PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:22:24
Lượt xem: 55
Đây có lẽ là câu dài nhất mà Hạ Lan Từ từng nghe hắn nói.
Diêu Thiên Tuyết lại như không được an ủi, vừa khóc thút thít vừa nắm chặt ống tay áo hắn, ra sức nép mình vào lòng hắn: “Cha ta bị giáng chức, chàng có ghét bỏ ta không? Không muốn cưới ta nữa?”
Thân thể Tống Tề Xuyên cứng đờ, càng ôm nàng ấy chặt hơn, vội vàng lắc đầu nói: “Không đâu… Ta muốn cưới nàng.”
“Nhưng nếu bọn họ chê cười ta thì sao?”
Giọng điệu Tống Tề Xuyên lạnh lùng: “Ai dám chê cười nàng.”
Diêu Thiên Tuyết lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi như trước: “Nhưng ta vẫn sợ lắm… Hu hu hu, ta rất muốn lập tức gả cho chàng, ta sợ lại xảy ra biến cố, lỡ
như cha mẹ chàng đột nhiên bảo chàng cưới người khác thì sao? Lỡ như chúng ta không cách nào thành thân đúng hạn thì sao bây giờ? Xuyên Xuyên, ta không muốn rời xa chàng.”
Tống Tề Xuyên còn căng thẳng hơn nàng ấy, dùng tay áo cẩn thận lau nước mắt cho nàng ấy, giống như đang lau một bảo vật quý giá, khẽ dỗ dành nàng ấy, chỉ còn thiếu thề độc nữa thôi.
Hạ Lan Từ bỗng nhớ đến câu nói kia của Lục Vô Ưu: “Nàng cũng nên dựa dẫm vào ta một chút.” Lúc này nàng mới phần nào hiểu được ý của hắn.
Nàng đã quen như vậy, việc bộc bạch hết nỗi lòng mình như biểu tỷ của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nàng còn mơ hồ lo lắng sẽ làm phiền hắn, khiến hắn cảm thấy nàng phiền phức.
Đó là nỗi băn khoăn và gò bó trong vô thức.
Nhưng… trong khoảnh khắc này, nhìn biểu tỷ bày tỏ hết những cảm xúc bất an của mình trong vòng tay vị hôn phu, nàng đột nhiên có chút hâm mộ.
Hạ Lan Từ nghĩ ngợi một lát, mới nhận ra hắn thật sự đã đi lâu rồi. Lâu đến mức… nàng bắt đầu có hơi nhớ hắn.
Như Lục Vô Ưu đã nói, có thể hắn đang bị người khác giám sát ở Ích Châu, hoặc là có nguy hiểm, vừa đi là đi hai tháng, không gửi về chữ nào, toàn bộ đều bặt vô âm tín, không biết ngày về.
Mưa liên tục nhiều ngày, hình như làm sông Thanh Lan lại vỡ đê. Sắc trời Kinh thành cũng luôn mưa lất phất.
Hạ Lan Từ nhấc bút, định viết một bức thư nhà cho Lục Vô Ưu, đắn đo hồi lâu chỉ viết được vài dòng ngắn ngủi, xóa rồi lại sửa, muốn để hắn yên tâm, lại muốn biết tình hình gần đây của hắn, còn muốn nói ra đôi chút nỗi lòng của mình, nhưng biểu đạt lại trở nên khó khăn đến vậy.
Cứ viết đứt quãng như vậy vài ngày, Hạ Lan Từ lại lấy ra một tờ giấy khác, định viết lại lần nữa.
Nàng còn chưa viết xong lời mở đầu, chợt thấy Sương Chi đột nhiên lảo đảo chạy vào, biểu cảm kinh hoảng nói: “Không, không xong rồi… Vừa rồi nô tỳ nghe được…”
Hạ Lan Từ chưa từng thấy nàng ấy hoảng loạn như vậy. “Chuyện gì, em từ từ nói.”
Nhưng Sương Chi bỗng hơi nghẹn lời: “Nghe được cô gia…” Hạ Lan Từ lập tức ngẩng đầu hỏi: “Hắn làm sao?”
Sương Chi dường như khó mà mở miệng, ngập ngừng rất lâu mới nói ra: “Đều là những lời đồn bên ngoài, nô tỳ cảm thấy chưa chắc đã là thật… Bọn họ, bọn
họ nói cô gia ở Ích Châu, đã c.h.ế.t rồi.”
Chuyện này đương nhiên không có khả năng là thật.
Lục Vô Ưu dám một mình dấn thân vào hiểm cảnh là vì hắn là người tài cao bản lĩnh, đã có tính toán trước, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ mạng ở Ích Châu như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo, tim như ngừng đập một nhịp.
Cây bút trong tay cũng bị nàng siết chặt đến suýt gãy, mạnh tay quẹt một đường trên bề mặt giấy, biến thành một vệt mực cực kỳ nổi bật chói mắt, loang ra thấm ướt cả tờ giấy.
Nàng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, có chút hoảng hốt nói: “… Rốt cuộc sao lại thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-208.html.]
