PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:18:04
Lượt xem: 55
Hắn quẩn quanh nhìn nàng một lúc lâu, giống như đang xoay vòng bên người nàng, Hạ Lan Từ bị hắn xoay đến hơi chóng mặt, ngược lại hình như không còn đau như trước.
“Vậy ta nói với nàng chuyện khác nhé, biết đâu nàng sẽ thấy hứng thú, phân tán bớt sự chú ý.” Lục Vô Ưu lục tìm trong đống công văn, nói: “Chuyện ở Ích Châu ta đã điều tra được một ít, bao gồm cả những vụ án mạng năm trước, nói thật bề nổi rất khó tra được, những công văn ta có thể tiếp xúc cũng không nhiều lắm. Nhưng ta cảm thấy có một vụ án có chút vấn đề, không lâu trước đây, Giám sát Ngự Sử đạo Ích Châu đi tuần tra ở Ích Châu, kết quả gặp phải bọn cướp tấn công, c.h.ế.t khi đang tại nhiệm, kết án khá qua loa.”
Hạ Lan Từ cũng nắm bắt được trọng điểm: “Bọn cướp tấn công, lần trước tên quản sự kia…”
Lục Vô Ưu nói: “Đúng, ai bảo bọn cướp không để lại manh mối chứ. Ta đã hỏi một người bạn ở Hình Bộ, nhưng tài liệu quá ít cũng không có cách nào suy xét thêm được, nhưng nghe nói vị Giám sát Ngự Sử kia từng đến báo cáo tại Đô sát viện, nhưng ta không rõ chi tiết. Thăm dò chút tin tức không khó, nhưng muốn tra ra tội chứng, e rằng ta chỉ có cách tự mình đến Ích Châu một chuyến. Đúng lúc Hàn Lâm Viện có một cơ hội phải đến Ích Châu tuyên chỉ, đây là phần việc cực khổ, không ai muốn đi, ta đang nghĩ…”
Tuy trước khi thăng chức, Hàn Lâm Viện gần như không điều ra ngoài, nhưng vẫn có những công vụ phải ra ngoài, được cướp đoạt nhiều nhất là làm giám
khảo kỳ thi Hương, quả thật là công việc béo bở, có thể gây dựng quan hệ, còn việc không ai muốn nhất là đi tuyên chỉ cho Phiên Vương, vừa khổ vừa mệt lại không được nhiều công trạng.
Hạ Lan Từ phản ứng lại, hỏi: “Chàng định đi?”
Lục Vô Ưu nói: “Nói thật, ta cũng không muốn lắm.” Hạ Lan Từ cũng có thể hiểu được.
“Chủ yếu là Ích Châu phức tạp, ta đi chuyến này cũng có chút mạo hiểm nên không tiện dẫn nàng theo, nhưng…” Hắn chống cằm, nói: “Đã tra xét lâu như vậy, lại có chút không cam lòng, thêm nữa đúng như giấc mộng của nàng, nghe được tin tức, dường như Hạ Lan đại nhân có chút hướng điều động.”
“Nhưng ta đi rồi, nàng làm sao đây?”
Hạ Lan Từ lắng nghe nghiêm túc, ôm chặt bụng nói: “Yên tâm, chàng đi đi, ta có thể chịu được.”
Lục Vô Ưu buồn bã nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta còn một thời gian nữa mới đi, nàng không có khích lệ gì khác sao?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi nói: “… Chàng, chàng đợi ta hết nguyệt sự đã.”
Nàng cũng không ngờ đến ngày thứ hai của nguyệt sự mình vẫn còn hơi đau.
Hạ Lan Từ quay mặt vào trong giường, cuộn người lại, cắn môi chịu đựng một hồi, gần như không phát ra âm thanh nào, trán đã toát mồ hôi mỏng, nàng nghĩ chỉ cần chịu đựng, chờ khi cơn buồn ngủ ập đến rồi ngủ thiếp đi là ổn, do đau bệnh từ thuở nhỏ, nàng luôn có khả năng chịu đựng rất tốt.
Chỉ là lần này không may bị Lục Vô Ưu phát hiện.
Hắn vốn chỉ định xem nàng đã ngủ chưa, lại phát hiện mồ hôi trên trán Hạ Lan Từ, còn tưởng nàng gặp ác mộng, đến khi thấy nàng cắn môi, sắc mặt Lục Vô Ưu khẽ biến, nói: “Nàng vẫn còn đau sao?”
Hạ Lan Từ nhỏ giọng đáp: “Một chút, không tính là quá đau.”
