PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:14:23
Lượt xem: 54
Nhìn sắc mặt của Thuận Đế quả thật không tốt, đại khái khi con người bước đến giai đoạn này đều bắt đầu lo sợ cái chết, tìm mọi cách để kéo dài sinh mệnh.
Lục Vô Ưu không nói gì.
Bọn họ trở về Hàn Lâm Viện nghỉ ngơi một lát, bỗng có người hớt hải chạy vào nói: “Tễ An, chuyện lớn không hay rồi!”
Lục Vô Ưu vẫn rất ung dung pha trà: “Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói.”
Người đó đứng lại, hổn hển nói: “Hình như Thánh thượng định triệu phu nhân của ngươi vào cung.”
Lục Vô Ưu lập tức đặt ấm trà xuống: “Sao lại như vậy?”
Đại Ung tuy không thua trong văn đấu, nhưng võ đấu rõ ràng lại không bằng Bắc Địch.
Binh Bộ và Ngũ Quân Đô Đốc Phủ bàn bạc lập ra một danh sách, đều là võ tướng trong Kinh hoặc những người xuất sắc trong võ cử năm trước, những người này tuy giỏi lãnh binh tác chiến, nhưng trong trận đơn lẻ một chọi một, vài người rõ ràng không phải là đối thủ của người Bắc Địch.
Ngay cả cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng thua thảm hại.
Sau mấy trận tỷ thí, sắc mặt của Thánh thượng càng ngày càng khó coi.
Đến cuối cùng, thậm chí Bắc Địch còn phái một nữ tử ra đấu, nàng ta cầm trong tay một cây trường cung, mặc phục sức Bắc Địch, eo nhỏ chân dài, xích bạc trên người rung lên leng keng, đẹp đến mức hoang dại, nở nụ cười châm chọc nói: “Người Đại Ung các ngươi thật sự không ra sao, hay là so tài cung tiễn với ta xem sao.”
Đây không khác gì nhục nhã.
Dù sao cũng không thể để nam nhân Đại Ung đi tỉ thí với nữ tử Bắc Địch thật.
Sau đó, không biết thái giám nào lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, đề nghị: “Trong Kinh chắc là vẫn còn một số nữ nhi của các võ tướng, nghe nói cũng có người
giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hay là gọi họ tới tỷ thí một phen, dù sao cũng là ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống thôi.”
Hôm nay cũng đã đủ mất mặt rồi.
“Như Nhị tiểu thư nhà Chỉ huy sứ Ích Châu Sở đại nhân chẳng hạn, hoặc là…”
Mọi người thi nhau đề xuất tên, lại có một thái giám nói: “Nghe nói trong tiệc cưới lúc trước của Ôn Dương Huyện chủ, tiểu Vương tử Bắc Địch còn từng nói muốn tỷ thí với phu nhân của Lục Trung Duẫn…”
— Ôn Dương Huyện chủ chính là Ngụy Nhị tiểu thư.
Một thái giám khác lập tức đá một cước qua, nói: “Ngươi nói bậy bạ trước mặt Thánh thượng gì đó! Lúc đó phu nhân Lục Trung Duẫn vì thể diện của phu quân mới nói muốn thay phu quân tỷ thí, nàng là một tiểu thư nhà văn thần, sao có thể thực sự tỉ thí võ nghệ được.”
“Nhưng lần này không phải chỉ so b.ắ.n tên thôi sao. Không bằng đi hỏi Lục Trung Duẫn một chút trước, xem phu nhân của hắn có phải chỉ thuận miệng nói đùa, hay thật sự có vài phần bản lĩnh. Nếu nàng từng học qua thật, chỉ cần có thể b.ắ.n trúng bia ngắm thì cũng không đến nỗi mất mặt, huống chi…”
Huống chi trong ngoài cung đều biết Hạ Lan phu nhân đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, thật sự tăng thể diện, có thể áp chế khí thế của nữ tử đối diện kia.
Lời này nói ra đúng là hơi vô sỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-199.html.]
Chắc là Thánh thượng đang nổi nóng, cũng không phản bác ngay, ngược lại nói: “Người đâu, gọi người đến hỏi thử xem sao.”
***
Hạ Lan Từ còn đang chăm chú với công việc thêu thùa mới trong phủ, bất ngờ nhận được ý chỉ triệu nàng vào cung — cho nên vô cùng bối rối, vị công công truyền chỉ còn yêu cầu nàng mang theo cung tên thuận tay.
Nàng lờ mờ nảy ra một vài suy đoán không tốt, nhưng vẫn mang theo cây cung mà gần đây mình thường dùng để luyện tập, đầy nghi hoặc bước lên kiệu.
