PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:19:01
Lượt xem: 61
Từ khi Lục Vô Ưu quyết định nhận nhiệm vụ đi Ích Châu tuyên chỉ, mấy ngày nay trái lại đều rảnh rỗi, trong khi chờ được phát lộ trình và ý chỉ thì không cần đến Hàn Lâm Viện, chỉ chờ thu xếp hành lý lên đường.
Nhưng không ngờ Lục Vô Ưu còn chưa đi, Hoa Vị Linh đã đến từ biệt trước.
“Muội cũng ở đây đủ lâu rồi, Kinh thành cũng đã chơi gần hết.” Nàng ấy lại mặc bộ y phục đen của mình như khi mới đến, tóc dài được cột gọn gàng, lúm đồng tiền hiện lên bên má, trông hoạt bát lại thoải mái: “Cũng quấy rầy ca ca và tẩu tẩu đủ lâu rồi, đúng lúc trưởng lão bên đó viết thư thúc giục, muội sẽ về trước một chuyến, lần sau lại đến.”
Đã nói vậy rồi, tự nhiên không tiện giữ lại nữa.
Hạ Lan Từ vẫn rất thích cô em chồng này, dù rằng… nàng ấy rất dễ khiến người khác lo lắng.
Nàng vừa định dặn dò thêm vài câu thì thấy Hoa Vị Linh kéo nàng ra một góc nói: “Tẩu tẩu, lúc muội mới đến, hình như tẩu không thích ca ca lắm, bây giờ thì sao? Có thích huynh ấy hơn chút nào không? Ca ca muội thật sự rất tốt, hơn nữa hai người đều đã như vậy như vậy…”
Mặt Hạ Lan Từ hơi đỏ lên.
Hết cách, trước đây Lục Vô Ưu thật sự luôn tùy ý mọi lúc mọi nơi, không biết đã bị Hoa Vị Linh bắt gặp bao nhiêu lần.
“Ta…” Hạ Lan Từ cũng không biết nên nói thế nào, quay đầu nhìn thấy Lục Vô Ưu dáng người cao thẳng, tao nhã đứng cách đó không xa, đang nhỏ giọng nói
gì đó với Thanh Diệp, đôi mắt hơi cong, khóe môi thoáng nét cười, phong thái ung dung, dung mạo thanh tú như nước, không vướng chút bụi trần.
Hoa Vị Linh thấy thế, tươi cười nói: “Được rồi, muội hiểu mà!”
Hạ Lan Từ đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi: “Muội đi rồi, còn Mộ công tử kia thì sao bây giờ?”
Hoa Vị Linh nói: “À, huynh ấy không có chỗ nào để đi, hình như định đi cùng muội.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Muội cũng yên tâm quá rồi!
Vị Mộ Lăng, Mộ công tử kia chỉ còn thiếu viết bốn chữ “Mưu đồ bất chính” lên mặt thôi.
Lục Vô Ưu thấy hai người trò chuyện gần xong, vừa lúc bước lại gần, nói: “Vị Linh muội phải đi, mang theo một người không tiện, ta đã giúp Mộ công tử sắp xếp một nơi để đi. Không phải y muốn làm hiệp khách sao, dứt khoát đưa y đến Đình Kiếm Sơn Trang, mỗi ngày dậy vào giờ Dần, ngủ vào giờ Tuất, một ngày luyện kiếm sáu bảy canh giờ, bảo đảm rất nhanh y sẽ có thể…” Lục Vô Ưu mỉm cười: “Đạt được tâm nguyện.”
Hạ Lan Từ lập tức hiểu ra tại sao hắn lại cười như vậy khi bàn bạc với Thanh Diệp.
Hoa Vị Linh suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy có phải vất vả quá không…”
Lục Vô Ưu đáp: “Muốn đạt được tâm nguyện đều phải qua vất vả, lúc ta đọc sách cũng rất vất vả, đã cho người đi nói với y rồi…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Mộ công tử kia loạng choạng bước ra từ trong phòng, tay ôm ngực, tóc tai có chút rối loạn, đôi mắt thoáng lộ vẻ đau buồn, cắn chặt môi dưới, giống như cực kỳ đau lòng nói: “Nếu Hoa cô nương thấy tại hạ chướng mắt, tại hạ tự mình rời đi là được, không cần làm phiền cô nương. Chỉ là ân cứu mạng của cô nương, tại hạ cả đời cũng không biết khi nào mới có cơ hội báo đáp…”
Hoa Vị Linh gãi đầu nói: “Ta cũng không thấy huynh chướng mắt, chỉ là…”
Mộ Lăng buồn bã cười nói: “Chỉ là thoại bản đã viết xong, tại hạ liền vô dụng phải không?”
Lần cuối Hạ Lan Từ thấy một nam nhân đau thương đến vậy, chính là Lục Vô Ưu biểu diễn một màn hộc m.á.u trong xe ngựa cho Thiều An Công chúa xem.
