PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:23:02
Lượt xem: 44
Bốn bề vẫn vắng vẻ không tiếng động như cũ.
Ngay cả đèn cũng đã tắt hết, chỉ còn lại gió đêm lạnh lẽo chập chờn, thật giống như có ma quỷ đến báo mộng cho nàng.
Vốn đang là cuối thu, gió thổi làm mồ hôi trở nên lạnh lẽo. Hạ Lan Từ sợ run cả người.
Nàng liên tục nói với bản thân là Lục Vô Ưu không sao, đây chỉ là giấc mơ. Lý trí rất tỉnh táo, biết Lục Vô Ưu sẽ không tự phụ như vậy, chữ là chữ của hắn, giọng điệu cũng là của hắn, hắn vẫn còn sống là không thể nghi ngờ, nhưng dường như tâm lý lại khó mà vượt qua.
Biết được tin tức của Lục Vô Ưu, Diêu Thiên Tuyết lập tức đến thăm nàng.
Ngay cả huynh trưởng không tim không phổi của nàng, Hạ Lan Giản, cũng mang thư của cha đến phủ.
“Tiểu Từ, muội có sao không?” Hạ Lan Giản đưa thư cho nàng, hơi lo lắng nhìn nàng nói: “Ta đã giúp muội hỏi thăm, thật ra cũng không chắc, Ích Châu xa xôi như vậy, nói không chừng hắn vẫn chưa chết, hơn nữa… Nếu không, thật sự không được, chúng ta sẽ tìm người tốt hơn! Hắn không phải chỉ là vẻ ngoài đẹp một chút, biết viết vài bài văn thôi sao, ca ca muội quen rất nhiều người như vậy ở Quốc Tử Giám đó!”
Hạ Lan Từ mở thư ra, cha nàng cũng chỉ động viên nàng vài câu.
Nhưng giọng điệu vẫn vụng về, thật giống như khi nàng viết thư nhà, luôn sợ này sợ kia.
Hạ Lan Giản vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Tiểu Từ, muội không định thủ tiết vì hắn thật đó chứ. Chuyện này không thể được, muội phải sống vui vẻ một chút…”
“Muội không sao, ca, huynh về trước đi.”
Hạ Lan Từ vốn còn định nói thêm vài câu, nhưng nghe thấy câu “Vui vẻ một chút”, nàng lại có hơi lo âu.
Trước kia, nàng thật sự chưa từng cảm thấy một mình chờ đợi trong phủ lại là chuyện tra tấn người như vậy, giống như bị trói buộc, đối với mọi thứ đều chịu bó tay.
Dần dần, một ý nghĩ gần như có hơi điên cuồng sắp sửa hiện rõ.
Hạ Lan Từ cầm cung, từng mũi tên một được b.ắ.n về hướng bia ngắm. Nàng luyện b.ắ.n cung ngày càng tốt hơn, tuy để b.ắ.n trúng hồng tâm vẫn là rất khó, nhưng đã có thể ít b.ắ.n ra ngoài bia.
Âm thanh mười mũi tên dài “vút, vút” liên tục, ghim chặt trên bia. Mũi sau lại càng mạnh hơn mũi trước.
Một ít cảm giác khoan khoái giúp nàng xua tan được chút bực dọc trong những ngày qua.
Nhưng rất nhanh nó lại dâng lên càng nhiều hơn.
Bên tai liên tục vang lên giọng nói của Lục Vô Ưu: “Nàng có thể tự do hơn chút nữa, không cần phải bị vây khốn ở nơi này…”
“Muốn làm cái gì thì làm đó…”
Nhưng so với trong mơ, giọng nói của hắn còn chân thực và mê hoặc hơn. Ngoài cổng phủ lại vang lên tiếng của người gác cổng ngăn cản ai đó. “Phu nhân không tiếp khách, xin các hạ thứ lỗi.”
Tin đồn ở Thượng Kinh cũng ồn ào không ngớt, không ai có thể đoán trước được, Lục Lục nguyên – một nhân vật nổi danh được Thánh thượng coi trọng, lại vừa cưới Hạ Lan tiểu thư người người ca ngợi, nhìn qua tiền đồ vô lượng, thế nhưng chỉ đến Ích Châu truyền chỉ một chuyến mà mất luôn cả mạng.
Khi người ta còn đang cảm thán trời ghét kẻ tài hoa, thì có người đã bắt đầu tính toán.
Lục Lục nguyên mất rồi, chẳng phải Hạ Lan tiểu thư sẽ trở thành góa phụ sao? Hiện giờ Hạ Lan tiểu thư còn chưa đến đôi mươi, vẫn trẻ trung xinh đẹp.
Thượng Kinh cũng không cấm góa phụ tái giá, nói không chừng còn có nhiều hy vọng hơn so với trước kia, phải nhanh chóng tới ân cần hỏi han.
Thế nên mấy ngày gần đây, ngoài cửa Lục phủ bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Ta là bạn tốt của Lục đại nhân, thật lòng lo lắng cho hậu sự của Lục đại nhân, không biết đệ muội thế nào rồi?”
“Ta cũng quen biết Lục đại nhân, hiện giờ hắn không còn, không biết quý phủ có cần giúp đỡ gì không…”
“Trùng hợp quá, ta cũng vậy!”
Cửa lớn Lục phủ đóng chặt, tất cả đều bị ngăn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-209.html.]
