Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 205

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:19:57
Lượt xem: 57

Nàng rất muốn hỏi hắn làm sao để luyện tập được như vậy, mười mấy năm nữa mình có hy vọng không?

Ban đầu khi bị Lục Vô Ưu nhấc chân lên, nàng còn muốn đếm số lần —— dù sao lần trước cũng không đếm rõ —— kết quả thật sự là vậy, rất nhanh Hạ Lan Từ đã không còn sức làm chuyện đó nữa.

Lục Vô Ưu dường như thật sự rất muốn làm cho nàng vui vẻ.

Nhưng… Hạ Lan Từ cũng không biết rốt cuộc đó có được xem là vui vẻ hay không, dù sao nàng đã khóc đến nước mắt đầy mặt, hoàn toàn bất lực. Lục Vô Ưu vào thời điểm đó sẽ không quá băn khoăn đến cảm giác của nàng, rõ ràng Hạ Lan Từ cảm thấy mình sắp không chịu nổi, Lục Vô Ưu còn rất vô lương tâm muốn nàng kiên trì thêm một chút.

Cuối cùng đã biến thành một đống hỗn độn.

Khi nàng ngả người về phía sau, suýt chút nữa đã va vào cột giường, sau đó Lục Vô Ưu dứt khoát bế nàng lên.

Hạ Lan Từ không nhịn được, cắn một cái thật mạnh vào vai hắn.

Lục Vô Ưu lại còn cười đặc biệt vui vẻ: “Cắn mạnh thêm chút nữa, ta cũng sẽ mạnh thêm.”

Trong tiếng nức nở gần như sụp đổ của nàng, Lục Vô Ưu quả thực làm đúng lời mình nói, tuyệt không nuốt lời.

Chẳng mấy chốc, hai người vừa tắm xong lại giàn giụa mồ hôi, Hạ Lan Từ gần như không thẳng nổi lưng, Lục Vô Ưu còn thở dốc bên tai nàng, nói: “Nàng có muốn gọi thêm vài tiếng ‘Lục đại nhân’ nữa không… Hạ Lan tiểu thư, ta đột nhiên cảm thấy xưng hô này cũng không tệ lắm.”

Hạ Lan Từ thì không hề cảm thấy vậy.

Nàng chòng chành, gần như nảy sinh xúc động muốn cào hắn, khó khăn phát ra từ kẽ răng vài âm tiết: “Lục Tễ An, chàng đủ rồi đó!”

Lục Vô Ưu lập tức bật cười, tiếng cười hòa cùng những âm thanh khó nghe xung quanh càng lộ ra vài phần vui sướng khó tả.

“… Được rồi, ta sẽ nhanh.”

Cuối cùng, khi tóc hai người im lặng quấn lấy nhau trên giường, Hạ Lan Từ ngay cả nói cũng không muốn, chỉ lo thở dốc, âm sắc mềm nhẹ lại mang vài phần khàn khàn.

Lục Vô Ưu dường như còn muốn tiếp tục âu yếm thêm chút nữa.

Lúc này trong lòng Hạ Lan Từ còn sót lại chút e sợ, giọng khàn khàn như đang xin tha: “Ta thực sự không còn sức.”

Lục Vô Ưu nắm lấy một lọn tóc của nàng quấn quanh ngón tay mình, nói: “Ta biết, nàng cứ nằm đi, ta sẽ không chạm vào nàng… Dù sao ta cũng sắp phải đi rồi, nàng chịu khó chút, sau này sẽ không đến mức… buông thả như vậy.”

Hạ Lan Từ cũng không nhớ rõ bên ngoài đã là canh mấy, chỉ nhớ tiếng gõ canh dường như đã qua mấy lần.

Nàng có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, tùy ý để Lục Vô Ưu hôn nhẹ lên má, bờ vai trần và cổ của mình một lúc, thoáng hồi phục chút sức lực, cảm giác xấu hổ lại dâng lên, nàng mới đưa tay đẩy nhẹ đầu hắn ra, quay mặt vào trong gối, giọng nói mang theo cơn buồn ngủ nặng trĩu: “… Ngủ đi.”

Lục Vô Ưu đáp: “Nàng ngủ đi, ta còn chưa buồn ngủ.”

