loại chuyện này không thể kiểm soát được.”

Lời còn chưa dứt, Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy một ngọn đèn được thắp lên. Sắc trời còn chưa sáng.

Lúc nãy trong bóng tối còn đỡ, nhưng dưới ánh đèn chiếu sáng, mọi thứ hỗn độn trên giường đều không còn chỗ che giấu, thậm chí Lục Vô Ưu còn kéo chăn mỏng của nàng, Hạ Lan Từ nắm chặt lấy, nói: “Không cần! Chàng tắt đèn đi!”

Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “Dù sao lát nữa trời cũng sáng rồi.” Hạ Lan Từ nói: “Ta biết, chàng đừng nhìn!”

Rõ ràng giọng nàng đã khàn đặc, nghe như từng câu đều đang hét lên, Lục Vô Ưu không nhịn được cười, nói: “Nhưng tự nàng không nhìn thấy được, nhỡ có vết thương gì thì…”

Hạ Lan Từ đáp: “Lỡ như có… ta tự mình bôi thuốc là được!” Nàng hạ thấp giọng: “Thuốc chàng đưa lần trước vẫn còn.”

Lục Vô Ưu nói: “Rõ ràng không phải lúc đầu gan dạ lắm mà, sao giờ lại xấu hổ thế này.”

Hạ Lan Từ rầu rĩ nói: “Ta còn muốn hỏi chàng đó, không phải chàng muốn làm thánh nhân sao? Sự nhẫn nại kiềm chế và lo lắng của chàng đâu rồi… Tắt đèn đi!”

Sợ chọc nàng nổi giận, Lục Vô Ưu lập tức tắt đèn đi. Xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Cơn mưa lớn suốt đêm cuối cùng cũng dần dần dịu lại, biến thành dòng nước nhẹ nhàng, khí tức ẩm ướt ngoài cửa dần phai nhạt, nhưng trong nhà ngược lại càng thêm nặng nề.

Cơn mưa to ầm ầm suốt đêm cuối cùng đã dần dần lắng xuống vào lúc này, biến thành những dòng nước nhỏ, hơi nước ẩm ướt và dính dấp ngoài phòng đã dần

giảm bớt một chút, nhưng trong phòng lại trở nên dính dấp hơn. Còn phảng phất một mùi hương không nói rõ được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-189.html.]

Không cảm nhận được mùi hương này dễ chịu hay không, nhưng rất dễ làm người ta xúc động.

Lục Vô Ưu nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi dài khẽ chớp, chậm rãi nói: “Thánh nhân gì đó, không làm cũng được, dục vọng của ta nặng như vậy, sao có thể làm được thánh nhân. Chỉ cần nàng không hối hận là…”

Hạ Lan Từ vốn quay lưng, nghe thấy giọng nói hắn thì quay đầu lại.

Sườn mặt của Lục Vô Ưu được ánh sáng mờ mờ phác họa, dọc theo sống mũi cao thẳng tạo ra một đường cong đẹp mắt, thế nhưng ánh mắt lại có vài phần thản nhiên…

Hạ Lan Từ ngắt lời hắn: “Ta không hề hối hận, chỉ là…” Nàng yên lặng nói: “Mệt quá.”

Nói xong lời này, Hạ Lan Từ cũng không biết Lục Vô Ưu có phản ứng gì.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng quay mắt lại, rồi lại nhanh chóng dời ánh nhìn đi, khóe môi thẳng tắp nhếch lên một độ cong, bỗng nhiên lại cúi người xuống.

Hạ Lan Từ sợ đến mức vội vàng nói: “Ta thật sự rất mệt!”

Lục Vô Ưu khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, nói: “Hay là ta gọi nước, bế nàng đi tắm rửa chút nhé, vừa rồi đều ướt mồ hôi, trên người còn dính dính.”

Hạ Lan Từ thật sự không còn chút sức nào, cơ thể mệt mỏi không muốn động đậy, mí mắt cũng đang đánh nhau, nàng thành thật nói: “Ta muốn ngủ.”

Lục Vô Ưu dừng lại, nói: “Vậy nàng ngủ đi.” Hạ Lan Từ mệt mỏi nhìn hắn: “Ta thật sự…”

Lời còn chưa nói xong, Lục Vô Ưu đã che mắt nàng lại, lúc này trông hắn đặc biệt dễ nói chuyện, cứ như Hạ Lan Từ nói gì hắn cũng sẽ đáp ứng, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng: “Ngủ đi.”

Lần đầu tiên, Hạ Lan Từ không thể tỉnh dậy đúng giờ, cơ thể thật sự quá mệt mỏi, đến mức khi tỉnh lại là do ánh sáng trước mí mắt chiếu thức giấc. Sắc trời đã sáng tỏ, phần lớn tiếng mưa đã ngừng lại, chỉ còn chút âm thanh rả rích.

Nàng khẽ rên một tiếng, muốn ngồi dậy thì nghe thấy bên cạnh có người khẽ nói: “Tỉnh rồi?”

Hạ Lan Từ hơi giật mình: “Sao chàng không đến Hàn Lâm Viện?”

Hôm nay không phải là ngày nghỉ của Lục Vô Ưu, trừ lúc thuyết giảng ban đầu là phải đến mỗi ngày, sau này dần dần chuyển sang thay phiên hai người một ngày, không cần phải đến Điện Văn Hoa mỗi ngày, nhưng những ngày khác Lục Vô Ưu vẫn phải đến Hàn Lâm Viện trực như thường lệ.

Lục Vô Ưu mặt không đổi sắc nói: “Thân thể không khỏe, ta đã xin nghỉ, ta không thể để nàng một mình lúc này mà đi được.” Sau đó hắn buông cuốn sách đọc để g.i.ế.c thời gian trong tay xuống: “Được rồi, bây giờ có thể đi tắm chưa?”

Hạ Lan Từ lại đột nhiên đỏ mặt.

Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua trong tiếng mưa rơi vang vọng kịch liệt, nàng lập tức cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, đặc biệt là cảm giác còn sót lại trên cơ thể vô cùng rõ ràng, eo và hông đều mỏi nhừ, vẫn cảm thấy cả người như bị ai đó tháo rời ra vậy.

Nàng ấp úng nói: “Không cần, ta tự mình đi…”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Ta đã đợi nàng cả ngày rồi, nàng không thể để ta hoàn thành xong việc này sao?”

Hạ Lan Từ cố gắng đứng dậy, kết quả cũng không khác mấy so với lần trước — hơn nữa vì hành vi càng không biết tiết chế, nơi nào đó hình như còn sưng đau hơn, nàng đấu tranh một lúc thì không vùng vẫy nổi nữa, cuối cùng vẫn bị Lục Vô Ưu bế đi.

Loading...