PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:21:19
Lượt xem: 57
Nàng biết rất rõ, vì trước kia cha mình cũng thường chạy ngược chạy xuôi, hiếm khi ở nhà.
Diêu Thiên Tuyết lại nói: “Nếu muội cảm thấy buồn tẻ, ta dẫn muội đi dự yến tiệc. Thế nào? Tuy là gần đây mưa hơi nhiều, nhưng ngồi trong đình ngắm hoa thưởng mưa cũng là một thú vui riêng. Các nàng còn tổ chức một ít cuộc thi thơ, đánh đàn nữa, nếu muội thấy hứng thú, ta sẽ giúp muội lấy thiệp mời.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lát, cũng uyển chuyển từ chối tất cả, nàng không phải thực sự muốn náo nhiệt.
Diêu Thiên Tuyết cũng rất bất lực, đành phải tiếp tục kể cho nàng nghe vài chuyện bát quái, lúc nhắc đến Ngụy Nhị tiểu thư và Lâm Chương, nàng ấy mặt mày hớn hở nói: “Thật sự làm cho ta cười c.h.ế.t mà. Tuy nói Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ xưa nay luôn nói chuyện chẳng kiêng dè gì, nhưng muội biết không, vậy mà nàng ta lại oán trách với bạn thân của mình, nói là cảm thấy có lẽ Lâm công tử không được, vừa khéo bị Lâm công tử nghe được, Lâm công tử dường như vô cùng khó tin, cũng buột miệng nói ra họ căn bản còn chưa viên phòng, Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ nghe vậy thì hùng hồn đáp trả, bảo đây không phải vì y không được hay sao, hai người lại cãi nhau một trận lớn… Tuy là lời của hạ nhân truyền ra có thể hơi sai lệch, nhưng thật sự rất buồn cười. Có điều thành thân lâu như vậy mà còn chưa viên phòng, nói không chừng Lâm công tử thật sự có vấn đề gì.”
Gò má Hạ Lan Từ lại vô cớ đỏ lên.
May là nàng và Lục Vô Ưu đã viên phòng rồi, nhưng… Hạ Lan Từ hoàn hồn lại nghĩ, sao chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ đến Lục Vô Ưu được vậy.
Chỉ là, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Thành thân, thì đều sẽ sớm viên phòng sao?”
Dù Diêu Thiên Tuyết còn chưa thành thân, nhưng lại bày ra dáng vẻ của người từng trải nói: “Đương nhiên rồi, không phải đều viên phòng ngay đêm tân hôn sao? Muội không biết đâu, lần trước có một tiểu thư xuất thân gia đình thi thư lễ nghi, có lẽ không được ai chỉ bảo, cảm thấy chuyện đó quá xấu hổ, nên sau khi thành thân sống c.h.ế.t không chịu viên phòng, kéo dài một hai tháng, cuối cùng ầm ĩ đến mức suýt nữa thì bị hưu thê.”
Hạ Lan Từ: “…”
Diêu Thiên Tuyết còn tiếp tục nêu ví dụ: “Vị kia nhà muội chắc cũng vậy phải không, trước khi cưới, hắn đã nóng lòng muốn cưới muội về nhà như vậy, ta nghĩ chắc chắn hắn… Khụ khụ khụ,nhưng mà xét thấy hắn đối xử với muội không tệ, ta sẽ không so đo nữa.”
Lúc này Hạ Lan Từ cũng có chút ngượng ngùng.
Nhìn từ…. biểu hiện của hắn, có lẽ nàng thật sự đã để hắn nhẫn nhịn khá lâu.
“Nhưng chuyến này hắn ra ngoài lâu như vậy, muội nên cẩn thận một chút, viết nhiều thư nhà, gửi thêm vài thứ, tuyệt đối đừng để hắn quên mất mình, cảm thấy ở bên ngoài có cơ hội…” Diêu Thiên Tuyết tận tình dặn dò.
Hạ Lan Từ gật đầu suy nghĩ một hồi.
