PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:33:23
Lượt xem: 61
Trong căn phòng âm u, thiếu nữ đang co ro trong góc, ôm một chiếc gối mềm, bất động.
Hạ Lan Từ vén rèm bước vào, đối phương ngẩng đầu nhìn nàng, trông thấy mặt nàng, đôi mắt nàng ấy khẽ chuyển động, mới như có chút sức sống hơn, Hạ Lan Từ chầm chậm bước vào nói: “Đỗ tiểu thư, cô còn nhớ ta không? Chúng ta từng gặp qua một lần.”
Tiểu thư An Định Bá nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt: “Nhớ.” Nàng ấy dừng lại một chút, giọng hơi nhẹ: “Cảm ơn cô, nhưng cây trâm, ta…” Nàng ấy ôm đầu như muốn khóc: “… Đã làm mất rồi.”
Hạ Lan Từ chầm chậm bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, giọng nói rất dịu dàng: “Không sao, mất rồi thì mất thôi.”
Qua một hồi lâu, chờ cảm xúc nàng ấy bình tĩnh lại, Hạ Lan Từ mới nói tiếp: “Chuyện mà cô gặp phải, ta cũng đã từng trải qua.”
Tiểu thư An Định Bá có chút mờ mịt nhìn về phía nàng.
Hạ Lan Từ cười rất dịu dàng nhưng cũng đầy bất đắc dĩ, giọng nói lại như suối chảy: “Lúc đó ta đã vùng vẫy rất nhiều lần, nhưng vẫn suýt nữa thì bị người ta đè lên giường, vạt váy đều bị xé toạc hơn nửa, gần như đã tuyệt vọng, may mắn trong tay áo ta có giấu một cây trâm — giống hệt như cây ta đã tặng cô, cuối cùng cũng dọa tên kia bỏ chạy. Sau đó ta liên tục gặp ác mộng suốt mấy đêm liền, ta tự hỏi tại sao mình lại gặp phải những chuyện này, còn rất sợ bị người khác biết, cho rằng ta đã mất đi sự trong sạch hay gì đó, lại nghĩ phải chăng ta đã làm sai ở đâu, hay làm không tốt ở chỗ nào, tại sao người khác lại đối xử với ta như vậy… Nhưng sau đó ta mới dần nghĩ thông suốt, ta không hề có lỗi, những chuyện này không thể trách ta. Hắn ta muốn làm điều ác với ta, tại sao cuối cùng người đau khổ lại là ta, không nên như vậy, mà đối phương khi chưa biết thân phận của cha ta, hắn ta còn rất đắc ý, không hề cảm thấy mình sai, điều này thật sự quá vô lý.”
Nàng nói rất chậm rãi, cũng không hy vọng lời của mình nhất định có tác dụng, chỉ là có chút đồng cảm với người cùng cảnh ngộ thôi.
Tiểu thư An Định Bá vốn đang ngơ ngác lắng nghe, lại dần đỏ hốc mắt, nước mắt lăn dài theo khóe mắt, nàng ấy thấp giọng nói: “Nhưng… nhưng ta thật lòng muốn gả cho hắn mà, tại sao hắn… Sao hắn lại đối xử với ta như vậy.”
Dường như nhận ra mình lỡ lời, nàng ấy vội vàng đưa tay che miệng.
Hạ Lan Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng ấy, nói: “Bởi vì hắn không đáng để cô gả… Nhưng sao cô lại muốn gả cho hắn?”
Tiểu thư An Định Bá từ từ buông lỏng tay ra, nước mắt vẫn lăn dài: “Ta từng gặp hắn ở chùa Thanh Tuyền, thật sự đã gặp hắn, hắn bị người khác ức h.i.ế.p trông rất đáng thương. Ta đã nói với hắn sẽ nhờ cha ta bàn bạc với trụ trì, thu nhận hắn ở lại, không ngờ hắn lại từ chối, ta chỉ đành thường xuyên đến chùa Thanh Tuyền thăm hắn… Sau này ta mới biết hắn là Hoàng tử, trông hắn rất khác, cũng không nhận ra ta, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn thật đáng thương, dường như chưa từng thực sự vui vẻ ngày nào, ta muốn làm cho hắn vui…”
Hạ Lan Từ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Còn có người đã gặp được Tiêu Nam Tuân của hiện tại, mà vẫn có thể sinh ra loại cảm giác này với hắn sao?
Tiểu thư An Định Bá dùng tay che mặt, nước mắt chảy xuống từ kẽ ngón tay: “Tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy, tại sao lại đối xử với ta… Ta, ta thích hắn mà.”
Hạ Lan Từ càng thêm kinh ngạc.
Nàng chỉ đành ve vuốt đầu cô ấy lần nữa, thở dài thật sâu, chờ nàng ấy khóc đủ rồi, Hạ Lan Từ mới thấp giọng hỏi: “Cô thích hắn vì điều gì?”