Bản thân Lục Vô Ưu quả nhiên hoàn toàn miễn nhiễm, thản nhiên nói: “Mộ công tử nói gì vậy, xá muội hành tẩu giang hồ, mang theo ngươi chỉ sợ không an toàn, chúng ta cũng vì lo lắng cho ngươi thôi.”
Trên gương mặt ôn hòa của Mộ Lăng hiện lên một nụ cười khổ: “Cũng được, đa tạ ý tốt của Lục đại nhân. Nhưng ta vẫn nên tìm một chỗ sống hết quãng đời còn lại thì hơn.”
Y vừa quay người định đi, Hoa Vị Linh cũng vừa mới bước một bước, chợt nghe Lục Vô Ưu lại nói: “Chỉ cần ngươi nói một câu thật lòng, chưa chắc ta đã muốn đuổi ngươi khỏi muội muội ta như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-203.html.]
Mộ Lăng hơi dừng bước.
Chốc lát sau, y quay đầu cười nói: “Lòng ta sáng tỏ, trời biết đất biết, ta biết ngài biết, chỉ riêng muội ấy là không biết, ít nhất tâm ý này cũng không phải giả dối. Lục đại nhân chẳng phải cũng từng đau khổ vì tình một thời gian sao, chắc hẳn sẽ hiểu lòng ta.”
Âm sắc Lục Vô Ưu lạnh lùng, cười nói: “Ít nhất ta không giả vờ như ngươi vậy.”
Mộ Lăng nói: “Thật ra ta cũng có chuyện muốn nói.” Y rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho Lục Vô Ưu: “Lục đại nhân, không ngại thì xem thử.”
Một lát sau.
Hạ Lan Từ tò mò hỏi: “Y viết gì vậy?”
Giọng điệu Lục Vô Ưu nhàn nhạt nói: “Một ý tưởng vô dụng.”
Tiễn Hoa Vị Linh đi, ngày Lục Vô Ưu xuất phát cũng ngày càng gần.
Vì vậy, hắn tranh thủ thời gian chỉ dẫn thêm cho Hạ Lan Từ luyện tập, bao gồm cả những chiêu thức cận chiến.
Hạ Lan Từ luyện xong cũng toàn thân đẫm mồ hôi, bị Lục Vô Ưu kéo cổ tay một cái, lại ngã vào lòng hắn.
Thân thể mềm mại tựa lên n.g.ự.c Lục Vô Ưu, Hạ Lan Từ vừa định chống tay đứng dậy, đã bị Lục Vô Ưu xoay người đè xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn lên người nàng, giống như để kiểm tra hiệu quả luyện tập.
“Gân cốt hình như cũng mềm hơn trước một chút…”
Hạ Lan Từ bị hắn sờ có chút ngứa, vặn người muốn tránh đi.
Lục Vô Ưu đột nhiên khẽ rên một tiếng, nói: “Vừa rồi có phải chân nàng đụng nhầm chỗ rồi không?”
Hạ Lan Từ cũng cứng đờ.
Lục Vô Ưu thở dài, đôi môi cọ xát giữa cánh môi nàng, giọng nói như vang vọng ra từ sâu trong lồng ngực: “Nàng xong chưa, ta sắp ra ngoài rồi, khích lệ của nàng đâu?”
Hạ Lan Từ lập tức cũng có chút căng thẳng, đặc biệt là hai người bây giờ thật sự rất gần nhau, nàng tự nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trên cơ thể
Lục Vô Ưu, đôi môi hai người vẫn như có như không chạm vào nhau. Như từng tia điện tê dại lan truyền.
Hàng mi dài của Hạ Lan Từ khẽ rung, thấp giọng nói một câu gì đó, ngay sau đó đã bị Lục Vô Ưu bế lên —— ai biết động tác của hắn lại nhanh đến vậy.
Nàng theo bản năng ôm lấy cổ Lục Vô Ưu, lập tức phát hiện Lục Vô Ưu thuận tay giúp nàng cởi đôi giày thêu ra, Hạ Lan Từ còn sững sờ, đã nghe thấy Lục Vô Ưu cười nhẹ nói: “Vừa khéo có mấy thứ mới học, muốn thực hành một chút.”
“… Chàng đã học được gì?”
“Lát nữa chẳng phải nàng sẽ biết sao.”
Hạ Lan Từ còn tưởng hắn sẽ trực tiếp lên giường, kết quả lại đến phòng tắm trước.
—— Được thôi, người này quả thật rất thích sạch sẽ. Chỉ là…
Hạ Lan Từ xấu hổ buồn bực nói: “Ta cũng không phải không có sức, không cần chàng giúp ta tắm!”
Lục Vô Ưu nói: “Ta muốn tìm hiểu một chút.”
Hạ Lan Từ nói: “Sao chàng không để ta cũng tìm hiểu một chút?”
Lục Vô Ưu bắt đầu chậm rãi cởi bỏ y phục của mình, đôi mắt đào hoa cong lên nhìn nàng, cười nói: “Vậy nàng cứ — tùy ý tìm hiểu.”