Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 198

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:13:30
Lượt xem: 62

Hạ Lan Từ đối với những lời nói lạc đề của Lục Vô Ưu, dù đã thấy quen nhưng vẫn có hơi không thoải mái: “Điều này cũng tính là ghen sao…” Nàng đột nhiên nhận ra mình bị đánh lạc hướng, lập tức quay lại hỏi: “Chàng… chắc chắn mình không có ý nghĩ thế này với người khác chứ?”

Giờ phút này Lục Vô Ưu không biết nên khóc hay cười.

“Mặc dù nàng lo lắng như vậy ta rất vui vẻ, nhưng…” Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ta trông giống người không có đạo đức đến vậy sao?”

Hạ Lan Từ cũng không dám chắc: “Nhìn chàng thật sự rất vui vẻ, hơn nữa…” Nàng bổ sung: “Đặc biệt là nói năng không kiêng dè gì.”

“Đó là vì…”

Lục Vô Ưu lùi người lại, cuối cùng điều chỉnh lại sắc mặt, miễn cưỡng làm cho mình trông giống một người đứng đắn: “Bất kỳ ai kìm nén lâu ngày đều muốn giải tỏa một chút, ta nghĩ đó là chuyện thường tình của con người.”

Cách giải tỏa của người này chính là nói năng lung tung gấp bội sao?

Hạ Lan Từ không khỏi nói: “Nhưng chàng cũng không cần nhảy từ một thái cực này sang… một thái cực khác, khiến người ta khó mà thích ứng.”

Lục Vô Ưu đại khái cũng nhận ra hành vi của bản thân vừa rồi quá mức phóng túng, hắn khẽ thu ánh mắt lại, nói: “Được rồi, ta sẽ kiềm chế một chút, nhưng ít nhất nàng phải tin là ta thực sự chưa từng nghĩ đến sẽ tìm người khác, ta nghĩ đều là nàng, nếu nàng không tin, có thể đến thử xem.” Nói đến đây, âm cuối của hắn lại kéo dài ra.

Hạ Lan Từ nói: “Chàng thế này mà cũng gọi là kiềm chế sao…”

Lục Vô Ưu cũng rất bất đắc dĩ đáp: “Nàng không thể cả nói cũng cấm ta được, nếu không nàng cứ chặn miệng ta lại là được — nếu nàng chịu tự mình chặn lại thì càng tốt.”

… Người này có lẽ tạm thời không cứu được nữa.

Ngày tiếp đón sứ thần Bắc Địch, Hạ Lan Từ quyết định không đi, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Lục Vô Ưu nói: “Nếu nàng lo lắng, cứ hôn ta nhiều thêm vài cái là được.” Hạ Lan Từ: “…???”

Lục Vô Ưu chỉnh lại vạt áo Kỳ Lân phục, nói: “Nói thật, ta cũng không phải sợ tên tiểu Vương tử Bắc Địch kia thật, ngày đó nói cho cùng là vì nàng chứ không phải vì hắn. Nàng hôn ta thêm vài cái, lòng ta yên ổn, tự nhiên không còn điều gì phải sợ hãi.”

Sao hắn có thể nói những lời này công khai và hiển nhiên như vậy. Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi nói: “Chàng muốn hôn mấy cái?”

“Hai cái đi, không thì ba cái…” Lục Vô Ưu nâng má nàng lên, cuối cùng lại đổi ý: “Thôi, vẫn là một cái thôi, tránh cho ta không nhịn được làm lỡ giờ mất.”

Hạ Lan Từ nhìn sắc trời, nhắc nhở hắn: “Tốt nhất chàng nên nhanh lên…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-198.html.]

Còn chưa nói xong, Lục Vô Ưu đã mang theo hơi dài mà hôn tới — suýt chút nữa hôn đến trễ giờ.

Lần này sứ thần Bắc Địch đến, nói là có ý đồ hòa thân, nhưng dường như cũng mang theo chút thách thức.