Lục Vô Ưu bảo nàng có thể nhờ Đông Phong Bất Dạ Lâu gửi thư, nhưng bên cạnh nàng cũng không có chuyện gì thú vị, muốn viết cũng không biết viết gì, dù sao cũng không thể đem những lời đồn Diêu Thiên Tuyết kể với nàng viết vào thư.
Trong lúc nhất thời, nàng thậm chí không biết nên làm sao, hay là có nên hạ bút hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-207.html.]
Cuối cùng, Diêu Thiên Tuyết lại kể với nàng vài tin đồn thú vị khác, mới ôm lấy nàng nói: “Tiểu Từ, vậy lần sau ta lại đến thăm muội.”
Chỉ là làm thế nào Hạ Lan Từ cũng không ngờ tới, lần sau không phải là Diêu Thiên Tuyết đến thăm nàng, mà là nàng vội vã chạy đi tìm Diêu Thiên Tuyết.
Khi nghe được tin tức, Hạ Lan Từ hốt hoảng trong giây lát, sau đó lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa đến Diêu phủ.
—— Dượng của nàng, đương nhiệm Hộ bộ Thị lang Diêu đại nhân, mấy ngày trước đã bị cách chức lưu đày, hình như là chuyện liên quan đến sổ sách Hộ Bộ.
Trước đó Hạ Lan Từ từng nghe quan viên Hộ Bộ cùng đi đo đạc nói qua vài câu, đoán có lẽ là vì Thánh thượng muốn dùng ngân lượng, mà sổ sách Hộ Bộ lại xảy ra vấn đề, cho nên cần có người gánh vác trách nhiệm.
Về phần tại sao lại muốn dùng ngân lượng, Hạ Lan Từ chợt nhớ ra Lục Vô Ưu từng nói với nàng, hình như gần đây Thánh thượng định xây một tòa Thăng Tiên Lâu không kém gì ba đại điện, tiêu tốn chi phí rất lớn, chỉ e ngân khố của Hộ Bộ lúc này đã kiệt quệ.
Dù có cộng thêm chút thuế ngân mà quyền quý trong Kinh bổ sung vào từ lần đo đạc trước thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Khi nàng đến, hạ nhân của Diêu phủ đã vội trong vội ngoài dọn dẹp đồ đạc. Thánh thượng đã ra lệnh trục xuất, thì chắc chắn không thể trì hoãn được.
Tuy nhiên bầu không khí cũng không thê lương lạnh lẽo như Hạ Lan Từ tưởng tượng, vẫn trông rất trật tự ngay ngắn.
Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng thở phào nhẹ nhõm, khi còn nhỏ nàng từng chứng kiến cảnh tịch biên gia sản, đó mới thật sự là thảm họa nhân gian, có thể cứng rắn ầm ĩ đến mức gây ra án mạng.
Có lẽ quan viên Đại Ung đã sớm quen với cảnh thăng trầm thế này, không giống như phạm tội, cách chức bị đày đi cũng chỉ như nghỉ phép hai năm, chỉ cần trong triều có người, sau này dâng sổ con tiến cử thì việc phục chức lần nữa cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Đương nhiên cũng không có gì để vui mừng.
Ít nhất Diêu Thiên Tuyết lúc này đang thút thít khóc, Hạ Lan Từ vội vàng bước đến nhẹ giọng an ủi, Diêu Thiên Tuyết hít mũi, nói: “Năm sau ta còn phải xuất giá nữa, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.”
Chưa đợi Hạ Lan Từ an ủi đôi câu, Tống Tề Xuyên đã dẫn người đến đây.
Cũng không cố kỵ là đang ở bên ngoài, Diêu Thiên Tuyết lập tức lao vào lòng Tống Tề Xuyên, cọ nước mắt ướt đẫm người hắn: “Xuyên Xuyên, làm sao bây giờ? Cha mẹ ta sắp phải đi rồi, ta chỉ còn lại mình chàng thôi…”
Tống Tề Xuyên, một võ tướng mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng lại luống cuống tay chân lần nữa, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ trong lòng, trầm giọng nói: “Đừng sợ, có ta đây.”
Sau đó lại nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhất định sẽ bảo đảm cho Diêu đại nhân trên đường bình an.”