Dù sao Hạ Lan đại nhân vẫn còn đang giữ chức, hơn nữa t.h.i t.h.ể của Lục Vô Ưu tạm thời chưa được đưa về, tang lễ cũng chưa được cử hành, trên lý thuyết vẫn coi như còn sống, nên đám người này không dám lỗ mãng quá mức, đành phải xám xịt rời đi.
Ý nghĩ điên rồ trong lòng Hạ Lan Từ ngày càng mãnh liệt hơn.
Lục Vô Ưu đã mang theo Thanh Diệp, nàng không quá thân quen với những người khác trong phủ, nên chỉ còn cách gọi Tử Trúc ra hỏi: “Nếu ta muốn rời
khỏi Kinh thành, ngươi cảm thấy có được không?”
Tử Trúc thoáng sững người, sau đó cứng nhắc nói: “Thuộc hạ chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của Thiếu phu nhân, còn lại đều do Thiếu phu nhân tự mình quyết định.”
“Vậy nếu ta muốn đến Ích Châu… cũng không phải không thể?” Tử Trúc lại sững người, đáp: “Thuộc hạ không biết.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Ta muốn đi Ích Châu.”
Tựa như nàng biết rõ Lục Vô Ưu không gặp chuyện gì, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Biết rõ ở lại trong phủ có lẽ là an toàn nhất, nhưng ý nghĩ muốn đến Ích Châu điên cuồng đến mức nàng gần như không thể kiềm chế.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Lan Từ muốn làm điều trái với lễ giáo như vậy. Hơn nữa…
Hạ Lan Từ lại đến Hạ Lan phủ một chuyến.
Cha nàng không bất ngờ, chỉ nhìn nàng, thở dài nói: “Nếu con muốn về phủ ở, tốt nhất vẫn nên chờ thêm một chút, tránh cho…”
Hạ Lan Từ nói: “Cha, con không muốn nói về chuyện này. Có một chuyện khác muốn hỏi cha, cha còn nhớ vụ án của Giám sát Ngự sử Ích Châu Thẩm Nhất Quang trước đây không?”
Sắc mặt Hạ Lan Cẩn lập tức thay đổi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
Hạ Lan Từ cũng không nhiều lời, lập tức nói: “Cha, Lục Vô Ưu đến Ích Châu không chỉ để truyền chỉ, mà còn để điều tra vụ án đó. Con nghe nói, trước khi mất, chàng ấy đã trình một tấu chương lên Đô sát viện, không biết có liên quan đến vụ án hay không, cha có thể…”
Giọng của Hạ Lan Cẩn lập tức trở nên nghiêm khắc: “Đây không phải là chuyện con nên hỏi, con chỉ cần về nhà chờ là được.”
Hạ Lan Từ không hề bị ông dọa sợ.
Nàng thoáng nâng cao giọng, nói: “Cha, vụ án này có điểm mờ ám, ngay cả chàng ấy cũng nhìn ra, con không tin là cha không biết. Chỉ là không điều tra sâu thêm, nhất định cha có nỗi khổ riêng, nhưng Lục Vô Ưu vì điều tra vụ án, giờ đây đang ở Ích Châu không rõ sống chết. Con không thể làm ngơ, con đã tính toán vài ngày tới sẽ sớm lên đường đến Ích Châu, cha có quan tâm hay không cũng không quan trọng, con chỉ đến để hỏi một chút.”
Giọng điệu Hạ Lan Cẩn đột nhiên trở nên căng thẳng: “Con muốn đến Ích Châu?”
Hạ Lan Từ đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Lan Cẩn tức giận: “Không được đi!”
Hạ Lan Từ bình tĩnh nói: “Con đã xuất giá, cha, con không còn là nữ nhi của riêng cha nữa. Xuất giá tòng phu, chàng ấy đến Ích Châu, con đến Ích Châu, điều này rất bình thường, cha không thể cản được.”
Hạ Lan Cẩn nhìn nữ nhi nhà mình, trước đây tuy có phần bướng bỉnh, nhưng phần lớn vẫn rất quy củ, giờ đây nhất thời không biết phải nói gì.
Ông nghĩ rằng sau khi gả đi, nàng sẽ làm hết phận sự chăm sóc gia đình, nhưng không ngờ chuyến trở về lần này, nàng lại càng bướng bỉnh hơn trước.
Cũng không biết nàng lấy đâu ra dũng khí như vậy. Hạ Lan Cẩn bình tĩnh nhìn nàng một lát.
Ánh mắt Hạ Lan Từ kiên định, đôi mắt trong veo yếu ớt tràn ngập sự thanh khiết, không mang theo chút do dự hay lung lay, như là biết rõ con đường phía trước gập ghềnh, vẫn nguyện tiến về phía trước.
Điều này làm Hạ Lan Cẩn bất giác nhớ đến chính mình khi mới bước chân vào chốn quan trường.
Vụ án này ông không phải không muốn điều tra, mà là bất lực. Vị trí càng cao, càng hiểu rõ mọi thứ đều nguy hiểm, ông luôn muốn làm nhiều điều hơn cho bách tính, nhưng khả năng của một người luôn có giới hạn.
Ông không muốn nàng biết được quá nhiều, cũng là để bảo vệ nàng. Nhưng rốt cuộc nữ nhi của ông vẫn là nữ nhi của ông.
Vẫn cố chấp như vậy.