Tuy rằng quốc lực Đại Ung xem như vẫn còn hưng thịnh, nhưng thực ra vùng biên giới tiếp giáp với Bắc Địch cũng không phải là nơi dễ đánh, phần lớn chỉ đang cố gắng cầm cự, cho nên bọn họ dẫn theo ba mươi võ sĩ và hơn mười người tự xưng là tinh thông thi thư, muốn cùng văn nhân Đại Ung đàm luận kinh văn.

Dĩ nhiên, chuyện đàm luận kinh văn của Bắc Địch cũng chẳng khác gì cưỡng từ đoạt lý, thuật ngụy biện xảo trá.

Phần này do Hàn Lâm Viện phụ trách ứng đối, Lục Vô Ưu nhấp một ngụm trà, khẽ hắng giọng, tự mình xin lên đầu tiên, sau đó lập tức bắt đầu màn biểu diễn khẩu chiến quần nho của mình — thực ra việc này vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí bởi vì kìm nén có hơi gay gắt mà Lục Vô Ưu không ngừng tuôn ra những lời lẽ vô cùng sắc bén, làm cho Chưởng viện Thẩm đại nhân bên cạnh cũng không nhịn được ho khan vài tiếng, lúc này hắn mới hơi thu giọng, chắp hai tay, lễ nghi chu toàn nói: “Nếu trong lời nói có điều chi không thỏa đáng, xin được chỉ giáo thêm.”

Những người xung quanh đều không hẹn mà cùng nghĩ, thối lắm, ngươi đã nói đến như vậy rồi, còn trông mong người khác chỉ giáo gì nữa!

Văn nhân Bắc Địch phía đối diện thở hổn hển, chống bàn, khó mà phản bác được, cũng bị tức giận đến không chịu nổi.

Lục Vô Ưu dường như được trời cao ưu ái ở phương diện chửi mắng người khác mà không cần dùng một chữ thô tục nào, khi hắn tranh luận với người khác cũng rất có phong thái như khi cầm bút viết tấu chương mắng người, điều này khiến Thánh thượng long nhan đại duyệt, lại ban thưởng thêm cho hắn vài thứ.

Mọi người cũng luôn miệng chúc mừng. “Tễ An, ngươi cũng quá khéo nói rồi…”

“Vừa rồi có phải ngươi nói một hơi không dừng ước chừng… bảy trăm chữ? Hay là một ngàn?”

Chỉ riêng Lạc Thần tiểu Vương tử Bắc Địch đối diện vẫn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.

Lục Vô Ưu cũng không để ý đến hắn.

Hắn yên lặng chờ màn biểu diễn của vài vị đồng liêu khác.

Về phần thi đấu võ lực, đã có Binh Bộ hoặc Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, Bắc Trấn Phủ Ti lo liệu, Lục Vô Ưu vừa định lui xuống, bỗng thấy một hàng đạo sĩ đi tới từ phía đối diện, cách ăn mặc tiên phong đạo cốt, đạo bào cũng đều vô cùng đẹp đẽ quý giá, bên cạnh là Bành công công của Tư Lễ Giám đang tươi cười dẫn người vào trong.

Bành công công là nội thị hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, bình thường ngay cả quan lớn Tam phẩm cũng chưa chắc thấy được nụ cười của ông ta.

Đồng liêu thấy vậy, ngữ khí có vài phần hâm mộ nói: “Nghe nói là đạo trưởng của núi Long Hổ, có thuật pháp phi thăng, rất được Thánh thượng trọng dụng, hình như Thánh thượng còn định xây cho bọn họ một tòa đạo quán lớn trong Kinh thành.”

“Không chỉ vậy, Thánh thượng còn định trùng tu lại Điện Sùng Quang bị thiêu hủy, nghe nói còn muốn dựng một tòa Thăng Tiên Lâu cao tận mây trời ở bên cạnh.”

“Thánh thượng cũng mong muốn có được phúc thọ kéo dài thôi…”

Loading...