Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 197

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:12:54
Lượt xem: 64

Hiện tại hắn không còn cảm giác xa cách, cũng không còn loại thái độ xa cách ngàn dặm, dầu muối không ăn, đao thương bất nhập đó nữa, nhưng dường như con người một khi đã giải phóng thì không thể quay về như trước được nữa.

Hạ Lan Từ vô thức phản bác: “Người ta cũng không phải vì trêu chọc ta!”

“Ta cũng không phải đang trêu chọc nàng.” Lục Vô Ưu đặt bàn tay lên eo nàng, như thể yêu thích nơi đó không muốn buông tay: “Không cần nghi ngờ, đây là đang tán tỉnh, lúc trước Hạ Lan tiểu thư còn cắn yết hầu ta, cắn đến ta tâm trí rối loạn, sao bây giờ lại trở nên chậm chạp thế này?” Hắn nghiêng cổ qua, lộ ra một bên cổ thon dài như ngọc cho nàng, nói: “Nếu không nàng cắn lại một lần nữa, lúc đó quá hỗn loạn, ta còn chưa kịp thưởng thức dư vị.”

Hạ Lan Từ nhìn chiếc cổ được đưa đến trước mặt mình, cùng với hầu kết hơi chuyển động của Lục Vô Ưu, ngây ngẩn cả người.

“Lúc ấy ta chỉ tức giận, cảm thấy chàng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy!”

Đó là chuyện xảy ra trong lúc họ chạy trốn trong chuyến đo đạc.

Lục Vô Ưu nghiêng đầu nói: “Vậy bây giờ nàng không giận nữa sao? Ồ, hóa ra Hạ tiểu thư là kiểu khi tức giận mới trở nên dữ dằn à, ta cũng không phải không thể nghĩ cách. Nàng nói xem, hiện tại nàng giận nhất là cái gì?”

Hạ Lan Từ đẩy cổ hắn, nói: “Đang giận đây.”

“Sao không cắn ta?” Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Không phải ta đã nói với nàng con người ta rất dễ nói chuyện sao, nàng muốn cắn ở đâu cũng được…” Dường như hắn chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hôm đó có phải suýt nữa nàng đã định cắn vào vai ta không, miệng đã mở ra, sao lại không cắn xuống?”

Hạ Lan Từ bỗng nhớ đến tình cảnh khi đó. Bên tai giống như lại vang lên tiếng mưa to.

Cuối cùng nàng cảm thấy xấu hổ đẩy hắn ra: “Bình thường ai lại thích cắn người chứ!”

Lục Vô Ưu bị đẩy ra, thậm chí còn cười nói: “Ta lại không ngại, miệng lưỡi nàng có sắc bén thêm chút nữa cũng không sao, ta thích nàng như vậy, tự nhiên… Được rồi, lúc trước ta cũng cảm thấy rất khó chịu, chuyện đó quả thật không thích hợp với ta. Nhưng đầu óc ta hoạt động thì lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, ta cũng không thích bản thân như vậy, nhưng không thể kiểm soát được, nàng nhất định phải cho ta chút thời gian để ta cảm thấy mình không phải đang tự lừa mình dối người.”

Hạ Lan Từ vẫn chưa hiểu hết những lời nói phía sau của hắn.

Nhưng trong vô thức, nàng cũng cảm thấy họ ở chung tự nhiên vẫn là thoải mái nhất, dù nếu Lục Vô Ưu có thể bớt nói vài câu nhảm nhí thì sẽ tốt hơn.

Nàng còn đang suy nghĩ thì Lục Vô Ưu bên kia đã rót cho mình một ly trà.

Hắn cúi đầu thưởng thức một ngụm trà lạnh, nói: “Ta có thể nói thêm vài lời thật lòng được không?”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng nói đi.”

Lục Vô Ưu nói: “Trước đây nàng từng hỏi ta, ta ngại không thừa nhận. Lúc tế lễ ở ngoại thành, ta nói với nàng mình không có hứng thú gì với chuyện nam nữ, đó không phải là nói dối, khi đó ta thực sự nghĩ vậy, nhưng bây giờ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-197.html.]

Hạ Lan Từ nghiêng tai lắng nghe: “Ừ?”