Hạ Lan Từ khó khăn cất lời: “Chậm nhất là giờ Thìn chàng sẽ ra ngoài, ta còn muốn tiễn chàng, ngủ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-205.html.]

Lục Vô Ưu nói: “Ta sẽ ngủ trên đường.”

Hạ Lan Từ thực sự không còn sức quan tâm hắn, nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng bởi vì trong lòng có chuyện, ngủ không bao lâu lại tỉnh giấc, phát hiện Lục Vô Ưu vẫn đang cúi đầu nghịch tóc nàng.

Thấy trời đã sắp sáng, Hạ Lan Từ vội vàng nhỏ giọng nói: “Nhanh đi thu dọn quần áo chuẩn bị xuất phát đi!”

Lục Vô Ưu nâng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng than thở: “Ta thật không muốn đi.”

Hạ Lan Từ nói: “Lục đại nhân, đây là công vụ, không phải chàng còn muốn làm quyền thần sao? Không thể mới lúc này đã bắt đầu lười biếng chán nản được.”

Lục Vô Ưu lại nhìn nàng một lần nữa.

“Tối qua nàng cũng không nói chuyện nhiều như bây giờ đâu.”

Đương nhiên hắn chỉ thuận miệng nói vậy, có chút lưu luyến thả tóc nàng ra, Lục Vô Ưu nói thêm: “Được rồi, ta đi đây, nàng ngủ tiếp đi.”

Hạ Lan Từ cũng mò mẫm muốn mặc quần áo xuống giường: “Ta ra tiễn chàng.”

Lục Vô Ưu lưu loát thay quần áo, không mảy may nhìn ra hắn đã không ngủ cả đêm.

“Không cần, mọi thứ đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi, bây giờ nàng còn xuống giường nổi sao?”

Hạ Lan Từ thử nhấc chân xuống giường, nhưng vừa chạm đất một chút đã cảm thấy chân mình phát run, không đứng vững, nhớ lại đêm qua Lục Vô Ưu đã hành sự bừa bãi thế nào, nàng nhất thời không được tự nhiên, gắng sức đặt được chân còn lại xuống. Lục Vô Ưu đã mặc xong thường phục, lập tức ôm lấy nàng, lại bế trở về giường.

“…”

Hạ Lan Từ trừng mắt nhìn hắn.

“Tiễn hay không cũng chỉ là hình thức, nàng đã khích lệ ta rồi…” Lục Vô Ưu nói chuyện lại mang theo nụ cười: “Lục đại nhân đã nhận đủ khích lệ.”

Sau khi vấn tóc xong, Lục Vô Ưu mới lại nhìn Hạ Lan Từ. Nàng rất kiên trì.

Hạ Lan Từ chống vào cột giường đứng lên, ngón tay khẽ run tự mình mặc áo lót, thấy hắn nhìn, nàng nói: “Chàng nói ta muốn làm gì thì làm đó!” Nàng không muốn bị người khác coi là kẻ lười nhác.

Lục Vô Ưu cũng không còn cách nào, đành bước tới giúp nàng mặc váy áo: “Giơ tay lên nào.”

Hạ Lan Từ có chút xấu hổ khi được hắn chăm sóc, lúc còn đang băn khoăn vấn đề sức lực đôi chân, chợt nghe giọng nói thản nhiên của Lục Vô Ưu vang lên từ đỉnh đầu: “Ta luôn cảm thấy ta đi rồi, nàng hình như cũng không nhớ ta mấy.

Dù sao một mình nàng cũng có thể sống rất tốt.”

“Sao chàng lại nghĩ vậy?” Hạ Lan Từ hơi kinh ngạc: “Ta đương nhiên…” “Khi ta bị giam trong Đô sát viện, nàng không có vẻ gì là nhớ ta lắm.” Chuyện này đã là từ bao lâu trước rồi.

Hạ Lan Từ nói: “Ta cảm thấy chàng có lẽ còn có hiểu lầm về ta.”

“Không sao, ta không để ý.” Lục Vô Ưu buộc xong đai áo cho nàng, lùi lại, mặt mày rất rạng rỡ, cũng không có oán giận hay trách móc gì, biểu cảm có chút giống như ngày hắn tự giải hòa với mình: “Sau này nàng sẽ nhớ ta thôi.”

Loading...