Lục Vô Ưu thắp đèn lên, giúp nàng lau mồ hôi, phát hiện môi Hạ Lan Từ đã bị cắn đến rách cả da.
Kẻ nói không ngừng như Lục Vô Ưu cũng trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ta tưởng ban ngày nàng đau qua rồi là thôi, còn đau như vậy sao không nói cho ta biết?”
Hạ Lan Từ nói: “Thật sự không đau lắm.”
Lục Vô Ưu khẽ đặt bàn tay lên lưng nàng, một luồng nhiệt ấm áp truyền đến, lập tức sưởi ấm cả eo và bụng, giọng hắn như tiếng thở dài: “Tuy tự lập là chuyện tốt, nhưng nàng cũng nên dựa dẫm ta một chút, bằng không ta luôn cảm thấy làm phu quân của nàng không có ý nghĩa gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-202.html.]
Hạ Lan Từ nhẹ giọng nói: “Ta đã… rất ỷ lại chàng rồi.”
Thấy nàng cố gắng gượng, Lục Vô Ưu nói: “Thôi được rồi, nàng đừng nói chuyện, ta cũng không nói.”
Bàn tay của hắn vẫn đặt trên lưng nàng, giống như đang đẩy m.á.u tắc nghẽn, Hạ Lan Từ vẫn duy trì tư thế này, qua một lúc, cảm giác đau mới dần dần biến mất, cơ thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, sau lưng vang lên giọng nói mơ hồ của Lục Vô Ưu: “Rốt cuộc nàng làm sao mà thành ra thế này…”
Hôm sau, Lục Vô Ưu mời đại phu đến chẩn bệnh cho nàng. Hạ Lan Từ đã có thể hoạt bát như thường, cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to, đại phu cũng bảo thân thể phu nhân không có gì đáng ngại.
Lục Vô Ưu hỏi: “Vậy tại sao vẫn còn đau?”
Lão đại phu ho khan một tiếng, vuốt râu đáp: “Việc này… ít nhiều gì cũng sẽ có chút đau, phu nhân chú ý đừng để bị cảm lạnh là được.”
Hạ Lan Từ kéo nhẹ tay áo hắn, hơi ngại ngùng, hy vọng hắn đừng tiếp tục bàn về chuyện này nữa.
Lúc này Lục Vô Ưu mới thôi, nhưng vẫn nhìn nàng nói: “Làm nữ tử thật đúng là gian khổ vượt xa tưởng tượng.”
Hạ Lan Từ xoa bụng mình: “Sinh ra đã vậy, cứ thuận theo an bài thôi.”
Lục Vô Ưu dường như nhớ tới điều gì, nói: “Vậy… sau này sinh con, có phải sẽ càng đau hơn không?”
Hạ Lan Từ: “…!”
Chàng nghĩ xa quá rồi đấy…
Lục Vô Ưu lại nói: “Nếu quá vất vả thì thôi vậy, thân thể của nàng dường như chỉ cần giày vò một chút là sẽ tan rã.”
Hạ Lan Từ cảm thấy hắn lo lắng không đâu quá sớm, nàng có thể mang thai được hay không còn chưa biết, bèn thản nhiên đáp: “Chuyện sau này tính sau đi.”
Cơ thể khá hơn một chút, Hạ Lan Từ lại chạy đi luyện b.ắ.n cung, vô cùng hứng khởi. Lục Vô Ưu thấy vậy cũng không nhịn được nói: “Nàng cẩn thận một chút.”
Hạ Lan Từ giương cung ngắm bắn, nói: “Cứ từ từ từng bước một thôi, dù sao ta cũng không gấp.”
Nàng có chút hoài niệm cảm giác khi tên dài b.ắ.n ra trong cung, bởi vì tinh thần căng thẳng quá độ và đôi chút dục vọng thắng thua, làm cho lúc ấy nàng vô cùng phấn khích, tự mình luyện tập trong phủ dường như khó có thể đạt tới loại trạng thái đó.
Hạ Lan Từ lại nghĩ rồi nói: “… Hay là chàng thử thi với ta đi.”
Lục Vô Ưu thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vai hắn khẽ rung nói: “Hạ Lan tiểu thư, nàng vẫn còn tỉnh táo chứ?”
Hạ Lan Từ cũng không hề thấy xấu hổ, nói: “Không phải chàng bảo ta nên dựa dẫm vào chàng nhiều hơn sao? Hơn nữa trông chàng cũng khá…”
Nhàn rỗi.