Lục Vô Ưu tiếp tục nói: “… Ta cảm thấy có lẽ mình đã hơi ngạo mạn rồi, Trang Tử không phải cá, làm sao biết được cá có vui (*), chưa trải nghiệm qua mà nói những lời này quả thật rất không thỏa đáng, ta sửa đúng lại một chút.” Hắn dừng một lúc, hầu kết không quá vững lại bắt đầu chuyển động: “Ta không phải thực sự không có hứng thú, ít nhất là làm chuyện đó với nàng, ta vẫn rất có hứng thú.”

“…”

(*) 子非鱼安知鱼之乐: Trích từ lời của Trang Tử trong đoạn đối thoại với Huệ Thi. Hàm ý: Mỗi người có thế giới quan và trải nghiệm riêng của mình, người

khác không thể hiểu hết cảm xúc của họ nếu chưa trải qua hoàn cảnh tương tự.

Sao hắn lại còn nghiêm túc bàn về loại đề tài này chứ.

Hạ Lan Từ cảm thấy hai bên má nóng lên, nàng im lặng một lát rồi nói: “Có phải ta nên cảm thấy vinh dự vì điều này không?”

“Người nên cảm thấy vinh dự là ta mới phải, có thể nhìn thấy một mặt khác biệt của Hạ Lan tiểu thư.” Lục Vô Ưu thấp giọng nói: “Thậm chí có chút may mắn, may mà là ta, nếu không…” Hắn hơi khựng lại rồi đổi giọng nói: “Lần trước trí nhớ không rõ ràng thực sự có chút tiếc nuối, nếu không thì ta không đến mức ngay cả chuyện vui vẻ thế này cũng quên mất, nói thật, sao lại vui vẻ đến vậy?” Hắn dường như thật sự đang suy tư: “Ta từng nghĩ, trên đời lại có chuyện vui vẻ đến mức nếu không tự mình trải qua thì khó mà diễn tả hết được, khó trách có người lại đắm chìm trong đó…”

Nhưng mà Hạ Lan Từ lại trầm mặc một lúc. Trong lòng nàng có một chút khó chịu khó diễn tả.

Nếu là trước kia, nàng có thể không bận tâm, dù sao lúc Lục Vô Ưu nói năng lung tung, phần lớn thời gian nàng đều muốn cắn hắn, cảm giác khó chịu ấy

cũng không quá rõ ràng, nhưng giờ đây, cái chút hờn giận ấy bị nàng bắt được, thậm chí lấn át cả nỗi xấu hổ cực độ của nàng.

Hạ Lan Từ không nhịn được, lên tiếng ngắt lời hắn khi hắn vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Vậy với người khác, chàng cũng sẽ vui vẻ như vậy sao? Dù sao… chàng cũng chưa thử qua mà.”

Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng.

Hạ Lan Từ hơi nâng cao giọng nói: “Là chàng tự mình nói!” Lục Vô Ưu tiến lại gần nàng.

Ánh mắt Hạ Lan Từ buông xuống, dáng vẻ của nàng thoáng hiện lên vài phần căng thẳng, giống như cảm thấy mình không nên nói ra lời này. Ánh đèn phủ lên dung nhan không tì vết của nàng, đẹp đến mức không gì sánh bằng, đôi môi đỏ mọng như thấm m.á.u khẽ cắn lại, rực rỡ mà yêu mị, khiến lòng người bộc phát dục niệm.

“Được rồi, có lẽ là do ta diễn tả chưa đủ rõ ràng, với người khác ta sẽ không như vậy.”

Lục Vô Ưu không thể kìm chế được mà tiến lại gần hơn, đôi môi của hắn tựa như lướt nhẹ lên má Hạ Lan Từ, giọng nói cũng mang theo chút khàn khàn mê hoặc, như những yêu quái trong thoại bản mê hoặc con người lạc lối: “Hạ Lan tiểu thư, ta chỉ đối với nàng… mới có những ý nghĩ như vậy trong đầu.”

Hạ Lan Từ vô thức căng thẳng: “Chàng muốn làm gì?”

Lục Vô Ưu đáp: “…. Muốn đi ngủ.” Nói xong, hắn hơi khựng lại, không quá chắc chắn nói: “Nàng đang ghen sao?”

Loading...