“Nghe, nghe nói là ngoài ý muốn, hình như trong một kho gỗ tại Ích Châu bùng lên một trận lửa lớn, cô gia ngài, ngài ấy hình như không thoát ra được…” Sương Chi ngắt quãng kể lại, cũng không dám nhìn biểu cảm của Hạ Lan Từ: “Sau đó chỉ còn lại vài… t.h.i t.h.ể cháy đen. Nhưng nô tỳ cảm thấy cô gia cát nhân ắt có thiên tướng, chắc chắn không có chuyện gì, tất cả đều chỉ là tin đồn bậy bạ…”
Hạ Lan Từ cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Em đi dò la thêm tin tức đi.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay, tiểu thư cũng đừng lo lắng quá! Cô gia nhất định không sao đâu!”
Hạ Lan Từ chậm rãi ngồi xuống ghế, lấy tay chống trán, từ từ hít thở sâu muốn bình tĩnh lại. Trong tình trạng c.h.ế.t không thấy xác này, nàng tin chắc Lục Vô Ưu nhất định không có chuyện gì, tám phần là cố ý giả chết. Nhưng vì khoảng cách quá xa xôi, phần lo lắng và bất an này cuối cùng vẫn không thể giải trừ được.
… Dù là chưa chết, chỉ sợ ngày tháng của Lục Vô Ưu cũng không dễ chịu gì. Hắn ở nơi đó mạo hiểm, nàng lại chỉ có thể chờ ở đây.
Cảm giác này, thật hỏng bét mà.
Hạ Lan Từ đoán thật không sai, chưa đến chạng vạng đã có một người đi đường viện cớ đến xin nước trước cửa phủ, khi người gác cổng đưa nước cho hắn, hắn lén đưa ra một mảnh giấy từ dưới tay áo.
Giấy đến tay Hạ Lan Từ, nàng mở ra thì lập tức thấy nét chữ phóng khoáng nhưng ẩn chứa sự sắc bén quen thuộc của Lục Vô Ưu, giống như còn tùy ý hơn trước.
—— [Bình an, đừng lo. Không tiện nói chi tiết. Phu quân nàng, Ưu.] Chỉ vỏn vẹn hai câu.
Lòng Hạ Lan Từ mới bình tĩnh phần nào, nhưng sau đó nhận ra hắn vẫn chưa viết ngày về, chắc là vẫn còn ở Ích Châu tra án, không biết chừng phải vài tháng nữa mới về.
Chờ đợi càng trở nên khó khăn hơn.
Sương Chi dò la tin tức xong, mặt mày như đưa đám trở về, ngược lại Hạ Lan Từ còn an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, sẽ có chuyển biến.”
Nàng nói rất bình tĩnh, nhưng tối đến lại gần như khó ngủ cả đêm, trằn trọc mãi mới mơ màng chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mơ, Lục Vô Ưu mặc bộ thường phục hắn đã mặc khi ra ngoài, sau lưng là một vùng biển lửa, hắn nhìn về phía nàng, đôi mắt đào hoa xưa nay luôn tràn đầy ý cười giảo hoạt, giờ phút này lại lặng lẽ buông xuống, thậm chí thoáng chút đau thương.
Hạ Lan Từ vội nói: “Sao vậy? Đây là đâu? Khi nào thì chàng sẽ về?”
Lục Vô Ưu chỉ lùi về sau từng bước một, ánh mắt ngày càng lộ vẻ đau thương, giọng nói cũng có chút mơ hồ: “Hạ Lan tiểu thư, có lẽ ta sẽ không về được.”
Hạ Lan Từ vội đuổi theo về trước: “Tại sao? Không phải chàng nói mình bình an sao? Sao lại không thể trở về! Chàng nói rõ ràng đi!”
Khói dày cuồn cuộn bốc lên phía sau Lục Vô Ưu, khói lửa mù mịt, biển lửa ngập trời sau lưng hắn cũng càng trở nên đáng sợ, ánh lửa ngút trời, dường như thiêu cháy đến tận chân trời, càng làm nổi bật khuôn mặt thêm trắng nhạt của Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu lại lùi thêm một bước, gần như đã bước vào biển lửa: “Ta gạt nàng thôi, ta chỉ không muốn nàng lo lắng.”
Trái tim Hạ Lan Từ thắt chặt, nàng lớn tiếng nói: “Lục Vô Ưu, chàng đứng lại đó cho ta! Không được đi về phía sau nữa!”
Nhưng chỉ thấy Lục Vô Ưu mỉm cười với nàng, đôi mắt đào hoa gợn từng đợt sóng, vẫn cười đến có vài phần câu hồn, thật sự giống một hồn ma trong đêm tối. Hắn đưa tay về phía nàng, đầu ngón tay như đang phác họa hình bóng của Hạ Lan Từ lên hư không.
Mang theo một chút thâm tình khó tả.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của hắn mờ mịt giống như chỉ cần thổi một hơi là tan biến.
“… Nhưng ta đã c.h.ế.t rồi, sao có thể quay về được?”
—— Ngọn lửa lập tức nuốt chửng cả người hắn.
Hạ Lan Từ giật mình tỉnh giấc, toàn bộ vạt trước và sau của áo ngủ ướt đẫm, trên trán cũng đều là mồ hôi lạnh.
Ngón tay nàng căng cứng siết chặt lấy chăn, khớp tay trắng bệch, có một khoảnh khắc nàng cảm thấy bản thân thật sự không thể thở nổi.