Tiểu thư An Định Bá mê man lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ là, rất muốn gặp hắn, rất muốn làm cho hắn vui, rất muốn…” Nàng ấy lại che mặt khóc lên.
Hạ Lan Từ lấy ra sự kiên nhẫn khi dỗ tiểu đường muội năm xưa, lại dỗ dành một hồi lâu, mới đợi được nàng ấy phát tiết xong xuôi.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Cô và hắn cũng không có giao tình sâu sắc, không biết hắn là loại người gì, tự nhiên sẽ thất vọng như vậy, Đỗ tiểu thư, nếu hắn cũng không muốn cưới cô, vậy thì cô vẫn còn cơ hội gặp được người thích hợp hơn. Suy cho cùng, tất cả những chuyện này không phải lỗi của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-192.html.]
Ra khỏi phủ An Định Bá, Hạ Lan Từ vẫn còn chút buồn bực.
Chủ yếu là cảm thấy tiểu thư An Định Bá vì Tiêu Nam Tuân mà trở nên như vậy, không đáng.
Khi trở về, đợi một lát mà không thấy Lục Vô Ưu, nàng đoán tám phần là hắn đang yến ẩm với đồng liêu, bình thường thì không vội, nhưng lúc này nàng lại đột nhiên rất muốn nói chuyện với hắn. Hạ Lan Từ đi loanh quanh thư phòng một lúc, lại đi đến thư phòng của Lục Vô Ưu.
Cuối cùng khi quay về phòng ngủ, nhớ đến chuyện hai người viên phòng, Hạ Lan Từ lại đỏ mặt, bắp đùi cũng mơ hồ có chút đau nhức.
Nàng nằm nhoài lên bàn trang điểm, tính toán thời gian, chỉ cảm thấy thời gian dường như trôi qua đặc biệt chậm chạp, tiện tay cầm khung thêu bên cạnh lên, nhưng tạm thời không muốn thêu nó, cứ thế mơ màn thiếp đi trên bàn trang điểm.
Khi tỉnh lại, bên tai đã vang lên giọng nói của Lục Vô Ưu: “Sao lại ngủ ở đây?”
Hắn vỗ nhẹ lên vai nàng, Hạ Lan Từ mới ngẩng đầu quay lại, hơi mơ màng hỏi: “… Giờ nào rồi?”
Lục Vô Ưu vẫn là dáng vẻ kia, mặc Kỳ Lân phục, khí chất thanh nhã ôn hòa, phong thái ung dung, đôi mắt đào hoa của hắn mang theo vài phần đa tình tự nhiên, tuấn tú như vừa đi diễu hành trên đường lớn khi thi đậu công danh trở về
Hạ Lan Từ nhìn thấy hắn, phút chốc bỗng cảm thấy an lòng.
Ước chừng thời gian, Lục Vô Ưu nói: “Vừa qua giờ Hợi, sao vậy?”
“Có hơi muộn.” Hạ Lan Từ thành thật nói: “Muốn nói với chàng một chuyện, nhưng chàng mãi không về, ta đợi chàng nửa ngày rồi.”
Lục Vô Ưu ngẩn người hỏi: “Chuyện gì mà quan trọng thế?” “Cũng không phải quan trọng lắm, chỉ là…”
Nghe Hạ Lan Từ kể xong, Lục Vô Ưu còn tưởng nàng rất quan tâm đến chuyện này, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu nàng thật lòng thương cảm cho tiểu thư An Định Bá, đúng là ta có một cách giúp nàng ấy sớm ngày giải thoát, tiện thể gây chút rắc rối cho Tiêu Nam Tuân.”
Hạ Lan Từ giật mình hỏi: “Cách gì?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng chỉ cần nói nàng có muốn hay không thôi.”
Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần: “Nếu có thể gây phiền toái cho Tiêu Nam Tuân, sao chàng không làm sớm?”
Lục Vô Ưu đáp một cách đương nhiên: “Ta muốn chờ thời cơ, gần đây hắn coi như an phận, không có việc gì sao phải chọc đến hắn. Nhưng nếu nàng muốn, cũng không phải không được.”
Hạ Lan Từ lại lo lắng: “Sẽ không mang lại nguy hiểm cho chàng chứ… Hay thôi bỏ đi!”
“Không sao.” Lục Vô Ưu trả lời nhẹ nhàng, cảm thấy biểu cảm lo lắng của nàng đặc biệt đáng yêu, cúi đầu định hôn nàng, chợt nhớ ra gì đó, hắn nhẹ giọng nói: “Nàng còn đau không? Còn khó chịu không?”
Hạ Lan Từ “Hả?” một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng.
Lục Vô Ưu ghé vào tai nàng, giọng trầm thấp, mang theo ý cười nhè nhẹ: “Ta luôn cảm thấy, có phải nàng còn nợ ta một lần không? Nghỉ ngơi đủ chưa?