Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 210

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:23:12
Lượt xem: 51

Sau một hồi lâu, Hạ Lan Cẩn nhắm mắt lại, có phần mệt mỏi, nói: “Cha đã biết.”

Hạ Lan Từ cũng không ngờ ý nghĩ điên rồ của mình lại dần dần trở thành hiện thực.

Trước đây, việc gia quyến đến nương nhờ hôn phu làm quan cũng không phải là chuyện hiếm, nhưng chuyến đi này của nàng là khi Lục Vô Ưu sinh tử chưa rõ, mà Lục Vô Ưu cũng không phải đang làm quan ở xa, nhưng sau khi quyết định mọi chuyện, nàng lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Thậm chí đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.

Khi đang đọc sách, Ngọc Liên – một trong hai cô nương mà Nhị Hoàng tử gửi đến, bước đến nói với nàng: “Nghe nói phu nhân muốn đi Ích Châu?”

Hạ Lan Từ gật đầu, mới chợt nhớ ra hai cô nương này cũng đến từ Ích Châu.

Ngọc Liên do dự một lát, nói: “Phu nhân không biết đấy thôi, tỷ tỷ của nô tỳ vẫn đang ở Ích Châu, làm…” Nàng ta dường như cảm thấy hơi khó nói: “Làm thiếp cho Tri phủ đại nhân… Nô tỳ có phong thư này, phu nhân có thể…”

Hạ Lan Từ thật thà nói: “Chưa chắc ta có thể gửi giúp ngươi.”

Ngọc Liên trả lời: “Không sao, nô tỳ chỉ nghĩ không biết có giúp được phu nhân hay không. Nếu phu nhân không yên tâm thì có thể mở ra xem, chỉ là một bức thư nhà bình thường.”

Hạ Lan Từ hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ đối phương lại có ý tốt như vậy.

Bởi vì đối phương là do Nhị Hoàng tử đưa tới, nên trong lòng nàng vẫn luôn có phần đề phòng, nhưng trong giờ khắc này, vậy mà nàng thật sự cảm thấy chút an ủi hiếm hoi.

“Đa tạ.” Cho dù như thế nào, nàng vẫn nhẹ giọng đáp lại. Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, tất cả chỉ mất vài ngày.

Hành lý của Hạ Lan Từ thậm chí còn gọn nhẹ hơn Lục Vô Ưu. Nàng thậm chí còn tính toán sẵn, nếu đến Ích Châu không tìm được người, nàng sẽ chuyển hướng đến Thanh Châu, đến lúc đó sẽ gửi tin cho Lục Vô Ưu, bảo hắn đến Thanh Châu gặp nàng. Thanh Châu cách Ích Châu gần hơn, cũng giúp nàng yên tâm hơn việc ở lại Thượng Kinh.

Vừa ra đến trước cửa, Sương Chi vẫn đầy lo lắng: “Thật sự phải đi Ích Châu sao? Mọi người đều nói…”

Nàng ấy trông như đang đi chịu tang, huống chi nàng ấy vốn đã mặc y phục trắng hàng ngày.

Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đáp: “Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, dù thế nào ta cũng không muốn ở lại Kinh thành.”

Chờ đợi vô vọng mà không làm được gì thật quá đỗi giày vò.

Bầu trời âm u mấy ngày cũng bỗng chốc quang đãng, Hạ Lan Từ liếc nhìn cánh cổng Lục phủ lần cuối, sau đó không ngoảnh đầu lại, bước lên xe ngựa.

Bánh xe lăn đều rời khỏi thành.

Ở bên ngoài, Hạ Lan Từ vốn có thanh danh, việc rời khỏi thành vô cùng thuận lợi, hầu như không gặp phải sự cản trở nào.

Chỉ là khi nàng đi khuất, người đi đường bắt đầu nhìn xe ngựa thì thầm bàn tán.

“Không ngờ Hạ Lan phu nhân lại là người có tình có nghĩa như vậy… Thực sự đi Ích Châu rồi!”

“Ta còn tưởng nàng ấy chỉ có nhan sắc, thật không ngờ…”

“Nàng ấy đối với Lục Lục nguyên quả thực tình thâm nghĩa trọng.”

“Dù là nói vậy… nhưng ta vẫn không khỏi hơi ghen tị với Lục Trạng nguyên kia, sao lại thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-210.html.]

Ở trong thành đúng thật không gặp cản trở nào, nhưng ngoài thành thì khó nói. Vì khởi hành, bọn họ đã rời thành từ sáng sớm, xe ngựa đi được hơn một canh giờ thì có người chặn lại.

