Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-12-10 11:25:14
Lượt xem: 117

Giọng Hạ Lan Từ nhẹ nhàng như sương mai: “Chuyện này không phải lỗi của huynh, Lâm công tử không cần tự trách.”

Bả vai Lâm Chương chợt run nhẹ, ngón tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m như đang cố gắng chịu đựng gì đó rồi từ từ thả lỏng, dường như đã qua rất lâu, nhưng dường như cũng chỉ mới chốc lát, y hít một hơi thật sâu mới lên tiếng: “… Đa tạ Hạ Lan tiểu thư.”

Giọng nói có chút nghẹn ngào.

Nói xong, bóng dáng Lâm Chương đã biến mất dưới hành lang. Cảnh tượng này bất giác khiến người ta đau lòng.

Tiếc là cảm xúc của Hạ Lan Từ ngay lập tức bị phá hủy bởi một giọng nói khác.

“Hạ Lan tiểu thư, thứ lỗi cho ta mạo muội, dù phong cảnh trên nóc nhà rất đẹp nhưng cũng rất dễ bị trượt chân.”

Hạ Lan Từ đột ngột quay đầu lại, chợt nhìn thấy một người đứng ở cửa. “…???”

Sao hắn còn không biết xấu hổ mà dám theo đến đây.

Người đó quay đầu lại, đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, trên mặt không có ý cười mà trông rất thản nhiên, ít nhất trông không giống như đến để chế nhạo nàng.

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Hạ Lan Từ không nhịn được liền nói thẳng: “Chuyện này liên quan gì đến huynh?”

Mặc dù Hạ Lan Từ luôn không hợp với hắn, nhưng ít nhất vẫn duy trì lễ nghi bề ngoài, lời nói lạnh lùng như kẹp thuốc s.ú.n.g như lúc này thật hiếm thấy, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ khi nàng nói chuyện với Lâm Chương vừa rồi.

Lục Vô Ưu trầm mặc một lúc, nói: “Hạ Lan tiểu thư đang giận cá c.h.é.m thớt, hay là … cô cho rằng ta đã hại huynh ấy thành ra như vậy?”

Hạ Lan Từ cố gắng giữ giọng bình thản: “Nghe nói, người mà Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ vốn định bắt là huynh.”

Lục Vô Ưu khẽ cười một tiếng: “Vậy nên người bị bắt là Lâm Chương mà không phải ta nên khiến cô cảm thấy rất tiếc nuối? Ta thật không ngờ cô lại thích huynh ấy đến thế, vậy thì xin lỗi nhé.” Mặc dù hắn cười, nhưng giọng nói không có chút ý cười.

Nghe ra được tâm trạng hắn không tốt cho lắm.

Dù có thể hắn đang giả vờ, nhưng Hạ Lan Từ vẫn chần chừ một lúc mới nói: “Nhưng nếu huynh có cách thoát thân, vì sao không thể giúp…”

Lục Vô Ưu nhếch môi, cất giọng châm biếm: “Nếu ta nói đó là một sự cố, Hạ Lan tiểu thư tin không?”

“… Nói thật là, không tin lắm.”

Thông thường cuộc trò chuyện của họ sẽ kết thúc ở đây.

Lục Vô Ưu thực ra không quan tâm Hạ Lan Từ nghĩ gì về hắn, nhưng hắn không thích bị đổ oan, đặc biệt là chuyện này cũng làm hắn cảm thấy khó chịu.

“Muốn khiến y không thể lấy tiểu thư thực ra có rất nhiều cách, không cần dùng biện pháp hại người không lợi mình thế này.” Giọng điệu của Lục Vô Ưu càng thêm châm chọc: “Hạ Lan tiểu thư, tuy ta không phải quân tử chân chính gì, nhưng đã bao giờ lừa cô chưa?”

Hạ Lan Từ nhanh chóng nhớ lại, phản ứng cực nhanh nói: “Ngày đó ở chùa Giác Nguyệt, huynh hứa khi gặp phải Thế tử Tào Quốc Công thì sẽ giúp ta ngăn cản, nhưng huynh đã không làm.”

Nói đến chuyện này, Lục Vô Ưu đột nhiên giãn đôi mày, bật cười thành tiếng. Hạ Lan Từ đang định nói thêm gì đó.

Một giọng nói cực lớn vang lên chấn động cả hai tai khiến nàng giật mình.

“Tiểu Từ! Muội trèo lên mái nhà làm cái gì! Lỡ như ngã xuống thì phải làm sao!”

Hạ Lan Giản vừa lúc chạy tới đang trợn mắt há hốc nhìn nàng, lồng chim trong tay cũng rơi xuống đất.

Hạ Lan Từ giật mình, cả người lảo đảo, miếng ngói dưới chân bỗng trượt, nàng nhanh tay bám vào nhánh cây bên cạnh, nhưng không ngăn được cả người trượt xuống.

“Tiểu Từ! Đừng sợ! Ca ca tới cứu muội đây!”

Giọng nói lớn đến nỗi suýt nữa khiến nàng kinh hoảng trượt chân thêm lần nữa.

Đúng vào lúc này, Hạ Lan Từ đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn chân có gì đó đỡ lấy nàng.

Ngay sau đó, nàng lại đứng vững trên mái nhà. Hạ Lan Từ: “…!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-21.html.]

Giọng nói của Lục Vô Ưu vang lên khác một trời một vực so với trước đó, nghe rất ấm áp dễ gần: “Vừa nãy đã nhắc Hạ Lan tiểu thư rồi, trên nóc nhà rất nguy hiểm.”