Chờ đến khi vào cung gặp được Lục Vô Ưu, mới thấy hắn tiến lại gần, nói nhỏ: “Kỹ thuật b.ắ.n cung của nàng chắc là luyện cũng ổn rồi chứ?”
Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng đáp: “Không phải thật sự bắt ta lên thi đấu chứ…”
Lục Vô Ưu nói: “Chuyện này cũng không nói chắc được, nhưng đoán chừng chủ yếu là để nàng xuất hiện đứng một bên thôi. Nếu nàng thực sự không muốn đi, ta sẽ xin với Thánh thượng giúp nàng. Nếu phải tỉ thí thật, chắc nhiều nhất chỉ yêu cầu nàng b.ắ.n trúng bia là được, không cần nhất thiết phải trúng hồng tâm.”
Hạ Lan Từ hơi khó chịu: “Vậy chẳng phải chắc chắn sẽ thua sao?”
Giọng điệu của Lục Vô Ưu rất thảnh thơi: “Không sao, thật sự không được thì ta còn một kế sách nhỏ nữa.”
Khi Hạ Lan Từ bước vào đại điện, lập tức nhìn thấy Sở Lan tiểu thư mình từng gặp trong tế lễ ở ngoại thành. Nàng ấy vẫn một thân trang phục cưỡi ngựa như trước, tay cầm trường cung, sắc mặt hơi ngưng trọng, bên cạnh còn có vài cô nương khác cũng vô cùng anh khí, có người nàng từng gặp ở tế lễ ngoại thành, có người thì chưa.
Sở Lan dường như hoàn toàn không thấy Hạ Lan Từ, toàn tâm toàn ý dồn vào việc b.ắ.n cung.
Mà bên cạnh nàng ấy có một nữ tử vô cùng xinh đẹp chói sáng như mặt trời rực rỡ, cũng cầm một cây trường cung.
Nàng ta có hốc mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là người Bắc Địch, màu da của nữ tử trung hòa giữa nam tử Bắc Địch và nữ tử Đại Ung, là màu mật ong nhạt, nhìn cũng không quá hai mươi nhưng đã toát lên nét trưởng thành quyến rũ, rất thu hút ánh mắt người khác, hơn nữa nhờ một thân phục sức Bắc Địch tôn lên dáng người và nụ cười tự tin lóa mắt trên gương mặt, khiến người khác vô thức ngắm nhìn, khi nhìn thấy lại vô thức nuốt nước miếng.
Hoàn toàn đối lập với hình tượng của Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ lập tức hiểu được lý do nàng bị triệu vào cung, quả thật như Lục Vô Ưu đã nói, chỉ cần lộ mặt là được.
Nàng bước vào, đại điện dường như cũng bắt đầu bừng lên không khí thi thố nhan sắc.
Hạ Lan Từ hơi không nhịn được nhìn Lục Vô Ưu, hắn tuân lệnh đưa nàng đến đây, tất nhiên lúc này cũng thấy được nữ tử kia, nhưng nàng vừa nhìn qua thì lập tức đối diện với tầm mắt của Lục Vô Ưu, hắn nhẹ giọng trấn an nói: “Không sao, cứ coi như xem diễn thôi.”
Vì vậy Hạ Lan Từ cũng yên tâm xem màn tỷ thí.
Hạ Lan Từ nhớ rõ tài b.ắ.n cung của Sở Lan khá tốt, sau khi hai người chia tay ở lễ tế ngoại thành, hình như nàng ấy đã đi tìm các nam tử so tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung, rất có ý tứ nữ tử không kém cánh mày râu.
Nhưng lúc này, cuộc tỷ thí b.ắ.n cung giữa hai người lại cực kỳ căng thẳng.
Mỗi vòng so tài có tổng cộng mười mũi tên, hiện tại hai người đều đã có bảy mũi trúng hồng tâm, hơi khó phân cao thấp, nhưng đến mũi tên tiếp theo, nữ tử Bắc Địch kia b.ắ.n trúng hồng tâm, Sở Lan lại vì quá căng thẳng mà b.ắ.n lệch, cắm ở ngoài vòng.
Những người Đại Ung có mặt ở đó, cả nam lẫn nữ đều không khỏi lo lắng.
Ngay cả Hạ Lan Từ cũng không nhịn được mà nắm chặt vạt áo của Lục Vô Ưu bên cạnh. Lục Vô Ưu vốn đang chăm chú xem, thấy thế thì hoàn hồn, cúi đầu nhìn, sau đó nắm lấy những ngón tay thon dài đang siết chặt của Hạ Lan Từ, thật nhẹ giọng nói: “Nắm tay áo làm gì, nắm tay ta này.”
Hạ Lan Từ giật mình.