Bên ngoài vang lên một giọng nói có phần quen thuộc.

“… Chính là chiếc xe ngựa này! Ta tuyệt đối không nhận nhầm!” “Hạ Lan phu nhân, dừng bước!”

Xe ngựa bị chặn lại.

Hạ Lan Từ vén rèm nhìn ra, chợt nhận ra, những kẻ đuổi theo nàng đang đứng trước mắt giống hệt với những gì nàng từng thấy trong giấc mộng xa xôi. Đó là đám tay sai của Đông Xưởng, đứng đầu là một thái giám, giọng nói bén nhọn.

Nàng vốn đã nghĩ đến chuyện nửa đêm lén lút rời đi, trên thực tế, trong mơ nàng đã làm như vậy, không có bất kỳ khác biệt nào, người của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đều nhạy bén tin tức… Nếu nàng thực sự có thể hoàn toàn qua mặt tai mắt của triều đình, thì điều đó mới đáng nghi.

Thà rằng cứ quang minh chính đại, huống chi cha nàng vẫn đang tại vị, những kẻ có ý đồ xấu chắc chắn cũng phải dè chừng.

Chỉ có điều, trong mơ nàng cực kỳ hoảng loạn, chỉ biết chạy trốn, rất sợ hãi. Nhưng lúc này, nàng lại bình tĩnh đến lạ.

Hạ Lan Từ thậm chí còn ra hiệu tay đã được chuẩn bị trước, bảo Tử Trúc và những người khác đừng nôn nóng, không nên ra tay, vì nàng biết rất rõ người trước mặt do ai phái tới.

Trước đây nàng chưa từng nghĩ kỹ, nói ra mới thấy, việc Tiêu Nam Tuân có thể sai khiến Đông Xưởng làm việc khiến nàng khá bất ngờ.

Thái giám kia bước lên, thái độ khá ôn hòa, nói: “Hạ Lan phu nhân, quý nhân muốn mời phu nhân đến nói chuyện, không biết phu nhân có thể nể mặt không?”

Nhìn dáng vẻ ông ta yếu ớt, có lẽ ông ta nghĩ nàng cũng yếu đuối không kém… Cùng lắm thì cũng chỉ biết b.ắ.n vài mũi tên.

Hạ Lan Từ quyết định thử xem kết quả của việc luyện tập bấy lâu nay của mình, bèn nhẹ nhàng nói với ông ta: “Vậy có thể phiền công công lại gần đây, nói cho ta biết đó là vị quý nhân nào không?”

Thái giám kia thấy nàng nói chuyện điềm đạm, thậm chí còn có phần ôn hòa, lập tức cảm thấy yên tâm, cảm thấy Hạ Lan phu nhân này thật ra cũng rất biết điều. Dù sao phu quân nàng đã chết, mà người kia của bọn họ lại là…

Thái giám lập tức bước tới, cười nịnh nọt: “Phu nhân yên tâm…”

Nếu người này thật sự được sủng ái, sau này không chừng ông ta còn phải dựa vào nàng.

Nào ngờ, thái giám vừa đến gần Hạ Lan Từ, còn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó kéo mạnh, cổ bị siết chặt, một lưỡi d.a.o sắc lạnh áp sát vào yết hầu ông ta.

Hạ Lan Từ siết chặt cổ ông ta, giọng điềm tĩnh: “Công công, không biết liệu ngài có thể tạm tha cho ta rời đi không?”

Mặt thái giám biến sắc, có c.h.ế.t cũng không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này.

Ông ta hoảng hốt nói: “Phu nhân đừng đùa nữa, hãy mau thả ta ra…” Không ngờ, lưỡi d.a.o trên cổ ông ta lại càng nhấn sâu thêm.

Hạ Lan Từ vô cùng bình tĩnh, thương lượng với ông ta: “Công công cho ta một con đường sống, ta cũng sẽ để ngài sống, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Thấy lưỡi d.a.o sắp cắm vào da thịt, thái giám cuối cùng cũng hoảng loạn, liên tục kêu lên: “Phu nhân, ta cũng chỉ là nghe lệnh hành sự thôi, phu nhân cẩn thận, cẩn thận, đừng làm khó ta…”

Hạ Lan Từ vừa định mở lời.

Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo dính nhớp như tiếng rắn phun nọc độc.

“Hạ Lan Từ… Giết ông ta rồi nàng cũng không thoát nổi đâu.”

Hạ Lan Từ nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy cách đó không xa, Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân mà nàng đã lâu không gặp mặc một bộ kỵ trang, thành thạo quay người xuống ngựa, ánh mắt trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, không rời một khắc.

Loading...