Thậm chí hắn còn thở dài như rất lo lắng cho nàng.

— Đúng vậy, hễ có người thứ ba xuất hiện ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu châm biếm vừa rồi để nói chuyện.

Hạ Lan Từ hoàn hồn, cảm nhận rõ ràng lực đẩy dưới chân, nàng xác định không phải ảo giác của mình mà thực sự đã có người cứu.

Ánh mắt nàng lướt qua trên người Hạ Lan Giản, chầm chậm dừng lại ở người duy nhất còn lại ở đây – Lục Vô Ưu.

“… Vừa rồi là huynh ?”

“Chính là tại hạ.” Lục Vô Ưu không chút khách khí đáp lại, đồng thời còn hành lễ rất chu toàn, phong độ nhã nhặn, giọng nói trong trẻo: “Hạ Lan tiểu thư chắc đã tin ta không có ý hại người rồi chứ?”

Cho dù Hạ Lan Từ không hiểu hắn đã làm thế nào, nhưng nếu hắn đã nói vậy, nàng không thể vong ân phụ nghĩa được.

Thế nên cũng chỉ đáp lại một câu đầy nghi hoặc. “Vậy thì… đa tạ Lục công tử.”

Ánh mắt nghi ngờ của Hạ Lan Giản quét qua hai người.

Lục Vô Ưu vung tay áo dường như định lùi về sau, nhưng vào lúc sắp quay người đi, dường như hắn nhớ ra gì đó, cong môi cười nhạt nói: “ —Sao cô biết ngày đó ta không ngăn cản?”

Hạ Lan Từ: “…???”

Hạ Lan Giản đứng bên cạnh: “?”

Hạ Lan Giản: “Chuyện gì vậy? Là chuyện mà ca ca không thể biết sao?” Hạ Lan Từ đang suy nghĩ thì bị cắt ngang: “… Đúng, không sai.”

Hạ Lan Giản: “?!?”

Đợi đến lúc hắn hoàn hồn lại, thấy Hạ Lan Từ vẫn còn trên mái nhà, liền giục: “Tiểu Từ! Muội mau xuống đi! Muội làm gì trên mái nhà vậy! Nguy hiểm lắm có biết không! Có việc gì muội bảo ca ca đến làm cho…”

Hạ Lan Từ bất đắc dĩ, sợ bị huynh trưởng hét to giật mình không đứng vững, chỉ đành vịn thang trèo xuống.

Lúc này Lâm Chương đã từ trong thư phòng của cha nàng bước ra, y cúi đầu trông vẫn rầu rĩ thảm thương như ban nãy.

Nhưng sau khi bị gián đoạn vừa rồi, Hạ Lan Từ đã không còn cảm xúc trước đó. Ngược lại là Lâm Chương lúc bước ra, bước chân nặng nề, hồn bay phách lạc.

Đô sát viện thông tin nhanh nhạy, Hạ Lan Cẩn tự nhiên cũng đã biết được ngọn nguồn, thấy Lâm Chương đến, ông cũng không nói gì, chỉ phất tay nói: “Lão phu đều biết rồi, chỉ tiếc ngươi và tiểu nữ không có duyên phận.”

Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu và Thế tử Tào Quốc Công khác nhau, chỉ cần Tầm Dương Trưởng Công chúa còn một ngày sẽ không thể buộc tội, hơn nữa chuyện này nói đến cùng người chịu thiệt vẫn là nữ tử. Lâm Chương chắp tay hành lễ.

Đi đến cửa, y mới miễn cưỡng cười nói với Lục Vô Ưu: “Đa tạ Tễ An đã đi chuyến này cùng ta, lúc này nếu một mình ta tới đây e rằng sẽ tổn hại thanh danh của Hạ Lan tiểu thư.”

Lục Vô Ưu vốn muốn nói vài câu nói suông đại loại như “đại trượng phu hà tất phải lo không có thê tử”, bởi vì bản thân hắn thực sự nghĩ như vậy, cưới ai hoặc không cưới ai có gì khác biệt. Hắn không vui là vì bị người khác tính kế, nhưng thấy Lâm Chương như vậy, hắn biết nói thế không thích hợp cho nên cũng không mở miệng.

Đi được vài bước, hắn mới như vô tình nói: “Không biết ta có thể mạo muội hỏi một chuyện hay không?”

Lâm Chương ngẩn ra, cười khổ nói: “Tễ An cứ hỏi.”

“Thiếu Ngạn rốt cuộc ngưỡng mộ Hạ Lan tiểu thư ở điểm nào?” Lâm Chương sống c.h.ế.t cũng không ngờ đến hắn sẽ hỏi câu này.

Y lại ngẩn người, trong đầu thấp thoáng hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp Hạ Lan Từ, không thể dùng từ kinh diễm để diễn tả mà phải nói là bàng hoàng, trên thế gian sao có nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như vậy, dù là trong mơ cũng không thể tả nổi.

Ban đầu là bị nhan sắc mê hoặc, sau này phát hiện nàng thông hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn hòa, cả người không hề thoát ra hơi thở dung tục mà giống như tiên nữ, rất khó không sinh lòng ngưỡng mộ nàng.

Nhưng nghị luận về dung mạo nữ tử là không đúng, Lâm Chương đã lược bỏ phần đầu.

Lục Vô Ưu nghe Lâm Chương càng miêu tả lại càng bi thương, nhớ đến Hạ Lan Từ mà hắn biết, bất giác trầm mặc một hồi lâu.

Lúc nàng sửa mái nhà, thực sự rất thoát tục.

Loading...